Tạ
Minh Đồ đẩy cửa phòng ra kẽo kẹt một tiếng, cúi đầu yên lặng đi vào trong
phòng, vốn dĩ Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên giường chờ anh, thấy anh không nói câu
nào liền tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tôn
Mai phát tiết hết tức giận lên người anh, mà anh lại không nói gì cô hay sao?
Chẳng
hạn như, cảnh cáo cô một chút?
Tạ
Minh Đồ lắc lắc đầu.
Anh
đi thu dọn lại phòng ở, Tô Hiểu Mạn đi pha cho chính mình một ly nước đường, cô
dùng đường đỏ do anh ba đưa tới, bỏ thêm chút gừng, bụng cô đang không dễ chịu
lắm, có thể là do sắp tới tháng.
Đồ
ăn của nhà họ Tạ vô cùng khó ăn, buổi tối lại là chị dâu cả nấu, cô không ăn
được bao nhiêu đồ ăn cả.
Tô
Hiểu Mạn uống một ngụm nước đường cho ấm áp, nghĩ là cần phải tìm cách cải
thiện bữa ăn cho bản thân mới được.
Ngược
đãi cái gì cũng được nhưng không thể ngược đãi cái dạ dày của cô được.
“Tạ
Minh Đồ, có phải từ nhỏ mẹ anh đã thiên vị anh hai của anh rồi hay không?”
“Không
biết?”
Tạ
Minh Đồ lắc lắc đầu, trải kỹ rơm rạ trong góc.
“Có
phải mẹ anh vẫn luôn đối xử tệ với anh hay không?”
Tạ
Minh Đồ: “...”
Chẳng
cần anh phải nói thì Tô Hiểu Mạn cũng có thể đoán được từ nhỏ anh sống thế nào,
nghĩ thầm sao có thể có một người ngoan độc như vậy được chứ?
“Này,
Tạ Minh Đồ, tôi hỏi anh một vấn đề, nếu có một ngày anh phát hiện, bà ta không
phải mẹ ruột của anh ?”
“Anh
sẽ ?”
Tô
Hiểu Mạn đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ, đơn giản là do lúc này Tạ Minh Đồ đội
nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, cũng đúng lúc này, lần đầu tiên cô nhìn rõ đôi mắt
đối phương, cặp mắt kia vô cùng xinh đẹp, dưới bóng đêm như chứa cả bầu trời
sao.
Dáng
vẻ vốn sa sút lôi thôi kia, hình như cũng tỏa ra một loại mị lực câu dẫn người
khác.
Khiến
cho Tô Hiểu Mạn có nỗi xúc động muốn đi tìm một con dao, cắt cạo gọn gàng sạch
sẽ râu tóc cho người này.
Cô
nuốt nước đường trong miệng, nhịn nỗi xúc động này xuống.
Vẫn
là không được.
Đối
phương lớn lên có đẹp hay không có liên quan gì tới cô chứ?
Tô
Hiểu Mạn mất hết hứng thú, rất nhanh nằm ở trên giường rồi chìm vào giấc ngủ,
Tạ Minh Đồ nằm bên cạnh cuộn người ôm chân, một nửa thân thể gần như là sắp rơi
ra khỏi giường, tuy rằng cùng nằm với nhau trên một cái giường, nhưng lại cách
người phụ nữ kia thật xa.
Tạ
Minh Đồ nhắm mắt lại, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, không làm sao mà
chợp mắt được, đêm đến nên thính lực càng ngày càng mẫn cảm, có thể nghe được
tiếng hít thở của người nọ rất rõ ràng.
Mơ
hồ còn có ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Anh
mở to mắt, nhìn chằm chằm xà ngang trên nóc nhà, ngây ra.
Nếu
có một ngày anh phát hiện, bà ta không phải mẹ ruột của anh?
Một
đêm không ngủ, sáng sớm lại là thời gian bắt đầu làm việc, Tạ Minh Đồ cúi đầu
đúng giờ đến cửa, đi theo ông Tạ cùng lão tam, còn có lão nhị tới hóng chuyện,
bốn người cùng đi làm việc.
Gió
thu bắt đầu thổi, Tạ Minh Đồ vừa cao vừa gầy đứng ở trong gió, quần áo vừa to
vừa rộng, giống như một bộ khung xương đứng trong gió.
Tháng
chín nhiều việc, đội trưởng đội sản xuất còn muốn dẫn thêm nhiều người đi khai
phá đất hoang, nhiệm vụ đè lên vai xã viên rất nặng nhọc.
Tạ
Minh Đồ ẩn ở trong đám người bắt đầu làm việc, tốc độ làm việc của anh không
tính là nhanh nhẹn lắm, ở trong đám thanh niên lao động thì không gây sự chú ý
lắm.
Một
số người đàn ông lớn lên bị lùn luôn thích cười nhạo anh rằng là một cái giàn
hoa giấy “đẹp mà không dùng được”, có cái vóc dáng cao như vậy mà vô ích.
“Này,
Tạ Minh Đồ, tên kia….”
Tạ
Minh Đồ cúi đầu làm việc, một người đàn ông lấm la lấm lét đi tới bên cạnh anh,
là tên chơi bời lêu lổng trong thôn Mạc lão tam, hắn mang theo vẻ mặt cười quái
dị, đứng trước mặt Tạ Minh Đồ chà xát tay, ái muội nói: “Tư vị thế nào?”
Tạ
Minh Đồ rũ mắt, không thèm để ý tới hắn ta.
Mạc
lão tam đành phải nói rõ ràng hơn một chút: “Mùi vị của người phụ nữ kia thế
nào?”
“Cậu
đúng là số tốt, ngực Tô Hiểu Mạn sờ như thế nào? Có mềm hay không?”
Tạ
Minh Đồ bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn hắn một cái.
Mạc
lão tam bị anh nhìn tới liền lui về sau một bước, vừa rồi cái liếc mắt kia của
đối phương, hung tợn như một con sói con, Mạc lão tam vốn không có chuẩn bị tâm
lý chút nào nên cảm thấy khiếp sợ.
Lông
tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Chờ
khi hắn tập trung nhìn lại, Tạ Minh Đồ đã trở lại thành bộ dạng mềm yếu trầm
mặc như mọi khi.
Mạc
lão tam nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
“Cưới
một người phụ nữ lả lơi ong bướm, người phụ nữ Tô Hiểu Mạn kia sớm hay muộn gì
cũng bỏ đi với người đàn ông khác.”
“Người
phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngủ một ngày cũng có lời.”
Ở
đội sản xuất thanh niên trí thức, có ba nam thanh niên trí thức và hai nữ thanh
niên trí thức mang dụng cụ ra khỏi cửa.
“Tô
Hiểu Mạn kết hôn? Không nghĩ tới cô ta thật sự gả tới nhà họ Tạ.”
“Mấy
ngày nay cũng xem như thanh tịnh, cô ta cũng không dây dưa tới đây nữa.”
“Cô
gái Tô Hiểu Mạn đó, dù lớn lên có xinh đẹp thế nào, vẫn sẽ kém so với các cô
gái trong thành phố, không có chút văn hóa nào cả, thế mà còn muốn trèo cao
muốn với tới thanh niên trí thức Khương?”
“Thư
tình cô ta viết buồn cười chết mất, một nửa toàn là lỗi chính tả, xiêu xiêu vẹo
vẹo, tới cả tên của thanh niên trí thức Khương cũng viết sai mất ha ha ha, cô
ta còn không biết xấu hổ mà dây dưa với thanh niên trí thức Khương.”
Hai
nữ thanh niên trí thức trong đó nói chuyện tương đối cay độc, dùng ngôn từ hung
hăng mà phê bình chê bai Tô Hiểu Mạn tới mức thương tích đầy mình, mà nam thanh
niên trí thức bên cạnh cũng phụ họa thêm vài câu.
Tô
Hiểu Mạn rất xinh đẹp, thanh niên trí thức Khương không để cô vào mắt, nhưng
mấy người thanh niên trí thức khác hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút tình ý với
cô.
Nhưng
mà Tô Hiểu Mạn gióng trống khua chiêng lưu luyến si mê thanh niên trí thức
Khương, những người đàn ông khác đều coi thường cô, bởi vậy các thanh niên trí
thức khác đều có chút ý tứ với cô, nhưng cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài.
Nhóm
người bọn họ gặp được Khương Yến Đường cùng người nằm đối diện giường hắn là
Lâm Bạch Tuấn, gọi hai người bọn họ cùng đi làm việc.
Trong
đó có người thanh niên trí thức họ Tưởng trêu trọc Khương Yến Đường, “Thanh
niên trí thức Khương, Tô Hiểu Mạn kết hôn rồi, cậu có cảm thấy tiếc hay không?’
“Tuy
rằng trình độ văn hóa của Tô Hiểu Mạn thấp, lại là một cô gái ở nông thôn,
nhưng mà lại rất xinh đẹp, tay nghề cũng không tồi, bánh cô ấy làm ra rất thơm
ngon.”
Lúc
trước Tô Hiểu Mạn theo đuổi Khương Yến Đường, lâu lâu sẽ làm đồ ăn mang tới
đây, tay nghề của bản thân cô không tệ, lại vì lấy lòng người mình thích nên
làm thức ăn vô cùng xuất sắc.
Điểm
của thanh niên trí thức ở trong nhóm thanh niên trí thức, thay phiên nhau nấu cơm
nấu thức ăn, lương thực của bọn họ không nhiều lắm, tay nghề nấu ăn lại giống
nhau, ngày thường chẳng có thứ gì ngon mà ăn.
Cho
dù mấy nữ thanh niên trí thức không thích Tô Hiểu Mạn thì có đôi khi họ vẫn chờ
mong cô tới đây, bởi vì đồ mà cô đưa cho Khương Yến Đường, Khương Yến Đường cho
dù không ăn, cũng sẽ mang tới chia cho mấy người bọn họ.
Có
kiểu người hay đi ăn ké, cũng ăn ké thành thói quen.
“Đáng
tiếc, về sau cô ấy sẽ không đến cho họ đồ ăn nữa.”
“Tiếc
thì anh mau cưới cô ta về đi?”
“Thôi
khỏi, người mà người ta tâm tâm niệm niệm là thanh niên trí thức Khương, cho dù
hiện tại có kết hôn, vẫn sẽ nhớ tới thanh niên trí thức Khương, tôi không muốn
đội nón xanh đâu.”
Khương
Yến Đường có dáng vẻ đoan chính trắng nõn, dáng người loại trung bình, ở trong
đám thanh niên trí thức là kẻ xuất sắc nhất, lại là loại diện mạo người làm văn
hóa mà các cô gái trẻ tuổi thích nhất, cách nói chuyện thanh nhuận ôn hòa, ở
nhóm thanh niên trí thức rất được hoan nghênh.
Người
khác đều nói trên người anh ta có hơi thở của các nhà giáo thời xưa, rất là nho
nhã mê người.
Nhóm
thanh niên trí thức cả trai lẫn gái bắt đầu đi làm việc, bọn họ mới tới đội
trại mấy tháng trước, chưa người nào làm quen việc nhà nông cả, cho dù là các
nam thanh niên trí thức thì mỗi ngày cũng chỉ làm được năm sáu mét.
Thật
vất vả chịu đựng qua mùa hè nóng bức, nhưng trước mắt là tháng 9, cái nóng nực nắng gắt cuối thu vẫn không giảm
đi chút nào.
Mới
làm được chốc lát đã mồ hôi đầy đầu, bỏ mũ xuống ngồi dưới bóng cây hóng mát.
“Mọi
người muốn uống nước không? Tôi lấy nước tới đây cho mọi người.” Một cô gái
tuổi trẻ đội mũ rơm cười tươi xách một
xô nước đi tới.
Là
Trương Lị Lị mới trọng sinh trở về.
Nhóm
thanh niên trí thức vây tới uống nước.
“Trương
Lị Lị, cô trắng lên không ít.”
“Trương
Lị Lị, cô thật cần mẫn.”
“Cảm
ơn nước của Lị Lị nhé.”
Làn
da Trương Lị Lị ngăm đen, dung mạo cũng chỉ có thể nói là thanh tú, sau khi
trọng sinh trở về, cô ta bắt đầu chú ý chống nắng, che bản thân mình kín mít,
gần đây trắng lên không ít.
“Lị
Lị…” Trong đó có một nam thanh niên trí thức đeo kính tên Hà Lượng nhìn Trương
Lị Lị muốn nói lại thôi.
Trước
đó Hà Lượng Và Trương Lị Lị có chút ái muội, bọn họ gần như đã là một cặp nhưng
là đang lén lút, mà đời trước tên thanh niên trí thức tra nam vứt bỏ Trương Lị
Lị chính là Hà Lượng.
Sau
khi Trương Lị Lị trọng sinh, điều đầu tiên cô ta làm là tỏ rõ quan hệ với Hà
Lượng, không ái muội với gã nữa.
Mà
Hà Lượng vẫn muốn ở bên nhau với cô ta, vẫn có ý đồ dây dưa với cô ta, Trương
Lị Lị đối với gã như kẻ vô hình.
Ánh
mắt Trương Lị Lị đặt ở trên người Khương Yến Đường.
Một
nam thanh niên trí thức chỉ vào một góc kêu lên, một câu này của hắn, hấp dẫn
sự chú ý của rất nhiều người, không ít người nhìn theo phương hướng hắn ta chỉ,
chỉ có mỗi Khương Yến Đường vẫn cúi đầu uống nước.
Tầm
nhìn giữa đồng ruộng cực kì trống trải, trong rừng từng trận tiếng chim hót,
một cô gái trẻ tuổi cầm theo giỏ tre đi ở đường nhỏ bên bờ ruộng, đi tới phía
chân núi, cô mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, bím tóc thắt rũ bên vai trái.
Khi
gió thổi qua, quần áo dính sát vào trên người cô, phác họa ra dáng người thon
thả hấp dẫn, vòng eo thon mảnh khảnh chỉ một cánh tay vẫn có thể ôm hết.
Bên
đường không ít người dừng lại công việc trong tay.
“Đó
là Tô Hiểu Mạn?”
“Không
phải mấy ngày trước còn đòi sống đòi chết sao? Sao mà hiện tại lại trở nên xinh
đẹp như vậy?”
“Như
thể thay đổi thành một người khác vậy.”
Tạ
Minh Đồ đang làm cỏ nghe được động tĩnh xung quanh, lúc quay đầu trùng hợp thấy
Tô Hiểu Mạn đang đi tới, lưỡi hái trong tay suýt chút nữa cầm không vững.
Trong
đầu không tự giác nhớ lại lúc ban đêm tiếng hít thở rõ ràng và mùi hương nhẹ
nhàng kia…
Anh
định thần lại, cúi đầu dời tầm mắt đi, mím môi nắm chặt lưỡi hái trong tay.
Anh
cả nhà họ Tô, anh trai Tô Việt Dân của Tô Hiểu Mạn cũng ở đây, anh buông quốc
xuống, cao hứng nói: “Hiểu Mạn nhà ta càng ngày càng xinh đẹp.”
Anh
ta không khỏi gật đầu, đầy tự hào mà nói: “Đó là em gái tôi!!!”
Vợ
anh cả Dương Anh Tử đứng ở bên cạnh hừ một tiếng, vợ anh cả hừ một tiếng, cô ta
đã sớm không đối phó được với cô em chồng xinh đẹp này nữa, người cũng đã gả đi
rồi, cha mẹ còn để lão tam đưa canh cá đưa đường qua đó.
Có
người huýt sáo một tiếng.
“Tạ
Cẩu Tử thật đúng là có phúc, lại có cô gái xinh đẹp như vậy gả cho anh ta.”
“Nếu
biết trước vậy tôi sẽ nhảy xuống nước đi cứu cô ấy.”
“Loại
chuyện tốt này sao không rơi xuống trên đầu chúng ta nhỉ?”
“Cậu
nằm mơ đi thôi, cậu cho rằng mình là thanh niên trí thức Khương hả?”
…
Mấy
người thanh niên trí thức đứng ở trên sườn núi mãi một lúc mới phục hồi tinh
thần lại, Lâm Bạch Tuấn đẩy cánh tay Khương Yến Đường, đùa cợt mà hét to một
tiếng: “Xong rồi, chờ chút nữa Tô Hiểu Mạn cô ta lại đến dây dưa với cậu.”
Lòng
dạ Tư Mã Chiêu người qua đường cũng thấy rõ*.
*Lòng
dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai
nhìn qua đều biết.
Rốt
cuộc tới lúc này Khương Yến Đường mới ngẩng đầu lên, thấy Tô Hiểu Mạn từ bên
kia đi tới, vừa nhìn một cái không khỏi trố mắt ra.