Tô
Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Xem
ra chị dâu thứ ba đối với sự bất công của Tôn Mai cũng chất chứa oán hận rất
lâu rồi.
Tới
khi phục hồi tinh thần lại, chị dâu cả đầu tiên là không thể tin nổi mà nhìn
Chu Tiểu Hủy, sau đó lại nhìn Tô Hiểu Mạn, đột nhiên phát hiện các cô mới là
bên người đông thế mạnh, nỗi xúc động không tên tích tụ trong lồng ngực, cũng
không biết lấy dũng khí ở đâu ra, bất chấp tất cả mà nói: “Vậy thì luân phiên
nhau thôi, làm sao có thể để vợ của chú hai vất vả một mình như vậy được”.
Tôn
Mai nhìn ba đứa con dâu trước mắt này, trợn tròn mắt.
Làm
phản rồi!
Đêm
đến ông Tạ trở về nhà, Tôn Mai lập tức lải nhải trước mặt ông: “Ông nhìn xem
mấy đứa con dâu kia của ông, hôm nay muốn lật nóc nhà lên rồi”.
“Ở
trước mặt tôi làm loạn đòi muốn thay phiên nhau đi đưa cơm đấy”.
“Con
Tô Hiểu Mạn kia còn tranh luận với tôi… Sao nó lại dám, mấy đứa chúng nó đây là
muốn làm phản rồi, muốn làm phản rồi, đúng là tạo nghiệt mà, sao nhà chúng ta
lại cưới phải mấy đứa con dâu mất dạy như thế này chứ”.
Ông
Tạ không thích nghe bà ta lải nhải chút nào cả, tuy rằng ông cũng khá thích lão
nhị, nhưng mà lại không muốn Tôn Mai bất công quá mức như vậy: “Chúng nó muốn
thay phiên đi đưa cơm thì cứ thay phiên đi, tùy chúng nó thôi, dù sao cũng đều
là con dâu trong nhà”.
Tôn
Mai mở to hai mắt: “Sao có thể như vậy được! Nhỡ đâu ở trên đường chúng nó ăn
vụng thì sao?!”
“Sẽ
không ai làm ra loại chuyện này đâu”. Ông Tạ híp mắt hút thuốc: “Vợ lão đại và
lão tam đều là người thành thật cả”.
Cho
dù có không thành thật đi chăng nữa, thì để cho vợ lão nhị đi đưa, cô ta cũng
ăn không ít.
Mấy
người đàn ông bọn họ cũng không đủ ăn, lão ngũ còn được chia không được bao
nhiêu đồ ăn. Buổi tối Tạ Minh Đồ không đi về cùng, nói là lên trên núi đốn củi,
chắc là đi lên trên núi hái ít quả dại ăn cho đỡ đói.
Hứa
Diễm Lan ăn vụng càng ngày càng quá đáng, hôm nay khó mới có được mấy miếng
thịt mỡ, ông Tạ tính nhẩm chắc hẳn là thiếu mất một nửa…
Vợ
lão nhị mới là người không thành thật.
Ông
Tạ vẫn luôn không muốn nhắc tới việc này với Tôn Mai, bởi vì biết chính mình có
nói ra thì cũng không có tác dụng gì. Hứa Diễm Lan lấy đồ dấu đi, khẳng định là
để lại cho lão nhị và Tạ Diệu Tổ, Tôn Mai có biết cũng sẽ không trách cứ cô ta.
Bọn
họ là nam nhân ở trên núi dốc sức làm việc, muốn kiếm thêm công điểm có thể
kiếm thêm miếng cơm.
Biết
sẽ thay đổi người đưa cơm thì ông Tạ còn mừng rỡ hơn, vợ lão đại và vợ lão tam,
cho dù có ăn vụng cũng sẽ không dám làm quá phận.
“Thành
thật cái gì, tất cả đều là một lũ lòng dạ hiểm độc, ổ trứng gà nhà ta cũng
không biết bị đứa tay chân không sạch sẽ nào lấy mất…”
“Haiz,
bà đừng tức giận như thế, mà cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy”.
“Con
dâu đều là do bà chọn lựa, sao có thể không tin vào cách làm người của chúng nó
được, tôi thấy Tú Anh và Tiểu Hủy đều tốt cả…”.
Trong
miệng ông Tạ không hề đề cập tới Tô Hiểu Mạn, trên thực tế ông cũng không vừa
lòng mối hôn sự giữa Tô Hiểu Mạn và lão ngũ.
Chuyện
Tô Hiểu Mạn theo đuổi thanh niên trí thức Khương là chuyện mà toàn thôn đều
biết, sao có thể để lão ngũ cưới loại phụ nữ này được.
Lúc
trước ông Tạ khuyên Tôn Mai đừng có tạo ra mối hôn sự này, chọn cho lão ngũ một
cô gái mộc mạc cần mẫn về làm vợ, nhưng Tôn Mai cố tình không nghe.
Quyết
định của mình nên sau này sẽ phải tự chịu đựng hậu quả xấu thôi.
Ông
Tạ nghiêng người hút điếu thuốc, thoải mái mà nhả một hơi khói.
Tôn
Mai thấy thế thì vô cùng bất mãn đẩy vai ông một cái, hung hăng nói: “Này, ông
già, nếu ông thật sự đồng ý chuyện này thì về sau tôi sẽ để chúng nó thay phiên
nhau đi đưa cơm đấy nhé”.
Ông
Tạ không buồn ngước mắt lên, nói: “Để mấy đứa nó thử xem”.
“Hừ,
vậy ông cứ chờ mà coi, nếu mà chúng nó ăn vụng thì các ông sẽ ăn không đủ no,
tự làm tự chịu”.
“Vợ
lão nhị cực khổ mang cơm cho mấy người lâu như vậy rồi, thế mà mấy người không
có lương tâm các ông lại chẳng nhớ tới công lao của nó chút nào cả”.
Ông
Tạ câu được câu không mà duỗi thân thể, nghĩ thầm là nếu không phải con dâu thứ
hai đưa cơm thì có khi bọn họ còn được ăn no một chút.
“Tôi
cũng tưởng đứng về phía nó…”
Nhưng
ông cũng tưởng có thể ăn nhiều thịt mỡ hơn một chút.
“Nhưng
mấy đứa chúng nó đều là con dâu trong nhà”.
Hứa
Diễm Lan trở về mới biết được chuyện này, vô cùng tức giận.
“Chị
dâu cả và vợ lão tam thế mà lại dám đâm sau lưng tôi”.
Chị
dâu cả là đứa mồ côi, tuy rằng sinh được hai đứa con trai, nhưng mà chồng không
ở nhà cũng chẳng có nhà mẹ đẻ chống lưng, luôn luôn an phận mà sống, tùy ý để
cô ta bắt nạt. Còn vợ lão tam thì nhà mẹ đẻ nghèo, mẹ ruột còn sinh bệnh nên
phải ngầm trộm trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn sinh hai đứa con gái nên luôn
luôn không dám gây sự.
“Ôi
trời, Chu Tiểu Hủy cho rằng cô ta có thai là bắt đầu lên mặt được rồi hả? Cái
loại bạc mệnh như cô ta không sinh được con trai, xứng đáng bị khắc chết”.
Tạ
lão nhị trên sống mũi đeo một cặp mắt kính, ở nông thôn bọn họ, không mấy người
đàn ông có thể đeo kính được. Trước kia còn có rất nhiều người chưa từng thấy
qua thứ này, hiện giờ chỉ có hắn và thanh niên trí thức trong huyện thành mới
có kính để đeo.
Hắn
đeo kính như vậy đi ra ngoài, rất nhiều người không quen biết hắn, đều nhận
nhầm hắn thành thanh niên trí thức trong thành phố tới.
Là
một người thành phố rất có văn hóa.
Hắn
nghe Hứa Diễm Lan nói, cảm thấy cô ta nói câu này quá khó nghe: “Em đừng nói
lung tung những lời như thế này”.
“A!”
Hứa Diễm Lan cười lạnh một tiếng: “Vẫn là Tô Hiểu Mạn kia thích gây chuyện”
“Hôm
nay cha có thấy mấy người thanh niên trí thức Khương ở đó không?”
“Có
chứ, đều làm việc ở đó mà”.
Quả
nhiên, Hứa Diễm Lan nghĩ thầm Tô Hiểu Mạn gây sự đòi đi đưa cơm, khẳng định là
có mục đích, nhìn thử mà xem, không phải là lòi ra rồi sao?
“Nếu
như anh có thời gian rảnh thì cũng thử theo cha đi làm việc xem, vừa kiếm được
thêm một chút công điểm cho nhà chúng ta mà có khi còn được xem trò hay đấy”.
“Trò
hay gì cơ?”
“Ngày
mai em sẽ bảo mẹ để Tô Hiểu Mạn đi đưa cơm, anh cứ chờ mà xem sẽ có kịch hay”.
Tạ
lão nhị vừa nghe lời này của vợ thì lập tức vỡ lẽ ra: “Được, ngày mai anh sẽ đi
xem”.
Tuy
rằng Tạ lão nhị thích xem mấy chuyện náo nhiệt như thế này, nhưng mà dù sao
chuyện này cũng liên quan tới em trai của hắn, làm hắn có chút không thoải mái
lắm.
“Mẹ
anh không nên để tiểu ngũ cưới Tô Hiểu Mạn”.
Hứa
Diễm Lan cười lạnh vài tiếng: “Cưới thì sao chứ, chẳng lẽ anh cảm thấy cô ta
còn có thể làm phản sao?”
Cô
ta nghĩ Tô Hiểu Mạn khẳng định sẽ không đi đưa cơm được mấy ngày.
Lão
tam nhà họ Tạ, Tạ Hoa Đông là một người đàn ông hiền lành thành thật, có chút
hiếu thuận ngu ngốc, trở về gặp Chu Tiểu Hủy thì bắt đầu oán trách: “Sao hôm
nay lại cãi nhau với mẹ anh?”
“Mẹ
anh tức giận lắm, mới trở về đã nói với anh một trận”.
Chu
Tiểu Hủy nghe vậy thì buồn bực trong lòng: “Nói thì nói thôi, mẹ thiên vị nhà
lão nhị cũng không phải chuyện ngày một ngày hai”.
“Không
phải anh đã nói với em là lúc trước chị dâu hai trộm giấu đi khá nhiều đồ ăn à?
Em đau lòng cho anh đó, vốn dĩ ngày nào cũng làm việc mệt mỏi như vậy, vất vả
lắm mới có thể nếm được chút thịt mỡ…”
Tạ
Hoa Đông vẫy vẫy tay: “Anh không cần em đau lòng!”
“Em
cũng thương xót hai đứa con gái của em nữa”.
“Xuân
Quyên và Hạ Quyên, hai đứa nó không phải vẫn rất tốt à?”
Chu
Tiểu Hủy vừa nghe chồng mình nói như vậy, trong lòng vừa tức vừa khổ sở nhưng
cũng không biết nói gì cho phải, người ngoài còn quan tâm đến hai đứa con gái
hơn cả cha của chúng nó.
Nhớ
tới hôm nay thấy được dáng vẻ lúc con gái mình trộm soi gương, trong lòng cô
vừa chua sót vừa cay đắng.
Chu
Tiểu Hủy lẩm bẩm nói: “Anh không phát hiện Xuân Quyên của chúng ta hôm nay
không giống mọi ngày sao?”
Tạ
Hoa Đông sửng sốt, sau đó chẳng hề để ý mà nói: “Con gái mà, đều như vậy, có
miếng cơm ăn là không tồi rồi”.
“Em
ít nói chuyện với vợ lão ngũ thôi, cũng đừng tới mắng chửi làm gì, Tô Hiểu Mạn
không phải là người phụ nữ tốt lành gì đâu”.
“Hiện
tại cứ yên tâm sinh con ra, bớt gây họa một chút đi”.
Tạ
Hoa Đông cảm thấy mẹ anh ta không nên để Tạ Minh Đồ cưới Tô Hiểu Mạn về làm vợ.
Cô gái này không hề biết tôn trọng trưởng bối chút nào cả, cố tình mẹ đẻ cô ta
lại là chủ nhiệm hội phụ nữ, cậu con cả lại là đội trưởng đội sản xuất, người
lớn lên xinh đẹp, bên trên còn có ba người anh trai.
Tuy
rằng không tốn tiền cưới về, nhưng mà cưới một người như vậy thì nhà họ Tạ cũng
không dám bạc đãi.
Nhà
mẹ đẻ Tô Hiểu Mạn người đông thế mạnh, lại ở cùng một thôn, nếu mà Tô Hiểu Mạn
ở nhà họ Tạ bị bắt nạt thì ba người anh trai của Tô Hiểu Mạn sẽ vác gậy gộc
cuốc xẻng tới tận cửa tìm.
Bước
đi trong nắng chiều, Tạ Minh Đồ cõng một bó củi về nhà, đi vào sân sau liền bỏ
củi xuống trước, con trai tạ lão nhị là Tạ Diệu Tổ thấy anh trở về liền bắt đầu
ồn ào hét lớn: “Tạ Minh Đồ đã trở về!!! Tạ Minh Đồ đã trở về !!!”
Nó
làm cái mặt quỷ, mẹ nó nói với nó, nếu mà Tạ lão ngũ về tới là phải hô to lên,
để bà nội là người đầu tiên nghe thấy được, đêm nay sẽ cho nó ăn đường.
Tôn
Mai ở bên trong quả nhiên nghe thấy được, gương mặt già của bà ta âm trầm,
khuôn mặt hiện lên vẻ cay nghiệt, mái đầu đã xám trắng đi rất nhiều, bà ta hét
lớn: “Kêu Minh Đồ cái gì, phải gọi là chú Cẩu Tử!”
Tô
Hiểu Mạn nghe được lời này: “...?”
Cẩu
Tử?
Người
đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm….lại còn là vai ác? Nhũ danh là Cẩu Tử?
Chú Cẩu Tử?”
Mỗi
lần nhớ đến câu miêu tả Tạ Minh Đồ trong tiểu thuyết kia, Tô Hiểu Mạn lại có
một loại cảm giác hoang đường và buồn cười.
Tôn
Mai đứng lên, liếc xéo Tô Hiểu Mạn một cái, thấp giọng lẩm bẩm vài câu: “Phi,
nó mà cũng xứng gọi là Minh Đồ?”
Một
câu này bị Tô Hiểu Mạn nghe được, trong lòng cô đột nhiên trầm xuống.
Có
lẽ Tôn Mai vẫn luôn biết rằng Tạ Minh Đồ không phải là con trai ruột của bà ta,
thậm chí năm đó… là bà ta cố ý đánh tráo hai đứa trẻ.
Sẽ
có người ác độc như thế sao?
Tô
Hiểu Mạn cảm thấy tình thần hoảng hốt, bỗng dưng nhớ tới nếu năm đó không có
chuyện nhầm lẫn kia thì cô cũng không phải con gái nhà họ Tô giàu có. Cha cô là
giáo viên dạy toán, mẹ là giáo viên dạy múa, khi còn nhỏ cô sẽ đi theo mẹ mình
học múa cổ điển…
Khi
còn bé cô cũng thích cái đẹp, thích ca hát nhảy múa, nhưng mà bà Tô không
thích, vì lấy lòng mẹ mình nên cô chưa bao giờ thử những việc kia.
Nếu
cô và Tiết Chân Chân là ý trời trêu ngươi, là ông trời đùa giỡn. Vậy chuyện
giữa Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường lại là do ý người?
Trong
lòng Tô Hiểu Mạn cười khổ, không biết giữa cô và Tạ Minh Đồ là ai thảm hơn ai.
Tôn
Mai gọi Tạ Minh Đồ vào phòng, sau đó là một trận mắng chửi đổ ập xuống, bảo anh
phải quản Tô Hiểu Mạn cho tốt.
Tạ
Minh Đồ cúi đầu không nói một tiếng.
Ông
Tạ ở một bên hút thuốc lá, đôi mắt vẩn đục nhìn con trai út đứng trước mặt
mình, cao gầy lại còn rất lôi thôi, thậm chí còn không thèm để ý vẻ ngoài hơn
cả mấy tên lưu manh bên ngoài, cũng không quá giống mấy người anh em khác trong
nhà.
Vóc
dáng lão nhị và lão tam đều không cao, mặt chữ điền, chân tay chắc nịch, có mỗi
lão đại đi tham gia quân ngũ ở bên ngoài có hơi cao một chút, mà ngoài dự đoán
là lão ngũ lại lớn lên vừa cao vừa gầy.
Ông
Tạ hơi híp mắt, bỗng dưng nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia, lão ngũ khi còn
nhỏ là một đứa trẻ rất xinh đẹp, lúc vừa mới ôm trở về, mọi người trong thôn
đều cướp lấy ngắm nghía, nói đứa bé này trắng nõn sạch sẽ, giống hệt như đứa
trẻ trong tranh tết… cũng không biết tại sao càng lớn lại càng xấu.
Khi
đó còn có không ít người nói với Tôn Mai: “Không ngờ cô và lão Tạ lại có thể
sinh được một đứa con trai như thế”.
“Trúc
xấu mọc ra măng tốt”
“Nói
không chừng là trộm được đứa con của vị thần tiên nào”.
“Tôi
không tin đây là con do Tôn Mai sinh ra, cô xem có chỗ nào giống hai vợ chồng
bọn họ hay không?”
….
Có
những lời nói rất đả thương lòng tự trọng của người khác, ông Tạ không để mấy
lời này trong lòng, dù sao cũng là khen con trai nhỏ của ông, nhưng Tôn Mai lại
canh cánh trong lòng với chuyện này.
Trước
khi nó sinh ra thì Tôn Mai rất chờ mong đứa con trai này, mẹ ông ta còn đặt cho
cái tên Minh Đồ, ý tứ là “tiền đồ rộng mở”, nhưng sau khi đứa nhỏ này sinh ra
thì làm gì có cái gì gọi là tiền đồ rộng mở?
Tôn
Mai rất không thích đứa con trai nhỏ này, từ nhỏ đối xử với lão ngũ không phải
đánh thì chính là mắng.
Vốn
dĩ là một đứa bé xinh đẹp, lại lôi thôi lếch thếch giống như những đứa bé khác
trong thôn, trưởng thành trở nên mờ nhạt trong biển người.
Không
có bao nhiêu người còn nhớ tới dáng vẻ khi còn nhỏ của lão ngũ cả.