Mỗi một dịp tới tết đoan ngọ bà nội Khương sẽ gói rất nhiều bánh chưng, trước kia Tô Hiểu Mạn chưa từng gói bánh chưng, không rõ cách làm lắm, theo bà nội Khương để học, bà nội Khương gói bánh chưng nhân đậu đỏ và thịt truyền thống, Tô Hiểu Mạn thử tạo ra rất nhiều vị khác nhau, từ nhân lòng đỏ trứng muối, cá hầm cải chua, đậu xanh nghiền, đậu hủ khô, gạo kê cay… Ngọt hay mặn đều có, gói vô cùng tủy ý.

Lần đầu tiên học gói bánh chưng, Tô Hiểu Mạn gói bánh chưng rất nhỏ, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

Bà nội Khương vừa gói vừa nói: “Bánh chưng cháu gói bà không ăn đâu.”

Sau khi nói xong, bà nội Khương nghĩ thầm mấy người trẻ tuổi này thật là đáng sợ, thứ gì cũng có thể cho vào trộn lẫn với bánh chưng được.

Tô Hiểu Mạn: “...”

Thế mà bị bà nội ghét bỏ.

“Bà nội, bánh chưng cháu gói có đánh dấu rồi, để cho Minh Đồ ăn.”

Tô Hiểu Mạn chẳng sao cả, cô gói bánh chưng nhưng không tính toán để mình ăn.

Cho dù… tuy rằng có hỗn loạn một chút, nhưng tuyệt đối không khó ăn chút nào, Cô rất tò mò chiếc bánh chưng cá hầm cải chua này.

Bà nội Khương làm rất nhiều bánh chưng, cùng với những cái bánh chưng nhỏ mà Tô Hiểu Mạn làm, trong nhà có một núi bánh chưng nhỏ, ông nội Khương đứng chống nạnh ở một bên thở ngắn than dài.

“Bà nội cháu gói bánh chưng ông ăn không hết được nhiều như vậy, gói nhiều thế để làm gì?”

Tô Hiểu Mạn: “Ông nội, chúng ta ăn dần dần.”

“Sao mà để cho cháu ăn dần dần được?”

Bánh chưng bà nội Khương vừa mới hấp chín sau đó gắp ra để nguội, cũng đã từng mang đi phát cho các gia đình khác, các bạn già chiến hữu gì đó đều phải đưa một hai cái, trong nháy mắt ngọn núi nhỏ trong nhà đã không còn nữa, chỉ còn lại những cái bánh của Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn: “...”

Ông nội Khương càng nhìn càng sầu.

Tô Hiểu Mạn bóc một cái ra, phát hiện cái bánh chưng mình gói nhân hạt dẻ và lòng đỏ trứng muối ăn khá ổn, để ông bà nội Khương ăn thử, bọn họ đều không ăn, vô cùng đả kích lòng tự tin của cô.

Dựa vào đâu mà không ăn bánh chưng cô làm chứ?

Tô Hiểu Mạn lại đành phải cùng với bà nội Khương gói một ít bánh chưng nhỏ nhân đậu đỏ hạt dẻ thịt khô, tính cả số bánh chưng làm trước đó, đóng gói gửi cho Tạ Minh Đồ.

*

Ở căn cứ huấn luyện phi công Tạ Minh Đồ nhận được số bánh chưng kia, cùng với cả lá thư kia ông nội, lúc anh kéo mấy thứ này về kí túc xá, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, những ánh mắt đó đều là hâm mộ.

“Người lớn trong nhà gửi tới?”

“Cha mẹ tôi cũng gửi tới cho tôi, chỉ là không nhiều được như vậy.”

“Mấy cái bánh chưng này gói đẹp mắt quá.”

Khóe miệng Tạ Minh Đồ cong cong nở nụ cười, bánh chưng anh nhận được có hai loại, một loại trong số đó, gói nhỏ gọn xinh đẹp vừa nhìn đã biết là của vợ anh gói, đếm thử chút, phái có tới hơn hai mươi cái.

Một cỗ tư vị hạnh phúc dạt dào ở trong lòng.

Những chiếc bánh chưng nhỏ nhắn xinh đẹp này ăn cũng tiếc.

Tâm ý của Mạn Mạn.

Mạn Mạn còn viết mấy cái nhãn nhỏ, ghi chú rằng hâm nóng lên rồi ăn, có vẻ vô cùng ôn nhu săn sóc.

Cô còn vẽ một con thỏ.

Thật là đáng yêu.

Mới mang bánh chưng về kí túc xá, đám người Thẩm Minh Nhạc liền nhất định chen tới lấy một cái, anh em tốt thì nhất định phải chia sẻ với nhau chứ, bánh chưng gì đó đương nhiên cũng phải mang ra cho mọi người cùng ăn.

Mấy ngày nay không ít người được người nhà đem bánh chưng tới tặng, nhà bếp cũng gói bánh chưng, không ai thèm ăn bánh chưng cả, nhưng mà nhìn thấy người ta có, tay cũng tiện, miệng cũng tiện đương nhiên là cũng muốn tới đòi chia một phần.

“Trong nhà đưa đến à? Mấy anh trai có thể ăn được hay không?”

Tạ Minh Đồ chia mấy cái bánh chưng bà nội làm cho bọn họ, đám người Thẩm Minh Nhạc bóc ra ăn rồi khen ngợi liên tục.

“Anh Tạ, tay nghề làm bánh của người nhà anh tốt quá.”

“Bánh chưng ăn rất ngon!”

“Tay nghề tốt hơn đầu bếp.”

“Là vợ làm à?”

Tạ Minh Đồ cũng mở một cái bánh chưng xinh xắn do Tô Hiểu Mạn làm ra, ý cười ngọt ngào bên miệng vẫn chưa rút đi, cắn một miếng bánh chưng nhỏ mềm mại, giây tiếp theo, anh nhai hai ba cái với biểu tình cổ quái.

Càng nhai càng thấy kỳ quái.

Tạ Minh Đồ: “...”

Ăn liên tiếp bốn cái.

Thật kì diệu, ăn bánh chưng mãi cũng không đoán được sẽ ăn được thứ gì trong bánh chưng.

Cũng khó đoán giống như tâm tư của Mạn Mạn.

Vất vả lắm mới ăn xong bánh chưng, Tạ Minh Đồ che bụng của mình lại, đột nhiên bắt đầu lo lắng tới tết trung thu.

Cũng không phải là khó ăn, nhưng tổ hợp hỗn độn này quá kì quái.

Tạ Minh Đồ: “...”

Đi tới chỗ quân y xin chút thuốc hỗ trợ tiêu hóa, Tạ Minh Đồ ăn bánh chưng tới mức ám ảnh, ăn xong bánh chưng Mạn Mạn làm lại nhìn bánh chưng mà bà nội gói, đã không còn dũng khí ăn nữa.

Anh tặng cho bác sĩ quân y hai cái bánh chưng.

“Một lần ăn nhiều bánh chưng quá, không tiêu hóa được.”

Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, anh nghĩ có thể ăn xong một lần thì ăn xong luôn một lần, ăn bánh chưng Mạn Mạn gói giống như là bóc quà vậy, có mấy cái bánh chưng ăn ngon thật, nhưng có một số cái vị

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play