Vương Huyên Huyên đi vào nơi làm việc của đoàn văn công, không có nhìn thấy Tô Hiểu Mạn, nhưng lại gặp được Vương Duyệt mới vừa thay một bộ quần áo khác đi ra.

Hôm nay mẹ cô ta dặn dò cô ta, bảo cô ta đến nhà họ Vương chúc tết.

Lúc Vương Duyệt nhìn thấy Vương Huyên Huyên đến, ngay lập tức liền nhận ra, Vương Duyệt có chút thụ sủng nhược kinh, cho rằng Vương Huyên Huyên tới để nói chuyện với mình, vì thế đi lên chào hỏi: “Huyên Huyên.”

“Chị Vương Duyệt.” Vương Huyên Huyên vô cùng lễ phép chào một tiếng, cô chưa từng gặp người bà con xa này bao giờ, thấy cô ta, khó khăn lắm mới nhớ lại được cái tên, giống như có một chị gái nào đó họ Vương cũng làm ở đoàn văn công.

Vừa khéo, Vương Huyên Huyên đang rất vui vẻ, lập tức hỏi thăm cô ta; “Chị biết chị Hiểu Mạn ở đâu không?”

Vương Duyệt sửng sốt: “Hiểu Mạn? Tô Hiểu Mạn?”

Tại sao Vương Huyên Huyên lại hỏi thăm Tô Hiểu Mạn? Chẳng lẽ giữa hai bọn họ thật sự có quen biết?

"Bà nội em bảo em và chị Hiểu Mạn về nhà ăn cơm, hôm nay là sinh nhật ông nội em, bảo chị ấy đừng có đi về nhà mà trực tiếp tới nhà ông nội em.”

Vương Duyệt đang tính nói chuyện, lời tới miệng liền cứng lại, Vương Huyên Huyên thế mà lại tới tìm Tô Hiểu Mạn? Lại còn gọi cô tới nhà ông nội Vương ăn cơm?

"Tô Hiểu Mạn cô ấy là?”

Vương Huyên Huyên trực tiếp trả lời: "Chị ấy là người nhà ông nội Khương ở bên cạnh, có quan hệ rất tốt với nhà em, ông bà nội chị ấy hôm nay cũng tới nhà ông nội.”

Nhà họ Khương? Ông bà nội của cô ta?

Vương Duyệt nghẹn họng, chẳng phải Tô Hiểu Mạn họ Tô hay sao? Cô và nhà họ Khương có quan hệ gì?

Vương Duyệt miễn cưỡng lắm mới duy trì được ý cười trên mặt, cố ý hỏi: "Tô Hiểu Mạn là bà con họ hàng xa nhà họ Khương sao?

"Không phải." Vương Huyên Huyên một mực phủ nhận, đúng lúc này Vương Huyên Huyên cũng gặp được Tô Hiểu Mạn, cười vẫy vẫy tay với cô: "Chị Hiểu Mạn!”

Tô Hiểu Mạn cùng với Đàm San San đi tới.

“Hôm nay là mừng thọ ông em, ông bà nội Khương đều qua hết rồi, chị Hiểu Mạn, em thuận đường tới gọi chị về cùng em.”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu.

Mà sau khi Vương Duyệt nghe được rằng Tô Hiểu Mạn không phải là họ hàng thân thích gì của nhà họ Khương, lập tức thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là con cái của bạn bè gì đó, sau khi thi đậu được vào đoàn văn công, sống nhờ ở nhà họ Khương, trách không được lại quen biết với hai chị em nhà họ Vương.

Vẻ mặt Vương Duyệt âm trầm, nhớ tới những lời mà mình nói trước đó, cái gì mà gả tới nhà họ Khương...

Tô Hiểu Mạn lúc đó có lẽ đang dùng loại ánh mắt chế giễu nhìn cô ta?

Chẳng phải chính bản thân cô cũng lấy một tên tiểu tử nghèo ở nông thôn sao. Thế nhưng lại có vận khí tốt, có thể được tuyển chọn làm phi công, lại còn đẹp trai tới như vậy.

Chính bản thân Vương Duyệt nói không hâm mộ cô cũng là nói dối.

Cô ta ghen ghét vì Tô Hiểu Mạn xinh đẹp, không chỉ có nhảy múa giỏi, số cô cũng may mắn, cho dù có sinh ra ở nông thôn, lại gả cho một tên tiểu tử nghèo ở nông thôn nhưng tên đó lại có tiền đồ, dù cho hiện tại anh ta vẫn chưa xuất sắc, nhưng về sau thì không biết được.

Vương Duyệt cắn môi mình.

Lần trước cô nói những lời đó ở trên bàn cơm, vốn dĩ cho rằng có thể ly gián mối quan hệ giữa cô và chông, ai biết được hai người kia vẫn cứ gắn bó keo sơn, hoàn toàn không để lời nói của cô ta ở trong lòng.

Người đàn ông của cô đối xử với cô rất tốt, có thể thấy được là đặt trên đầu quả tim, những cô gái khác ở đoàn văn công nhìn thấy, ai nấy đều hâm mộ Tô Hiểu Mạn lấy được một người chồng như vậy, tuổi trẻ tài cao, lớn lên lại đẹp trai, đối với cô thì ôn nhu si tình.

Nghe nói gần đây có người nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ ngắm hồ ở công viên, người đàn ông đi xe đạp chở cô, còn tự tay kết vòng hoa cho cô, luôn chỉ nhìn mỗi cô mà thôi.

Những biến hoá của Tô Hiểu Mạn rất rõ ràng, đuôi lông mày khoé mắt đều là ý cười không che giấu nổi, ai cũng có thể nhìn ra được cô đang rất cao hứng, như đang ngâm mình trong nước đường, trong đôi mắt vừa to vừa tròn tràn ngập tình ý.

"Hiểu Mạn quá hạnh phúc.”

"Tôi cũng muốn cưới được một người đàn ông như vậy.”

...

Chẳng phải chỉ là gả cho một tên tiểu tử nghèo ở nông thôn thôi sao? Cho dù là có tiền đồ, thì làm sao có thể so sánh với mấy gia đình như nhà họ Khương kia được?

Vương Duyệt hạ quyết tâm phải lấy được chồng tốt hơn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play