Bảy người trong ktx đều tới, trong đó có Tôn Phương
Phương tóc ngắn, Trương Dĩnh và Vương Duyệt ngồi cùng nhau, hai người ca hát
trong đoàn văn công là Chu Văn Tĩnh và Lâm Thủy Quyên, Hạ Xuân Hà ngồi cùng một
chỗ, ba người bọn họ thích hát và chơi nhạc cụ nên ngày thường hay đi cùng với
nhau, Đàm San San ngồi bên cạnh Tô Hiểu Mạn.
Một chiếc bàn tròn, bên trái Tô Hiểu Mạn là Đàm San
San, bên phải là Tạ Minh Đồ, đã đặt từ trước nên đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh
đưa lên rất nhanh, đều là con gái cả cho nên không ai uống rượu mà ai cũng gọi
nước trà.
So sánh với nhà ăn nhạt nhẽo ở đoàn văn công thì một
bàn đồ ăn trước mắt càng có vẻ đầy đủ hương sắc.
Bởi vì thời đại này có ít người mập mạp cho nên cũng
không cần phải giảm béo, cho dù những lúc các cô gái trong đoàn văn công đi
liên hoan cũng sẽ ăn uống thỏa thích.
“Trước đó chúng ta đều đã gặp qua nhau rồi nhỉ?”
“Ngày đó đều lên sân khấu biểu diễn cùng nhau!”
“Chị Hiểu Mạn cũng không cần giới thiệu với chúng em,
đây chẳng phải là tân binh đẹp trai nhất ngồi hàng thứ năm ngày hôm đó hay
sao?”
Đàm San San gắp cái móng heo, vừa ăn vừa nói: “Chị Hiểu
Mạn, chị với anh Tạ vô cùng xứng đôi.”
Tôn Phương Phương: “Không nghĩ tới thế mà hai người lại
là vợ chồng.”
“Đúng thật là không nghĩ tới.”
“Trước kia chị Hiểu Mạn cũng không giới thiệu cho
chúng em biết.”
Trước kia anh ấy phải đi huấn luyện, không có cơ hội
ra bên ngoài.”
“Bây giờ mới có cơ hội.”
Trương Dĩnh là người bát quái nhất hiếu kỳ hỏi: “Hai
người quen biết nhau rồi kết hôn như thế nào, lớn lên bên nhau từ nhỏ trong
cùng một thôn sao?”
Một thôn nho nhỏ bình thường lại sinh ra hai nhân vật
khiến mọi người phải chú ý như vậy, đúng là khiến người khác cảm thấy hiếm lạ.
“Đúng là cùng một thôn, có lần ngoài ý muốn tôi bị rơi
xuống nước, là anh ấy cứu tôi.”
“Oa oa, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp.
Lâm Thủy Quyên luôn luôn an tĩnh lúc này lại đột nhiên
cảm thán nói: “Anh Tạ, anh đúng là thật có phúc đó, cưới được Tô Hiểu Mạn trong
đoàn của bọn em, chị Hiểu Mạn sắp thành hoa khôi trong đoàn văn công chúng em rồi.”
“Đúng vậy, ngày hôm đó khiêu vũ khiến tất cả mọi người
khiếp sợ.”
“Còn đạt giải thưởng nữa!”
“Có thể cưới được Mạn Mạn, là may mắn lớn nhất của
tôi.” Tạ Minh Đồ cười nắm lấy tay Tô Hiểu Mạn, thâm tình mà nhìn cô một cái.
Tô Hiểu Mạn muốn buông tay anh ra cũng không buông được.
“Thật tốt quá!”
Mấy người Lâm Thủy Quyên và Chu Văn Tĩnh hâm mộ không thôi, mấy cô cũng không cần
phải lấy một người đàn ông có bối cảnh to lớn thế nào, giống như Tô Hiểu Mạn
trước mắt, cưới người thanh niên mình thích thôi là đủ rồi.
Huống hồ người thanh niên này còn là một anh tài, vẻ bề
ngoài lại còn xuất sắc như vậy.
Vương Duyệt nhìn thấy cảnh này, nhất thời cảm thấy không
được vui lắm, cố ý nói: “Vậy anh phải thật quý trọng Hiểu Mạn của chúng tôi,
anh có phúc khí lắm đó, sớm cưới được Tô Hiểu Mạn, nhưng Hiểu Mạn lại không được
may mắn như vậy, nếu như Hiểu Mạn không lấy chồng sớm như vậy thì sẽ có tương
lai tốt đẹp hơn nữa.”
Đàm San San: “Vương Duyệt, cô nói cái kiểu gì vậy?”
“Tôi chẳng có ý gì hết, tôi chỉ đang nói sự thật thôi,
Hiểu Mạn xinh đẹp như vậy, lại còn là hoa khôi mới nhậm chức ở đoàn văn công
chúng tôi, có rất nhiều người coi trọng cô ấy, trước đó Khương phu nhân chẳng
phải đã nói là nhìn trúng cô ấy làm con dâu của mình hay sao?”
“Anh Tạ, anh biết vị Khương phu nhân kia là ai không?
Đó chính là vợ của thủ trưởng, nếu Hiểu Mạn không có lấy chồng sớm, nói không
chừng tương lai có thể làm con dâu nhà họ Khương đó.”
Vương Duyệt vừa nói xong những lời này, đám người
Trương Dĩnh, Tôn Phương Phương dừng đũa, bữa cơm này bọn họ ăn là do người ta mời,
mà lời này của Vương Duyệt lại mang theo gai nhọn, như thể là cố ý châm ngòi mối
quan hệ của hai vợ chồng người ta.
Cái gì gọi là Tô Hiểu Mạn không lấy chồng sớm thì tốt
rồi, hiện tại nói không chừng còn có thể làm con dâu nhà thủ trưởng?
Đây là đang có ý nói Tô Hiểu Mạn không nên lấy Tạ Minh
Đồ, cũng đang ám chỉ Tạ Minh Đồ là người vợ này của anh ta không được an phận lắm,
nói không chừng về sau có dã tâm lớn, sẽ vứt bỏ anh mà leo lên cái cây khác cao
hơn sao.
Sắc mặt mấy người trên bàn cơm không được tốt lắm.
Tạ Minh Đồ cười nhạt: “Phải vậy không? Khương phu nhân
còn tiện đường đi tới đoàn văn công tìm Mạn Mạn?”
Vương Duyệt nói: “Là lúc chúng tôi tới thăm nhà họ
Vương, tôi nghe thấy chính miệng Khương phu nhân nói vậy.”
“Nói rằng nếu Hiểu Mạn nguyện ý làm con dâu tôi thì tốt
rồi.”
“Anh may mắn lắm mới cưới được Tô Hiểu Mạn, về sau phải
xem trọng cô ấy chút, những người thích cô ấy ở xung quanh đây rất nhiều.”
Thấy sắc mặt Tạ Minh Đồ không tốt lắm, trong lòng
Vương Duyệt thoải mái hơn nhiều, đáng tiếc hai câu mà Tạ Minh Đồ hỏi ra lại khiến
cô ta thấy hơi khó chịu.
Người bình thường nghe thấy những l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.