“Đúng vậy, Hiểu Mạn, chị có thể thử xem sao. Nếu chị thi đỗ thì sau này chúng ta cũng có thể làm bạn ở đó luôn.” Tần Xuân Tú đang ngồi một bên tiếp lời.

Tuy nói ngoài miệng như vậy nhưng Tần Xuân Tú tự tin rằng mình có thể thi đậu, mà cô gái Tô Hiểu Mạn xinh đẹp ngồi trước mặt thì chưa chắc.

Một người phụ nữ thôn quê đã lập gia đình chắc gì đã từng được học về ca hát nhảy múa.

“Đúng vậy, Hiểu Mạn, em có muốn đi theo làm bạn với Tú Tú không?” Hà Tình Mỹ cũng cười hỏi.

Vương Phỉ Phỉ: “Báo danh cũng không mất gì mà.”

“Còn tận mấy ngày nữa mới thi cơ, có thể tranh thủ học chút ít đó.”

Các cô gái trái một câu phải một câu, Tô Hiểu Mạn cũng nghiêm túc suy xét về chuyện này. Cô ngẫm nghĩ xem liệu đoàn văn công muốn tuyển chọn loại hình gì, không phải ca hát khiêu vũ thì cũng là chơi nhạc cụ, chắc sẽ không tuyển người làm trang phục đâu.

Nhảy múa à, tim Tô Hiểu Mạn dường như ngừng đập trong chớp mắt. Cô đã từng lén học qua vũ đạo nhưng vẫn chưa từng chính thức lên sân khấu lần nào, có nên thử một chút không? Bây giờ là năm 1975, vẫn cách thời điểm khôi phục kỳ thi đại học hai năm, cô có nên lựa chọn đi làm nữ binh văn nghệ hai năm không?

Tô Hiểu Mạn tự nhận mình không có được thành tựu lớn ở lĩnh vực vũ đạo, cũng không có chấp niệm sâu sắc với việc nhảy múa. Thế nhưng việc được lên sân khấu biểu diễn đã từng là một ước mơ nho nhỏ khi còn bé của Tô Hiểu Mạn.

Cô nên thử cảm giác được nhảy múa trên sân khấu không?

Đã có cơ hội thì cứ thử xem sao.

Tô Hiểu Mạn bèn hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ về những hạng mục tuyển chọn cụ thể của đoàn văn công. Những người khác vừa nghe thì phát hiện hình như cô đã thật sự bị thuyết phục nên tất cả đều rất bất ngờ, bao gồm cả Vương Huyên Huyên, cô chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi.

Thấy Tô Hiểu Mạn thật sự muốn đi, Vương Phỉ Phỉ liền nói ra hết những điều mà mình biết cho cô, “Địa điểm báo danh cũng không xa, chỉ cần tới điền một tờ đơn đăng ký dự thi ở… Cũng không có gì quan trọng, địa điểm thi tuyển ở tại đại viện của đoàn văn công cách bên này không xa, đi vào sẽ thấy một cái lễ đường…”

Hà Tình Mỹ và Tần Xuân Tú nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều cảm thấy có chút buồn cười. Hôm nay lúc được ông nội Vương gọi tới, tuy rằng hai người các cô ngạc nhiên trước vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Hiểu Mạn nhưng cũng không coi trọng cô. Chỉ là một người phụ nữ nông thôn đã có chồng mà thôi.

Không thể nào so được với gia thế của những cô gái trong thành phố như các cô. Hà Tình Mỹ thì vô cùng kiêu ngạo, gia thế của Tần Xuân Tú hơi thấp hơn một chút nhưng cũng không hề coi trọng Tô Hiểu Mạn chút nào, cô vô cùng ghen ghét với diện mạo xinh đẹp của đối phương. Trước kia, trong số mấy chị em gái ở đây thì cô là người nổi bật nhất, hiện tại thì Tô Hiểu Mạn còn đẹp hơn cô vài phần.

Người phụ nữ nhà quê này cũng quá ngu ngốc mà, Huyên Huyên mới nói vài câu mà cô ta đã muốn thi vào đoàn văn công rồi, đúng thật là không biết tự lượng sức mình.

Hà Tình Mỹ trêu đùa: “Hiểu Mạn, em cũng muốn báo danh à? Em có muốn nhờ Tú Tú dạy em mấy ngày không? Học vài vũ đạo đơn giản là được.”

Vương Huyên Huyên: “Đúng vậy, để chị Tú Tú dạy chị đi.”

Tuy trong lòng Tần Xuân Tú rất là chán ghét, nghĩ thầm bản thân mình còn phải chuẩn bị đi thi, làm gì có thời gian rảnh rỗi để dạy cô ta, thế nhưng ngoài miệng lại trả lời: “Chị muốn học với em à? Cũng được thôi, em có thể dạy chị vài vũ đạo đơn giản. Chẳng qua là mấy ngày nay em cũng không có quá nhiều thời gian rảnh, em còn phải luyện bài múa riêng nữa. Không biết căn bản của chị thế nào?”

Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Không cần đâu, chị tự mình luyện tập cũng được. Trước kia lúc còn ở nông thôn chị cũng thích múa mấy điệu sơn dã mà.”

Trong lòng Hà Tình Mỹ và Tần Xuân Tú cười nhạo, nghĩ thầm dáng múa như vậy sao có thể múa ở nơi thanh nhã được.

Lúc hai người rời khỏi nhà họ Vương còn trò chuyện trên đường: “Cái người Tô Hiểu Mạn kia quả nhiên là đến từ nông thôn, một chút kiến thức cũng chẳng có.”

“Dáng vẻ kia của cô ta sao có thể thi vào đoàn văn công được, cô ta tưởng việc này giống như kỳ thi dành cho học sinh tiểu học của bọn họ chắc? Cô ta nghĩ cứ đi thi là sẽ đỗ à?”

“Ai bảo người ta xinh đẹp như vậy, đúng là tự tin quá mức mà.”

“Cô ta chắc chắn sẽ thi trượt cho mà xem.”

*

Tô Hiểu Mạn nói dự định của mình cho ông nội Khương và bà nội Khương nghe, hai người cũng rất ủng hộ, “Hiểu Mạn, cháu cứ thi thử xem sao, không thi đỗ cũng không sao.”

“Hiểu Mạn nhà chúng ta xinh đẹp tài giỏi như vậy cơ mà.”

“Cứ đi báo danh đi.”

Tô Hiểu Mạn đi điền giấy báo danh. Cô đi dạo trong đại viện đoàn văn công một vòng, nhìn thông báo tuyên truyền tin tức vài lần. Cô bỗng phát hiện ra được một tờ thông báo, nhất thời liền cả người ngơ ngẩn, hai ba tháng sau sẽ có một đợt diễn chào mừng tân binh.

Cô có thể cho anh một bất ngờ sao?

Tô Hiểu Mạn gõ lên đầu mình một chút, nghĩ thầm mình cũng tưởng tượng quá xa rồi. Trước không nói có thể thi đỗ hay không, cho dù là thi đậu thì cũng không chắc chắn là cô được tham gia vào đợt biểu diễn này.

Nhưng nếu thực sự có khả năng này, tại sao cô không thể thử xem chứ? Cho dù tỷ lệ chỉ có 1% thì cũng phải đi tranh thủ thử xem sao.

Tô Hiểu Mạn không tự chủ được mà cười, cô thật sự rất muốn gặp anh, muốn cho anh một bất ngờ. Cũng không biết mấy ngày nay anh sống thế nào? Ba tháng sau nhìn thấy anh, anh sẽ thay đổi đến thế nào nhỉ?

Có giống như lời anh đã từng nói, thân hình cứng cáp hơn, có thể dễ dàng mà ôm cô vào trong ngực?

Được rồi, cho dù là lúc thân hình chưa cường tráng thì cũng có thể rất nhẹ nhàng mà ôm cô vào trong ngực rồi.

Có phải anh sẽ thành thục hơn rất nhiều không? Trở nên trưởng thành rồi, liệu anh có còn ngây ngốc vừa gọi Mạn Mạn Mạn Mạn vây quanh người cô nữa không?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tô Hiểu Mạn suy nghĩ rất nhiều chuyện, các loại cảm giác ngọt ngào và chua c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play