Việc Tần Xuân Tú trượt nhưng Tô Hiểu Mạn lại đỗ khiến
mỗi người nhà họ Vương đều ngạc nhiên không thôi, bọn họ thực sự không nghĩ rằng
kết quả sẽ như thế này.
Dương Mỹ Hạnh thật ra rất vui vẻ, “Dương Ngọc và chồng
bà ấy chắc sẽ vui mừng muốn chết cho mà xem.”
Vương Tấn An hừ vài tiếng, nghĩ thầm cái lão Khương
đáng giận kia nhất định sẽ lại chạy tới trước mặt ông để khoe khoang rồi.
Vương Huyên Huyên cảm khái: “Chắc hẳn là chị Hiểu Mạn
múa rất đẹp.”
Hà Tình Mỹ: “Có thể thi đỗ đúng là không dễ dàng.”
Hà Tình Mỹ đã đoán trước được là Tần Xuân Tú sẽ thi
trượt, nhưng cô lại không có dự đoán được kết quả sẽ thành ra thế này. Vậy mà
Tô Hiểu Mạn mà cô chướng mắt lại có thể thi đỗ, ngay cả thành tích thi lý thuyết
cũng đã đỗ, sắp trở thành một thành viên của đoàn văn công khu vực Văn Cảnh rồi.
Không phải nói là trình độ văn hoá của cô ấy không tốt
lắm hay sao? Tại sao lại nằm ở thứ hạng cao trong danh sách trúng tuyển thế chứ?
Hà Tình Mỹ không vui mừng mà cũng không quá khó chịu,
cô chỉ đơn thuần cảm thấy không thể tin nổi mà thôi. Tâm tình muốn xem náo nhiệt
trước kia cũng đã nguôi ngoai bớt.
Vốn dĩ còn muốn xem trò cười của Tần Xuân Tú, thế
nhưng bây giờ chẳng còn tâm tư nào mà chê cười cô ta nữa.
Tần Xuân Tú im lặng không nói câu nào, cô không thể
nào tiếp thu kết quả này được. Vậy mà cô lại thi trượt? Rõ ràng cô tự cảm thấy
màn biểu diễn của mình cũng không tệ lắm. Việc này còn chưa tính, dựa vào cái
gì mà cái người tên Tô Hiểu Mạn kia lại có thể thi đỗ cơ chứ?
“Ông nội Vương, sao Tô Hiểu Mạn lại có thể thi đậu được
vậy ạ? Không phải nói là trước đây chị ấy chưa từng học ca hát nhảy múa hay
sao? Có phải ông nội Khương đã giúp chị ấy được chọn từ trước không ạ?” Tần
Xuân Tú nghẹn cả ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Tuy Tô Hiểu Mạn kia chỉ là một cô gái đến từ nông
thôn, nhưng chị ta cũng là con dâu của Khương Lập Dân mà.
Vương Tấn An vừa nghe được lời này của Tần Xuân Tú liền
dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái mà nhìn cô ta, “Không thể nào đâu, sao mà lão
Khương có thể làm ra loại chuyện này được.”
Ông không nghĩ tới, cô cháu Tần Xuân Tú vậy mà có thể
nói ra những lời nói này được.
Tần Xuân Tú không tin lời Vương Tấn An nói, cô ta cảm
thấy nhất định là Tô Hiểu Mạn đã dùng thủ đoạn khác nên mới có thể thi đỗ vào
đoàn văn công, cô ta phải tìm chứng cứ mới được. Cô ta thậm chí còn tìm được một
vị giám khảo trong lần thi trước, ai ngờ lúc cô ta vừa mới nhắc tới cô gái dự
thi thứ tám thì giám khảo đã lập tức nhớ ra ngay.
“Cô bé đó chính là người nhảy tốt nhất trong số những
người dự thi hôm đó, cũng là người có thành tích cao nhất trong đợt thi lần này
luôn. Cô gái nhỏ này tài năng lắm đấy.”
*
Việc Tô Hiểu Mạn thi đỗ vào đoàn văn công đối với ông
nội Khương và bà nội Khương mà nói thì đây đúng là một chuyện ngoài ý muốn, vì
thế ba người bọn họ lại ở nhà ăn mừng thêm một lần nữa.
Bà nội Khương hưng phấn nói: “Đây đúng là chuyện đáng
mừng mà! Lão Khương à, chờ mấy ngày nữa ông nhớ báo tin này cho đứa nhỏ Tiểu Đồ
đấy nhé.”
Bà cũng vô cùng thương cháu trai út của mình, muốn cho
nó biết về chuyện của vợ mình.
Ông nội Khương: “Gì cơ?”
Ông cũng không định nói chuyện này cho cháu nội mình
biết, đây không phải là đang quấy nhiễu, làm thằng bé phân tâm hay sao?
Tô Hiểu Mạn cười một cái, “Ông nội ơi, ông đừng nói
cho anh ấy vội, sau này tạo cho anh ấy một bất ngờ.”
Ông nội Khương tiếp lời: “Đúng vậy đó.”
Bà nội Khương suy nghĩ một chút, “Cũng phải.”
Ba người vui vẻ ăn uống. Sau khi ăn xong ông nội
Khương lại chạy qua nhà họ Vương khoe khoang một lúc, Tô Hiểu Mạn thì bắt đầu
chuẩn bị đồ đạc để đi tới đoàn văn công.
*
Tạ Nhã Tri nghe nói con dâu út của mình thi đỗ vào
đoàn văn công thì vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Nhớ tới việc trước đây bản
thân mình còn sầu não muốn tìm công việc cho hai đứa nhỏ này, bà cảm thấy có
vài phần tự giễu.
Sau khi con trai út đi tòng quân, thấy con dâu Tô Hiểu
Mạn chỉ ở nhà với ông bà nội mà không có công việc đàng hoàng nào, Tạ Nhã Tri
thực sự muốn giúp đứa con dâu này giải quyết vấn đề việc làm.
Hiện tại bà cũng có chút đứng ngồi không yên, sợ rằng
nếu mình trực tiếp giúp đỡ thì bọn nhỏ sẽ không chấp nhận.
Trước đó Mạc Huyên Nghi chạy tới trước mặt bà nói
không ít chuyện. Thật ra đứa nhỏ này cũng là một người si tình, đến tận bây giờ
vẫn còn nghĩ cho Khương Yến Đường, trước mặt bà nói không ít lời hay về Khương
Yến Đường. Thế nhưng thật ra Tạ Nhã Tri không quá thích nói chuyện về Khương Yến
Đường với người khác.
Hiện tại bà lại thích nói nhiều về lão đại, lão nhị,
con gái thứ ba cùng với đứa con trai út của mình hơn, còn có cả con dâu út nhà
mình nữa. Tạ Nhã Tri cảm thấy Mạc Huyên Nghi cũng là một đứa nhỏ si tình, cũng
thật lòng thích Khương Yến Đường. Trước đây bà không quá thích đứa nhỏ này, hiện
tại lại cảm thấy con bé cũng thích hợp ở bên Khương Yến Đường, cũng rất thật
lòng thật dạ.
Mạc Huyên Nghi biết con dâu út của bà còn chưa có việc
làm liền nói với bà rằng tiệm cơm quốc doanh vẫn đang thiếu người, có thể tranh
thủ cho con dâu Hiểu Mạn của bà vào đó làm cũng được.
Tạ Nhã Tri nghe xong thì cảm thấy cũng không tệ, nhưng
bà cũng không mù quáng đồng ý ngay mà cẩn thận đi hỏi thăm một chút.
Hỏi thăm xong bà mới biết được rằng tiệm cơm quốc
doanh đang thiếu một nữ nhân viên rửa bát.
Lúc đó, trong lòng Tạ Nhã Tri cảm thấy không quá dễ chịu,
không biết Mạc Huyên Nghi giới thiệu công việc này cho con dâu bà là có ý gì?
Là coi thường đứa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.