Máy may được khiêng vào trong phòng là máy may mới nhất của
nhãn hiệu Hồ Điệp, nghe nói đây là do ông nội Khương tỉ mỉ chọn lựa mua được.
Một ông lão nghiêm trang đi mua máy may, lúc người bán hàng hỏi tới thì ông nội
Khương còn trả lời một cách hùng hồn: “Tặng cho cháu trai với cháu dâu tôi để
chúng nó dùng sau khi kết hôn đấy.”
“Cháu dâu của ngài hạnh phúc thật đó.”
Ông nội Khương nghĩ thầm đương nhiên là vậy rồi.
Lúc chuyển máy may trở về, không ít bạn bè và chiến hữu cũ
đang ở khu nhà nghỉ hưu tới chỗ ông xem náo nhiệt, “Lão Khương à, sao nhà ông
lại mua máy may về làm gì thế?”
“Chẳng lẽ ông muốn làm lại nghề cũ hả?”
“Cút cút cút…”
Ông nội Khương đuổi hết mấy lão già thích xem náo nhiệt này
đi, “Mua cho cháu dâu tôi đấy. Các ông vẫn chưa gặp qua cháu dâu ngoan của tôi
đúng không? Con bé xinh đẹp lắm luôn.”
“Gặp qua, gặp qua rồi, sao mà chưa gặp qua được cơ chứ? Hôm
qua tôi còn thấy bà nhà ông dẫn theo cháu dâu ông đi mua đồ ăn đấy.”
Nhà họ Vương bên cạnh thở ngắn than dài. Từ khi cháu trai út
của lão Khương xấu xa tòng quân nhập ngũ thì Vương Tấn An cảm thấy vui mừng
khôn xiết, ai biết ông già Khương Nhược Quân này lại thay đổi phong cách, không
nói về cháu trai út của ông ta nữa mà lại chuyển qua khoe cháu dâu.
“Cháu dâu của tôi xinh đẹp cực kỳ luôn.”
“Tình cảm giữa cháu dâu và cháu trai tôi cực kỳ tốt, tôi sắp
được bế chắt nội rồi đấy.”
“Cháu dâu nhà tôi cực kỳ yêu quý bà nội của nó, con bé giống
y như cháu gái ruột của bà ấy vậy.”
“Lúc nào thì cháu trai ông mới định cưới vợ vậy? Tôi nói ông
nghe này, con cháu thì nên kết hôn càng sớm càng tốt mới được. Mấy ông già như
chúng ta đều không còn trẻ nữa rồi, còn chẳng biết có thể ăn cơm thêm mấy năm
nữa nên đương nhiên phải ngóng trông nhóm con cháu trong nhà thành gia lập
nghiệp sớm một chút…”
Vương Tấn An ngậm một điếu thuốc, nghĩ thầm: Chẳng lẽ khắp
thế gian này chỉ có mỗi mình ông có cháu dâu chắc?
Nhà họ Vương nhà ông đúng là không có cháu dâu thật, nhưng
ông cũng có cháu gái mà, cháu gái ngoại.
Hừ, lão Khương này nhất định là đang cố ý trả thù ông đây
mà!
Cháu gái ruột của ông ta giống y như thằng con trai vậy,
phơi nắng tới nỗi đen như than. Lão họ Khương kia đã quý cháu gái nhà ông nhiều
năm, còn nói muốn nhận nó làm cháu gái, đúng là năm mơ mà.
Hiện tại nhà họ Khương đã có một đứa cháu dâu vừa xinh đẹp
vừa ôn nhu, ông ta không khoe khoang điên đảo trước mặt ông mới là lạ.
Trong lòng Vương Tấn An hơi hơi chua chát, không, không phải
hơi hơi mà là cực kỳ chua chát.
Tại sao ông trời lại không đưa tới cho ông một đứa cháu trai
thông minh và một đứa cháu dâu xinh đẹp cơ chứ?
Lão Khương sắp được bế chắt nội tới nơi rồi, phải làm sao
bây giờ?
Dương Mỹ Hạnh vừa về phòng đã thấy ông bạn già của mình thở
ngắn than dài, “Ngày nào ông cũng chỉ biết thở ngắn than dài, than cái gì mà
than? Nhà họ Khương bên cạnh có chuyện gì thế, lần này ông không đi xem náo
nhiệt à?”
Vương Tấn An trợn trắng mắt, “Tôi đi xem náo nhiệt cái gì,
lại nghe lão Khương một câu cháu dâu rồi lại một câu cháu dâu út chắc? Cả thế
giới này chỉ có mỗi cháu dâu nhà ông ta chắc?”
Dương Mỹ Hạnh bật cười, “Nhưng đúng thật là ông ấy có cháu
dâu còn gì. Hiểu Mạn nhà ông ấy đúng là xinh đẹp lắm luôn, mấy đứa cháu gái nhà
mình kém hơn con bé thật. Ông nói xem đứa cháu trai kia nhà ông ấy ăn gì mà lớn
lên vậy? Trông đẹp trai sáng sủa ghê.”
“Ngày đó ông có thấy thằng bé mặc quân trang không? Ông có
thấy không?! Quá là đẹp trai luôn”
Vương Tấn An hừ thật mạnh một tiếng, chê bai: “Trông ẻo lả
muốn chết, nhất định là không chịu nổi khó khăn.”
“Ông đừng có mà nói bậy, người ta lợi hại lắm đấy! Đã thông
minh, có trí nhớ tốt mà thể lực cũng tốt nữa cơ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy lão
Khương huấn luyện cháu mình rồi, ông chưa thấy qua chắc?”
Càng nói thì trong lòng Vương Tấn An càng chua chát, cực kỳ
ấm ức: “Bà nghĩ thử xem, hồi còn trẻ lão Khương trông cũng bình thường, còn
chẳng đẹp trai bằng tôi nữa
Từ làng trên đến xóm dưới thì tôi là người đẹp trai nhất còn
gì! Kết quả cháu trai của ông ta thế mà lại đẹp trai như vậy, cháu trai tôi
thì… Ài.”
“Tôi gọi điện thoại cho cháu trai chúng ta bảo nó mau chóng
cưới vợ chút, thế mà nó lại dám trực tiếp cúp điện thoại của tôi! Cái thằng bé
này thật đúng là!”
Dương Mỹ Hạnh vẫy vẫy tay, “Ông cứ nhất định phải hơn thua
với lão Khương làm cái gì? Các ông đã đấu với nhau mấy thập niên rồi đấy, ông
không chê phiền nhưng tôi thì chê.”
“Chờ mấy ngày nữa mời bọn họ tới nhà chúng ta chơi.”
“Vậy thì tôi ph� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.