Chu Tiểu Hủy ném chậu chén đũa kia ở bên cạnh giếng, Tô Hiểu Mạn không thèm quan tâm tới nó, lấy gương ra tiếp tục chải đầu, trước kia cô thường xuyên thắt bím tóc cho ma nơ canh, giống hệt như trang điểm cho búp bê Tây Dương vậy, biết rất nhiều kiểu thắt bím tóc, nhưng lại rất ít thắt bím cho chính bản thân mình.

Nhìn vào gương, nghiêm túc thắt bím tóc cho chính mình, lại còn là kiểu có vẻ không giống với thời đại này lắm.

Bím tóc dài đen nhánh sáng bóng xõa trên đầu vai, trên thái dương vẫn còn vài sợi tóc, làn da trắng nõn, đôi môi tựa như cánh hoa, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.

Lúc Chu Tiểu Hủy rời đi, cô bé bên cạnh sợ tới mức cả người co rúm lại, sau lại thấy thím nhỏ thắt bím tóc liền mở to hai mắt, không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm cô.

Thắt bím tóc xong thì Tô Hiểu Mạn liền ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé nhẹ nhàng cười một cái, cô nhóc Tạ Xuân Quyên liền thẹn thùng cúi đầu.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô bé này rất là đáng yêu.

Tạ Xuân Quyên cằm cúi xuống, ôm chậu chén đũa mẹ mình để lại, ngoan ngoãn tới bên cạnh giếng lấy nước rửa chén đũa.

Tô Hiểu Mạn cả người ngơ ngác.

“???”

Không cần cô phải rửa chén đũa sao?

Động tác rửa chén của cô bé rất thành thạo, rồi thoạt nhìn lại có vẻ rất miễn cưỡng, người cô bé quá nhỏ, tay chân mảnh mai, mặc một bộ quần áo cũ rách đầy chắp vá, tóc trên đầu buộc hai bên một cách lung tung, màu sắc đuôi tóc vừa vàng vừa khô, có vẻ cả người như bị thiếu dinh dưỡng.

Cái chén trên tay cô bé rửa còn lớn hơn cả bàn tay cô bé.

Nước từ máy bơm nước ào ào chảy vào trong bồn, bắn lên rất nhiều bọt nước, làm ướt hết tay áo và ống quần của Tạ Xuân Quyên.

“Xuân Quyên, cháu tránh ra một chút đi, để thím rửa cho”. Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ bả vai cô bé, ý bảo cô bé lui về phía sau một bước, tuy rằng Tô Hiểu Mạn không quá nguyện ý giúp nhà họ Tạ rửa chén, nhưng mà cứ trơ mắt nhìn một cô bé nhỏ xíu ngồi ở đây rửa chén như vậy, còn cô thì đứng bên cạnh mà xem, trong lòng cô sẽ thấy không đành lòng.”

“Thím nhỏ, không sao, cứ để cháu rửa bát”.

Tô Hiểu Mạn: “Vậy hai chúng ta cùng nhau rửa nhé?”

Tô Hiểu Mạn không dám thể hiện, cả cô và nguyên chủ đều là người mới chỉ từng rửa chén được có vài lần, không phải nói đến cách rửa như thế nào, không chừng còn chẳng thuận thục bằng cô nhóc này.

Nếu như không cẩn thận làm vỡ chén, cô bị mắng vài câu cũng không đau cũng chẳng ngứa, nhưng cô bé này sẽ phải chịu tội.

Tạ Xuân Quyên nghe cô nói như vậy, thì mới gật gật đầu.

Tô Hiểu Mạn và cô bé cùng nhau rửa chén đũa sạch sẽ, trong quá trình đó còn nói với nhau mấy câu, cuối cùng lấy khăn lông lau khô nước trên tay, Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ tay: “Được rồi, cuối cùng cũng rửa xong”.

Tạ Xuân Quyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nhếch môi nở nụ cười tươi rói, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.

Là một nụ cười rất giản dị.

Tô Hiểu Mạn rất thích nụ cười tràn ngập thiện ý này của cô bé, dáng vẻ quê mùa tuy không phải rất đẹp nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thân thiện.

“Xuân Quyên, hiện tại rảnh rỗi không có việc gì làm, thím thắt bím tóc cho cháu có được không?”

Ban nãy con bé còn nhìn cô chăm chú, chắc cũng là một bé gái thích làm đẹp, mà hiện tại hai người cũng có chút gọi là quen biết sau khi cùng nhau rửa chén, Tô Hiểu Mạn muốn giúp cô bé chải đầu.

Tạ Xuân Quyền Hơi hơi chờ mong mà gật đầu.

“Chút tóc phía sau này của cháu có chút xơ, thím cắt bớt giúp cháu nhé?”

Tô Hiểu Mạn dùng khăn lông giúp cô bé lau sạch khuôn mặt, cởi tóc ra chải chuốt lại ngay ngắn, cắt tỉa qua đuôi tóc khô vàng một chút rồi lấy ra mấy cái dây buộc tóc đơn giản nhưng lại xinh đẹp, chải cho cô bé một kiểu tóc đáng yêu.

Tạ Xuân Quyền cầm gương soi tới soi lui, cực kì vui vẻ.

Tô Hiểu Mạn lấy nước ấm luộc hai quả trứng, cô ăn một quả, còn một quả cho Tạ Xuân Quyên. Trứng gà này là trứng hôm qua anh ba đưa đến.

Tạ Xuân Quyền nắm quả trứng gà nóng hổi trong lòng bàn tay, gương mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Tô Hiểu Mạn: “Thím nhỏ, thím thật là tốt, bọn họ đều nói rằng thím không tốt, khẳng định đều là lừa gạt trẻ con”.

Tô Hiểu Mạn cười lắc lắc đầu, cô cảm thấy bản thân mình hiện tại mới là lừa gạt trẻ con.

Rõ ràng hiện tại cô vẫn đang sử dụng cái hình tượng “cực phẩm”.

Chu Tiểu Hủy cầm đế giày ngồi ở trong phòng, một bóng người  nhỏ bé lén lút thăm dò tiến vào, đôi mắt cô ta không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp hỏi: “Rửa hết chén chưa?”

“Mẹ, đã rửa sạch hết rồi”.

Chu Tiểu Hủy ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn con gái lớn một cái, trong nhất thời cả người ngây ngẩn.

Trên mặt Tạ Xuân Quyên sạch sẽ, kiểu tóc buộc tỉ mỉ xinh đẹp, không còn thấy dáng vẻ rối bời như ngày thường, còn đẹp hơn cả Nhị Nha ở nhà kế bên.

Nhị Nha là nhị tiểu thư nhà họ Tằng, cha mẹ rất yêu chiều con bé, nên ngày thường trang điểm xinh đẹp hơn các cô bé khác ở trong thôn.

“Mẹ, là thím nhỏ giúp con chải đầu và thắt bím tóc đó”.

“Thím ấy còn cho con ăn một quả trứng luộc, con cho em gái một nửa”.

Giọng nói Tạ Xuân Quyền đầy vẻ sợ hãi, hình như rất sợ mẹ mình tức giận.

Miệng Chu Tiểu Hủy giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Giữa trưa người nhà họ Tạ ăn cơm, đàn ông trong nhà không có trở về, bà mẹ chồng Tôn Mai bảo vợ của lão nhị tới sườn núi đưa cơm.

Phụ nữ trong nhà chỉ làm việc do đội sản xuất chia cho nên rất nhẹ nhàng, buổi sáng sẽ bắt đầu làm việc, làm một chút sau đó bắt đầu về nhà làm việc nhà, giữa trưa cũng ăn cơm ở nhà.

Chị dâu cả Tần Tú Anh làm việc rất nhanh nhẹn, một ngày có thể lấy được năm tới sáu công điểm, mà chị dâu thứ ba Chu Tiểu Hủy hiện tại đang mang thai nên không làm việc lâu được, còn chị dâu thứ hai Hứa Diễm Lan thì lại thích dây dưa kéo dài công việc, chỉ làm cho có lệ một chút liền chạy về nhà ngồi.

“Gọi mọi người ra ăn cơm đi”.

Kỳ thật người ở niên đại này không cần phải mời người nhà ra ăn cơm, vừa mới đến giờ cơm thì mọi người chạy tới ăn cơm như ong vỡ tổ rồi.

Nhà lão đại có ba đứa con, nhà lão nhị một đứa, nhà lão tam hai đứa, sáu đứa trẻ con cùng nhau vây quanh bài dài.

Những đứa trẻ khác không nói gì, nhưng trong đám đó có một thằng nhóc con 6 tuổi đá chân kêu to lên: “Bà nội, con đói, khi nào mới được ăn cơm vậy!”

“Cháu ngoan, cháu từ từ thôi!”

“Bà nội, cháu rất đói, cháu sắp đói chết rồi!” Đứa bé trai này không ngừng lớn tiếng ồn ào.

Tôn Mai thì ở bên cạnh dỗ dành đứa cháu trai mình thương yêu nhất.

Bà ta thương yêu đứa con thứ hai nhất, cũng là người đọc sách nhiều nhất trong nhà, tốt nghiệp cấp hai, hiện tại còn đi làm thầy giáo, làm bà ta cảm thấy rất hãnh diện, cho nên con trai của lão nhị, cũng là đứa cháu trai bà ta thương yêu nhất.

Lão nhị nhà họ chính là một người đọc sách nhiều, cho nên con cái sinh ra cũng rất thông minh, so với người dưa vẹo táo nứt như lão đại, lão nhị thì khá hơn nhiều.

Mấy đứa trẻ con khác ngồi ở một bên không nói một tiếng.

“Vợ lão đại, sao còn chưa dọn đồ ăn lên”.

“Đến rồi, đến rồi”.

Hôm nay người nấu cơm là chị dâu cả, đồ ăn phải nói là vô cùng đơn giản thậm chí là đơn xơ, trước tiên chị dâu cả bưng ra một chén dưa muối, sau đó là một nồi rau xanh, xanh đến lòng người cũng phải hốt hoảng, nhìn không ra chút thức ăn nào khác.

Chị dâu thứ hai Hứa Diễm Lan cũng đi ra ngay sau đó, trên tay mang một chén trứng gà muối, rót chút nước tương và hành thái ở trên, hương vị thơm nồng, mấy đứa trẻ con ngửi thấy đều không khỏi nuốt nước miếng.

Sau đó còn có một đĩa củ cải xào, bên trong có vài lát thịt mỏng dính, là món ăn dành riêng cho những người đàn ông đi làm ở trên núi.

Tôn Mai bưng chén trứng gà muối kia lên, múc một thìa lớn cho vào chén, đưa cho đứa cháu trai mình thương yêu nhất Tạ Diệu Tổ, Tạ Diệu Tổ vui vẻ cúi đầu ăn trứng gà. Tôn Mai nói với Hứa Diễm Lan : “Vợ lão nhị, đợi chút nữa con đưa cơm lên núi, đi đường nhanh nhanh một chút, đừng để đồ ăn nguội mất”.

“Vâng”. Hứa Diễm Lan lên tiếng.

Tôn Mai đưa chén trứng gà muối còn lại kia bảo Hứa Diễm Lan mang đi nốt, cùng với đĩa củ cải xào kia, lấy miếng thịt mỡ duy nhất ở bên trong ra đặt lên trên cơm bí đỏ vàng rực sau đó lại lấy một chén rau xanh lớn.

“Trên đường đi không được ăn vụng đâu đấy”.

Hứa Diễm Lan cười tủm tỉm nói giỡn với Tôn Mai: “Mẹ, con làm việc thì mẹ cứ yên tâm”.

“Vẫn là để con làm việc mẹ mới yên tâm được”.

Vừa làm cả ngày xong lúc này mới được ngồi xuống nghỉ ngơi, chị dâu cả Tần Tú Anh cúi đầu, hừ một tiếng không để bất cứ ai nghe thấy, trong lòng chửi thầm: Không ăn vụng mới là lạ.

Đây đều là chuyện mà trong lòng người nhà họ Tạ đều biết rõ ràng.

Người nhà lão nhị có đặc quyền.

Hứa Diễm Lan cầm túi đồ ăn trong khay, đánh giá Tô Hiểu Mạn đứng cách đó không xa một lượt từ trên xuống dưới, thái độ ra mặt kéo dài giọng điệu nói: “Ôi trời, có người cuối cùng cũng nguyện ý ra ngoài ăn cơm rồi”.

Tô Hiểu Mạn không thèm để ý tới cô ta, Hứa Diễm Lan nói chuyện một mình thấy không thú vị, sau khi đắc ý nhìn cô một cái thì thong thả ung dung ra ngoài.

Bởi vì cô ta là đứa con dâu do bà mẹ chồng Tôn Mai nhìn trúng, cô ta luôn tự cho rằng mình có địa vị cao hơn mấy người chị em dâu kia. Thích dựa vào Tôn Mai để chèn ép Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy và lần nào cũng thuận lợi thành công.

Cô ta rất thích khoe khoang bản thân và con trai không giống người thường ở trước mặt Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy. Nhìn dáng vẻ hai người kia chịu tủi nhục, làm cho cô ta có cảm giác của kẻ chiến thắng.

Hiện tại Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy đã không dám tranh đoạt địa vị với cô ta nữa, tuy rằng ngày tháng sống cũng thoải mái, nhưng cũng hơi nhàm chán. Hiện giờ lại có thêm một người tên Tô Hiểu Mạn, Hứa Diễm Lan muốn để Tô Hiểu Mạn chịu khổ để cho cô biết địa vị của cô ta ở nhà họ Tạ cao tới mức nào.

Tô Hiểu Mạn ngồi yên không thèm hé răng, những lúc mấy đứa trẻ con không nhìn chén trứng gà thì thích nhìn mặt cô.

Bởi vì thím nhỏ mới tới nhà này lớn lên xinh đẹp, hương vị trứng gà quá mê người, bọn chúng không được ăn nên chỉ có thể nhìn vị thím nhỏ xinh đẹp này để rời lực chú ý.

Người lớn lên xinh đẹp, luôn luôn là cảnh đẹp nên thơ.

Ánh mắt Tô Hiểu Mạn đảo qua mấy đứa trẻ con, con nhà lão đại là hai đứa con trai và một đứa con gái, đứa con trai lớn nhất kia tên Thiết Đản, vừa đen vừa gầy, trên mặt có một cái bớt xanh đen, những lúc không chú ý nhìn tới thì có hơi dọa người, em trai ruột Hắc Đản còn là đứa mặt dài, dưới mũi còn thòng lòng nước mũi, mà đứa em gái Tiểu Hoa thì mặt và tay đen xì, chưa rửa mặt mũi chân tay đã tới ăn cơm rồi.

Nhà lão tam có hai đứa con gái, Tạ Xuân Quyên cười với Tô Hiểu Mạn một cái, lôi kéo tay em gái Hạ Quyên, đứa em gái hai ba tuổi duỗi tay kéo đầu tóc chị mình.

Mấy đứa trẻ này đều gầy tới mức còn mỗi bộ xương, mặc quần áo rách, trước ngực sau lưng mấy đứa con của anh cả còn dày đặc những mảng mốc, không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa.

Chỉ có con trai anh hai Tạ Diệu Tổ là mặc một bộ quần áo mới màu lam, là đứa có vẻ mập mạp nhất trong bọn trẻ này, còn ăn tới nối trên mép miệng dính nước tương.

Tô Hiểu Mạn nghĩ bà già Tôn Mai này đúng là quá bất công mà.

Những đứa trẻ khác chẳng lẽ không phải là cháu trai cháu gái của bà ta hay sao?

Tô Hiểu Mạn múc một thìa “cơm bí đỏ”, cúi đầu ăn một miếng, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay giây tiếp theo đã muốn nhổ ra.

Trước đây cô thật sự không nghĩ tới bí đỏ có thể nấu khó ăn tới mức như vậy, một nửa ăn vào thấy chút vị chua, một nửa nát nhừ, thật sự làm người ta hết muốn ăn.

Tay nghề nấu ăn của chị dâu cả vô cùng kém, làm việc nhanh nhẹn nhưng lại không chú ý kĩ chút nào, chén nồi khẳng định cũng chẳng rửa sạch sẽ, cơm hôm nay còn mang theo chút vị khói dầu.

Nhưng những người khác lại chẳng nói gì, có lẽ là do tập mãi thành thói quen.

Tô Hiểu Mạn lại nếm thử vài món ăn khác, sắc mặt càng ngày càng kém, cuối cùng cũng chỉ gắp một quả ớt trong đĩa dưa muối, là ớt muối vừa lấy ra khỏi bình, bên ngoài là màu đỏ của ớt bình thường, là món ăn duy nhất trên bàn khiến người ta muốn ăn.

“Sáng nay tôi đi ra ổ gà nhặt trứng, phát hiện mất hai quả trứng, là hôm nay có con gà mái nào không đẻ trứng, hay vẫn là bị người nào khác trộm mất, nếu như bị tôi phát hiện, xem tôi xử lý người đó như thế nào”.

Tôn Mai đang ăn cơm, nói ra lời nói mang ý ám chỉ, tính tình đầy khó chịu mà cảnh cáo ba cô con dâu đang ngồi ăn cơm.

Miệng chị dâu thứ ba Chu Tiểu Hủy giật giật, không nói chuyện, ngay lúc này chị dâu cả Tần Tú Anh lập tức chỉ vào Tô Hiểu Mạn cáo trạng: “Sáng nay con thấy Tô Hiểu Mạn nấu nước luộc trứng, trong nhà nếu mà mất trứng thì khẳng định là do cô ta lấy”.

Tôn Mai lập tức trừng mắt nhìn Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn miễn cưỡng ăn hai miếng cơm: “Ngay cả ổ gà ở chỗ nào mà con cũng không biết, trứng mà sáng nay con ăn là do anh trai con đưa tới đây”.

Tôn Mai cũng biết khả năng Tô Hiểu Mạn lấy trứng là không cao, sau khi bà ta nhẹ nhàng liếc Chu Tiểu Hủy một cái thì lại tiếp tục trừng mắt nhìn Tô Hiểu Mạn. Bà ta đã sớm muốn trừng trị Tô Hiểu Mạn một chút, chất vấn: “Anh trai cô đưa tới thì đó chính là đồ vật nhà họ Tạ, phải mang ra, cô không thể giấu đi ăn được, mẹ cô không dạy cô đi làm vợ phải như thế nào à?”

Tô Hiểu Mạn nói: “Vợ anh hai thì sao, đồ mà nhà chị ấy cho chị ấy sao con không thấy chị ấy giao ra? Lấy ra để mọi người ăn cùng nhau chứ?”

“Có cho thì mới có lại, đồ nhà mẹ đẻ con cho con, thì nhà chồng cũng nên cho con vài thứ để con đưa về nhà mẹ đẻ!”

Tô Hiểu Mạn đối chọi gay gắt với Tôn Mai, mà chị dâu cả và chị dâu ba ngồi một bên cúi đầu, nghẹn cười xem kịch vui.

“Cô, cô làm sao có thể so sánh với chị dâu của mình được, nó vất vả bao nhiêu, các cô ở đây ăn không ngồi rồi, còn nó cực khổ xuống ruộng mang cơm cho mấy người đàn ông trong nhà kia kìa”.

Lúc Tôn Mai nói ra những lời này thì chị dâu cả và chị dâu thứ ba đều cảm thấy không thoải mái, rõ ràng việc trong nhà đều do hai người bọn họ làm, vậy mà trong miệng bà ta vợ chú hai đi “đưa cơm” mới là người làm việc vất vả nhất.

“Như vậy đi, ngày mai con đi đưa cơm” Tô Hiểu Mạn nói ra lời khiến ai nấy đều ngạc nhiên: “Chị hai vất vả như thế, đứa làm dâu mới này như con nên học tập chị ấy”.

Tôn Mai khó thở: “Cô nói bậy bạ cái gì đó!”

“Chị dâu cả, chị dâu ba, như vậy đi, chúng ta đều là con dâu của cha mẹ, đúng ra thì nên thay phiên nhau đi đưa cơm, làm sao có thể ở nhà lười biếng được”.

Tôn Mai nghe cô nói như vậy, lập tức vui mừng cực kỳ, bà ta trào phúng nói: “Thay phiên nhau đi? Cô cho rằng có mấy người tình nguyện đi, vợ lão đại, vợ lão tam, các cô muốn thay phiên nhau đi ư?”

Vợ lão đại và vợ lão tam từ trước tới nay đều không dám làm trái ý bà ta.

Tô Hiểu Mạn thật đúng là còn muốn ra oai với bà ta, thế mà dám nghĩ rằng người khác sẽ nghe lời cô nói, buồn cười.

Vợ lão đại Tần Tú Anh miệng khẽ nhích nhưng lại chưa nói gì cả.

Lúc này trong đầu Chu Tiểu Hủy bỗng dưng hiện lên hình ảnh mấy ngày hôm trước, cứ cách một ngày Tôn Mai sẽ lại cho Tạ Diệu Tổ ăn một quả trứng gà, có đôi khi sẽ là hai quả, Tạ Diệu Tổ không quá thích ăn lòng đỏ trứng, ngày hôm đó nó đã ăn một quả trứng lại ăn hết lòng trắng của một quả trứng khác, còn lòng đỏ trứng thì ném xuống đất rồi lấy lòng bàn chân đạp chơi.

Con gái nhỏ của cô ta là Hạ Quyên Lúc ấy muốn tới nhặt lên ăn, lại bị Tạ Diệu Tổ đẩy một cái…

Chu Tiểu Hủy nhắm mắt lại, liếc mắt nhìn Xuân Quyên Và Hạ Quyên một cái: “Đi chứ, về sau mấy đứa chúng con sẽ thay phiên nhau đi”.

Tôn Mai ngây ngẩn cả người.

Chị dâu cả cũng ngây ngẩn cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play