Chị
dâu ba ôm cái chậu gỗ, trong chậu là chén cơm canh người trong nhà ăn buổi
sáng, đang định mang tới đây rửa sạch sẽ, bỗng dưng nhìn thoáng qua liền thấy
người đứng bên giếng giống Tô Hiểu Mạn, đôi mắt trừng to như hạt châu sắp rơi
ra ngoài, tức sôi máu lên.
“Hiện
tại cô mới dậy? ôi trời ơi, nhà họ Tạ đã tạo cái nghiệp gì mà lại mời một vị tổ
tông về nhà thế này?!”
“Làm
gì có con dâu nhà ai giống như cô?!”
Mỗi
một lần chị dâu ba nhà họ Tạ nhìn thấy Tô Hiểu Mạn thì lần đó đều sẽ tức giận
đến dậm chân, hiện giờ ở nhà họ Tạ, người thấy Tô Hiểu Mạn ngứa mắt nhất tuyệt
đối là cô ta, cứ mỗi lần nhìn thấy Tô Hiểu Mạn thì lần đó cô ta sẽ cực kì tức
giận, không mở miệng mắng vài câu thì sẽ không xả được nỗi giận trong lòng cô
ta.
Nhưng
mà, cô ta trừ bỏ bày ra dáng vẻ hùng hổ dọa người, cũng chẳng làm được chuyện
gì cả.
Chị
dâu ba hận Tô Hiểu Mạn muốn chết.
Tô
Hiểu Mạn cầm chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải đuôi tóc, nghe mấy lời nói tức hộc
máu từ miệng chị dâu ba, cảm thấy không đau cũng không ngứa, còn rất lễ phép mà
chào hỏi lại: “Chị dâu, buổi sáng tốt lành”.
Nói
lời chào buổi sáng là thói quen theo bản năng của những người trong xã hội hiện
đại.
Một
câu “buổi sáng tốt lành” này của cô vừa nói ra, Chị dâu ba như bị pháo đạn nổ
oanh tạc, cho rằng Tô Hiểu Mạn đang cố ý khiêu khích cô ta, làm cô ta tức giận
đến mức thở dốc, suýt chút nữa không nói được lời nào.
“Chị
dâu, hiện tại chị còn đang mang thai, đừng quá nóng giận như thế”. Đây là lời
góp ý khuyên bảo thiệt tình của Tô Hiểu Mạn, kì thật cô cũng hiểu được hoàn
cảnh của chị dâu ba, cũng không muốn đối chọi gay gắt với chị ta làm gì.
Nhưng
mà lời này rơi vào tai chị dâu ba, lại làm cô ta tức giận tới mắt trợn trắng
lên, nghiến răng nghiến lợi.
Chị
dâu ba túm con gái kéo ra phía sau lưng, cô bé lảo đảo lùi về phía sau một
bước, cô ta đỡ cái bụng còn chưa lớn lắm của mình, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe:
“Vừa rồi con nhìn cái gì? Nhìn linh tinh cái gì hả? Đừng có học theo một số
người không đứng đắn nghe chưa?”
Cô
bé con cúi đầu, hé môi: “Mẹ…”
Tô
Hiểu Mạn không đành lòng nhìn, lên tiếng khuyên nhủ: “Chị đừng lấy trẻ con ra
trút giận”.
Chị
dâu ba cười nhạt một tiếng, tính tình thì cổ quái không biết đâu mà lần, cô ta
nói: “Tôi chỉ đang dạy dỗ con cái cho tử tế, chúng tôi cả đời này lao lực khổ
sở, mệnh khổ, chứ không có mệnh tốt như cô”.
Tô
Hiểu Mạn: “Mệnh của tôi tốt lắm ư?”
Chị
dâu ba cho rằng cô đang cố ý khoe khoang trước mặt mình, buột miệng nói: “Cô là
cái loại người không biết xấu hổ, nhà họ Tạ không mất một đồng tiền nào cũng có
thể cưới được cô, cô còn tưởng rằng cô là vàng là bạc chắc?”
“Hiện
tại tôi đang mang thai, là cháu trai nhà họ Tạ, cô còn có thể quý giá hơn cháu
trai nhà họ Tạ chắc? Mỗi ngày tôi còn phải làm việc, cô thì chẳng làm được cái
tích sự gì cả.”
“Cô
còn không nhanh chóng học cách nên làm vợ như thế nào cho đúng, cũng phải biết
được cách làm sao để hầu hạ cha mẹ chồng? Quần áo bẩn của cả nhà cô đã giặt
sạch chưa? Phải sách mấy thùng nước về, cũng phải quét sạch sẽ cả nhà xí, sau
này chuồng heo cô cũng phải cọ…”
Tô
Hiểu Mạn coi lời nói của cô ta là gió thoảng bên tai, tiếp tục chậm rì rì chải
đầu.
“Tôi
không làm.”
Làm
việc là chuyện tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra, trước kia Tô Hiểu Mạn không
làm thì hiện tại cô cũng không làm.
Chị
dâu ba hận cô nhất, chính vì Tạ lão ngũ cưới cô về nhưng cô lại không phải là
một con bò già chịu thương chịu khó.
“Sao
cô có thể nói ra lời nói như vậy được? Có ai đi làm vợ mà lười như cô không? Có
ai đi làm vợ mà không phải cần cù chăm chỉ làm việc ở nhà chồng?”
Tô
Hiểu Mạn thành thật mà nói: “Ai bảo do tôi là người vợ không mất đồng tiền nào
cưới về chứ hả?”
“Người
vợ không dùng tiền cưới về chính là như vậy”.
“Cô
bảo mẹ chồng trả tôi về nhà họ Tô đi, tôi cũng không có lời nào để nói thêm
cả”.
Chị
dâu ba: “Ngươi…”
Cũng
bởi vì lúc Tạ Minh Đồ cưới Tô Hiểu Mạn nhà họ Tạ không bỏ ra tiền sính lễ,
không tốn lấy một chút tiền nào, Tô Hiểu Mạn cũng không làm bất kỳ một công
việc tay chân nào, nhà họ Tạ cũng chẳng thể làm gì cô.
Đàn
ông nhà khác cưới vợ đều tốn một số tiền lớn, nhà càng giàu thì sính lễ hỏi
cưới càng nhiều, như vậy thì người nhà mẹ đẻ mới hãnh diện được, cô dâu cũng có
mặt mũi hơn, giống như chuyện của Tô Hiểu Mạn, chính là mất hết thanh danh, nhà
họ Tạ không tốn một đồng tiền nào lại có thể cưới cô về nhà, theo đạo lý mà nói
thì là chuyện mất mặt nhất.
Nhưng
cũng đúng là bởi vì có chuyện như vậy…
Các
nàng dâu khác khi mới vào nhà chồng thì nhà chồng đều phải ra oai phủ đầu, các
cô gái khác đều phải làm người con dâu hiền huệ mấy năm trời, thành thật chịu
thương chịu khó nấu cơm giặt quần áo sinh con. Cho dù là phải chịu chút ủy
khuất thì cũng không có cách nào phản kháng lại cả, nhà mẹ đẻ cũng sẽ khuyên
bảo họ, dù sao thì cũng đã nhận lấy tiền sính lễ, đã tiêu hết tiền rồi. Nếu như
con gái mà bị trả về thì sẽ có thanh danh không tốt, bọn họ còn phải bồi thường
tiền, không có lãi, vậy nên chỉ đành khuyên con gái mình phải nhẫn nhịn.
Mà
Tô Hiểu Mạn thì sao, vốn dĩ cô đã chẳng còn cái gọi là thanh danh nữa rồi, nếu
như bởi vì mấy nguyên nhân linh tinh như “lười biếng” “không hiền huệ” mà bị
trả về nhà mẹ đẻ thì người nhà họ Tô cũng không nợ nhà họ Tạ cái gì cả. Con gái
về thì về thôi, vừa khéo cũng lấy lại thanh danh đã mất, mà nhà họ Tạ thì cứ
vậy mất đi đứa con dâu không mất tiền cưới về được.
Đổi
cách khác mà nói, nếu thật sự Tô Hiểu Mạn bị nhà chồng lấy cớ quá lười mà đuổi
cổ về, kết cục này đối với Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn mà nói cũng là chuyện tốt.
Chuyện Tô Hiểu Mạn lười biếng không cần mẫn trong thôn ai cũng biết, mà nếu vì
“không hiền huệ” mà bị ly hôn thì thanh danh của cô cũng chẳng thể làm hỏng
thêm được nữa. Cô lớn lên xinh đẹp, muốn tái giá thì vẫn có thể gả cho người khác
được, còn Tạ Minh Đồ tuy rằng sẽ bị người ta nói cưới một người phụ nữ không
hiền huệ chứ cũng chẳng phải bị cắm sừng.
“Cô,
cô, cô….” Chị dâu ba chỉ vào Tô Hiểu Mạn, cô cô cô mãi, cũng không thể nói ra
được một câu hoàn chỉnh, cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào “lợn chết không
sợ nước sôi*” như vậy.
*hàm
nghĩa về sự nghênh ngang, không coi ai ra gì
Từ
nhỏ cô ta đã được trong nhà dạy là phải cần mẫn làm việc, gả chồng thì phải lấy
lòng chồng, ở nhà chồng thì phải cúi đầu, cho dù có gặp nhiều ủy khuất cũng
phải cắn răng nuốt vào trong bụng, mà Tô Hiểu Mạn ở trước mắt, em dâu tốt của
cô ta, hoàn toàn tương phản với cô ta, dám mở miệng nói ra những lời nói ngỗ
nghịch như “có bản lĩnh thì trả tôi về nhà mẹ đẻ”.
Nhà
họ Tạ đúng là không muốn trả lại đứa con dâu cưới về miễn phí này, bà mẹ chồng
Tôn Mai hiện giờ còn đang rất đắc ý, con trai út lấy vợ không mất tiền, lại còn
cưới được một cô gái xinh đẹp, khỏi phải nói bà ta vui lắm.
Bởi
vậy Tô Hiểu Mạn ở nhà anh nhàn không làm việc, mẹ chồng Tôn Mai cũng sẽ mặc kệ
cô, nhà họ Tạ còn có 3 đứa con dâu khác, trước đó công việc tay chân trong nhà
phân chia như thế nào thì hiện tại vẫn cứ như vậy mà làm.
Ở
trong nhà Tạ Minh Đồ là đứa con thứ 5, phía trên có ba người anh trai, một
người chị gái, ba người anh trai đều đã kết hôn, còn chị gái cũng vừa lấy chồng
năm trước.
Anh
cả Tạ Kiến Bình tham gia quân ngũ ở bên ngoài nhiều năm, có hai đứa con trai
một đứa con gái, chị dâu cả Tần Tú Anh cùng với con cái đều ở lại trong nhà.
Anh hai là Tạ Vĩ Cường là trợ giảng thỉnh thoảng lên lớp dạy thay, cùng với chị
dâu thứ hai là Hứa Diễm Lan đã có một đứa con trai năm tuổi. Anh ba Tạ Hoa Đông
là người rất khỏe mạnh, ngày nào cũng làm việc theo khuôn phép, mỗi ngày có thể
nhận được mười công điểm, cưới chị dâu thứ ba là Chu Tiểu Hủy, sinh ra được hai
đứa con gái, hiện giờ chị dâu ba này lại mang thai đứa nữa.
Người
mẹ chồng Tôn Mai thiên vị nhất chính là vợ chồng anh hai Tạ Vĩ Cường, trước kia
lúc Tô Hiểu Mạn còn chưa được gả vào gia đình này thì phần lớn những việc nặng
việc dơ bẩn đều do chị dâu cả với chị dâu ba phải làm.
Chị
dâu cả Tần Tú Anh là bé gái mồ côi, không có nhà mẹ đẻ, chị dâu ba Chu Tiểu Hủy
thì nhà mẹ đẻ quá nghèo, không giúp được gì cho con gái, hai cô con dâu này từ
trước tới nay sống ở nhà họ Tạ đều phải cắn răng cắn cỏ mà nhẫn nhịn sống qua
ngày.
Chẳng
qua, tình cảnh của chị dâu cả lại dễ chịu hơn nhiều so với chị dâu thứ ba này.
Chồng tham gia quân ngũ ở bên ngoài nên mỗi tháng đều gửi tiền về, còn có hai
đứa con trai, Chu Tiểu Hủy là đứa con dâu duy nhất trong ba đứa con dâu không
sinh con trai, luôn là người duy nhất không có tiếng nói ở nhà họ Tạ.
Trước
đây Chu Tiểu Hủy vô cùng ngóng trông nhanh chóng có em dâu thứ năm, cô ta hy
vọng Tạ lão ngũ kết hôn hơn bất cứ ai, quả thực mong tới mòn hai con mắt mất
rồi.
Tạ
Minh Đồ là đứa con Tôn Mai không thích nhất, nghe nói lúc Tôn Mai sinh anh liền
gặp phải chuyện lớn, bởi vậy rất chán ghét đứa con trai này, cảm thấy mệnh nó
không tốt, khắc cha khắc mẹ.
Chu
Tiểu Hủy cũng mặc kệ mẹ chồng vì sao lại không thích con trai út của mình, cô
ta chỉ biết, nếu mà Tạ Minh Đồ cưới vợ thì khẳng định hai vợ chồng lão ngũ sẽ
có địa vị thấp nhất nhà họ Tạ, đến lúc đó vị chị dâu ba là cô ta sẽ có đối
tượng để ức hiếp, có thể đẩy hết tất cả các việc nặng và dơ bẩn cho em dâu này.
Chu
Tiểu Hủy và chị dâu cả Trần Tú Anh đều có chung tính toán, ngày nào cũng ở hai
bên tai mẹ chồng thúc dục bà ta mau cưới vợ cho Tạ Minh Đồ…
Ai
mà biết được Tạ Minh Đồ thế mà cưới Tô Hiểu Mạn!!!
Chị
dâu cả và chị dâu ba trợn tròn mắt.
Hai
cô dùng mồm mép nói khô cả họng, thúc dục mẹ chồng nhanh chóng cưới vợ cho Tạ
Minh Đồ là bởi vì nếu Tạ lão ngũ cưới vợ, dùng chính là tiền của cha mẹ chồng,
đương nhiên là hai cô sẽ thúc dục, lại không nghĩ rằng bà mẹ chồng Tôn Mai với
vốn kiến thức hạn hẹp lại tiếc tiền cưới vợ cho Tạ Minh Đồ, muốn tiết kiệm tiền
nên cưới Tô Hiểu Mạn về.
Bà
mẹ chồng Tôn Mai này còn vì thế mà vô cùng đắc ý, kiếm được đứa con dâu miễn
phí, cực kỳ vui mừng.
Chị
dâu cả và chị dâu ba lại thiếu chút nữa bị làm cho tức chết, việc trong nhà đều
do hai bọn họ làm, tiểu ngũ cưới vợ, hai bọn họ lại không có chút lợi ích nào,
quả thực tức tới mức có thể phun một ngụm máu.
Chị
dâu ba cũng là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu, chị dâu cả có hai đứa con trai
nên cô ta không dám trêu chọc vào, chị dâu hai thì được mẹ chồng thiên vị, càng
không dám chọc, chỉ dám tới trước mặt Tô Hiểu Mạn phát tiết cảm xúc.
“Do
miệng cô lợi hại, chờ tới ngày cô thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ đi, đừng để tới
lúc đó cô mới khóc!” chị dâu ba tức muốn hộc máu, bưng chậu chén đũa dùng sức
đặt xuống đất, chén đĩa trong bồn kêu loảng xoảng một tiếng.
“Cô
mau rửa sạch chén bát đi!!!”
Nói
xong những lời này, mặc kệ cả con gái mình, chị dâu ba hùng hổ rời đi, chạy vào
trong nhà.
Cô
ta vừa cúi đầu đi về phía trong nhà, miệng còn không quên mắng Tô Hiểu Mạn, nói
cô lớn lên với cái dáng vẻ hệt như hồ ly tinh, không đứng đắn, chỉ biết đi câu
dẫn đàn ông, trước khi lấy chồng chỉ biết gióng trống khua chiêng theo đuổi đàn
ông, nói không chừng một ngày nào đó sẽ cắm một cho Tạ Minh Đồ cái sừng.
Lúc
chị dâu ba bước qua bậc cửa, vợ của lão nhị đang nhàn nhã ngồi trên ghế dài cắn
hạt dưa, cô ta bắt chéo hai chân, dưới chân là một đống vỏ hạt dưa.
Hứa
Diễm Lan là một người phụ nữ có chút nhan sắc, làn da thiên về bánh mật nhưng
mà dáng người đẫy đà, trên lông mày có một nốt ruồi, trước khi Tô Hiểu Mạn được
gả vào nhà họ Tạ thì cô ta xem như là người đẹp nhất trong ba đứa con dâu, cũng
là đứa con dâu được chú ý nhất, rất biết lấy lòng mẹ chồng Tôn Mai. Mẹ chồng
cũng thích vì cô ta lớn lên tướng mạo có phúc, chắc là cảm thấy Hứa Diễm Lan có
thể vượng phu cho đứa con trai thứ hai mà mình thiên vị.
Sau
khi Hứa Diễm Lan gả vào nhà họ Tạ, ngày tháng trải qua như cá gặp nước, hai tay
chị dâu cả và chị dâu ba thô ráp, ngược lại tay cô ta được dưỡng trắng nõn nà,
cũng càng ngày càng lười hơn.
Những
lúc đối mặt với chị dâu cả và chị dâu ba, cô ta có cảm giác rất có ưu thế, còn
chướng mắt hai người phụ nữ này.
“Em
dâu ba, sao em đi rửa chén mà về sớm vậy? Chén có rửa sạch không đó? Không cẩn
thận tí nữa mẹ lại mắng cho”.
Chị
dâu ba nghe lời này xong thì thân thể cứng đờ, không trả lời mà cúi đầu đi vào
nhà bếp.
Hứa
Diễm Lan cúi đầu cười thầm, tiếp tục cắn hạt dưa.
Vừa
rồi cô ta nghe được rõ ràng lời chị dâu ba nói.
Hứa
Diễm Lan rất vui vẻ, đứng ngoài xem chuyện vui, nhìn chị dâu ba tức muốn hộc
máu chửi bới Tô Hiểu Mạn.
Tô
Hiểu Mạn lớn lên quá xinh đẹp, trong lòng Hứa Diễm Lan cũng ghen ghét cô, hiện
tại thấy chị dâu cả và em dâu ba đều đối xử với Tô Hiểu Mạn như kẻ thù, vậy nên
liền ngồi chờ xem bọ họ đấu đá nhau.