Lần tách hộ khẩu này của Tạ gia trở thành trò đùa, chuyện này kết thúc bằng một cái kết hoàn toàn bất ngờ.

Ngay lúc này, chuyện nhà họ Tạ tách hộ khẩu đã không còn là việc mà mọi người chú ý tới, bây giờ việc bọn họ quan tâm nhất đều tập trung ở thân thế của Tạ Minh Đồ, huống chi chuyện này còn liên quan đến Khương Yến Đường trong thôn bọn họ nữa.

Nếu nói Tạ Minh Đồ không phải con trai của nhà họ Tạ, mọi người ngoại trừ kinh ngạc cũng không còn điều gì khác nữa, nhưng đây là tráo đổi con, người đổi còn chính là… Chuyện như vậy đúng thật là chưa từng nghe thấy, làm người ta khó lòng mà tin được trên đời này lại có sự trùng hợp đến như thế.

Đối với nhà họ Tạ mà nói là sét đánh ngang tai.

Đối với nhà họ Tô đây cũng là một cú sốc.

Hôm nay, đã tới lúc con gái và con rể tách ra ở riêng, thì Liễu Thục Phượng mới biết được, hận không thể kêu con trai đi vào trong thành phố mua mấy cây pháo trở về đốt rồi đi dạo quanh thôn, thật may mắn đây là chuyện tốt.

Con gái và con rể của bà cuối cùng cũng thoát khỏi gia đình thối nát đó, về sau bước đi trên con đường tương lai có thể thoải mái hơn.

Liễu Thục Phượng lúc trước cũng dặn dò, nói cho bọn họ lúc tách ra ở riêng không cần ở tại nhà họ Tạ mà dọn tới nhà cũ nhà họ Tô, hôm kia bà cùng với con dâu cả Dương Anh Tử đem đồ cũ từ trong ra ngoài quét dọn một lần, chỉ còn chờ hai đứa con bảo bối của bà vào ở thôi.

Lúc trước khi con gái gả chồng, chưa có sính lễ, cũng không chuẩn bị của hồi môn, bây giờ Liễu Thục Phượng kêu con trai đi đặt làm vài cái ngăn tủ mới cùng với bàn ghế, trước tiên chuẩn bị những thứ này trước.

“Hiểu Mạn và Minh Đồ hai đứa tạm thời sống ở nơi này đi, cũng không ở lại đây lâu nên chỉ chuẩn bị cho bọn nó hai phòng mới.”

Liễu Thục Phượng vui vẻ mà ca hát, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng sau của con gái và con rể, người con rể anh tuấn của bà lái máy kéo đi trên đường nhỏ trong thôn, con gái ngắt lá nuôi tằm, sinh hoạt của hai người giống trong kịch hoàng mai: “Anh tới cày ruộng, em dệt vải, anh tới gánh nước, em tưới vườn.”

Lúc hát đến đoạn này, Liễu Thục Phượng cười vui vẻ, tiếp tục hát: “Từ đây không phải chịu cảnh nô lệ nữa rồi.”

Tô Quốc Đống đi ngang qua bà, chỉ muốn nghĩ cách che lỗ tai mình lại, ghét bỏ nói: “Hát cái gì mà hát, vui sướng đến như vậy sao.”

“Tôi hát chính là ngưu lang chức nữ.”

“Con gái bà tách ra ở riêng mà bà vui vẻ thành như vậy?” Tô Quốc Đống cảm thấy bà già Liễu Thục Phượng này rất kỳ quái.

Ông nhìn thấy mẹ vợ nhà người khác cũng không thích con rể đến mức như vậy.

Trong lòng ông rất khó chịu, trước kia muốn ăn cái kẹo, Liễu Thục Phượng keo kiệt bủn xỉn không cho, nhưng khi con rể Tạ Minh Đồ đến thì hũ đựng kẹo trong nhà đã vơi đi hơn một nửa.

Tô Quốc Đống chưa từng thấy chàng trai nào lại thích ăn kẹo đến như vậy, một chút nam tính cũng không có, làm sao có thể xứng đôi với con gái ông.

Ông đối con rể Tạ Minh Đồ, vẫn cứ là không vừa mắt.

Liễu Thục Phượng nhìn ông mím môi mà chép chép miệng, “Tôi cao hứng, tôi chính là cao hứng, tôi vì con gái và con rể của tôi cảm thấy cao hứng.”

Là người lớn, Liễu Thục Phượng cũng không tùy tiện đi xem trò cười khi tách ra ở riêng của Tạ gia, bà để con trai và con dâu cả đứng bên ngoài, nếu như nhà họ Tạ dám bắt nạt con gái của bà, thử xem?

Nếu như bọn họ bạc đãi con gái và con rể, nhà họ Tô sẽ không để yên.

Liễu Thục Phượng vui vẻ ở nhà chờ kết quả, lại hát ngưu lang chức nữ thêm một lần nữa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play