Chuyện Tôn Mai trộm tráo đổi trẻ con không chỉ khiến trong
thôn ồn ào huyên náo mà tới tận đại đội cũng đã nghe tin, cán bộ trong huyện
cũng đã biết được tin tức, dù sao thì thân phận của Khương Yến Đường vốn đã đặc
thù rồi, người phía trên đều chiếu cố hắn.
Nếu Tôn Mai cố ý đánh tráo con cái nhà họ Khương, đó chính
là trộm đánh tráo con của quân nhân.
Anh hai Khương, Khương Lôi Ngạn ở quân khu Z biết tin tức
này đầu tiên, sau khi anh ta biết, ban đầu còn tưởng rằng bên kia nói giỡn với
anh.
Khương Yến Đường không phải là em trai ruột của anh ta?
Không phải con cái nhà họ Khương?
Năm đó con cái nhà họ Khương bọn họ bị người ta đánh tráo.
“Đúng vậy, chuyện chính là như vậy, thanh niên trí thức
Khương lớn lên vô cùng giống anh em nhà họ Tạ, đứa bé kia nhà họ Tạ có đi làm
một bản giám định huyết thống, bà già Tôn Mai kia cũng luôn miệng nói, năm đó
cố ý giúp Khương Yến Đường cướp được thân phận mới…”
“Có rất nhiều người làm chứng, còn có không ít thanh niên
trí thức nhìn thấy.”
Trong đầu Khương Lôi Ngạn ong ong không ngừng, người kia lúc
thì nói Khương Yến Đường vô cùng giống với anh em nhà họ Tạ, lúc lại nói có
nhiều người làm chứng, còn nghe được bà ta chính miệng thừa nhận mình tráo đổi
hai đứa bé, hơn nữa người phụ nữ tên là Tôn Mai kia, còn đánh chửi đứa bé bị
mình tráo đổi từ nhỏ tới lớn.
Đã điều tra qua, năm đó Tôn Mai sinh con út ở trấn nhỏ nhà
họ Tạ, mà mẹ của Khương Lôi Ngạn, năm đó cũng về nhà tổ của nhà họ Tạ để dưỡng
thai, sau đó sinh ra đứa em thứ ba là Khương Yến Đường.
Có khả năng bọn họ bị đánh tráo.
Nhưng chuyện này cũng khiến người ta khó mà tin tưởng được.
Tắt điện thoại không bao lâu, cha của Khương Lôi Ngạn gọi
điện thoại tới, hiển nhiên, cha của anh ta cũng biết được chuyện này.
Chuyện này đối với nhà họ Khương mà nói, không khác gì sóng
to gió lớn.
“Con ở gần đó nhất, con tự tới xem đứa bé kia đi.”
Trong điện thoại, cha anh ta nói như thế.
Cuối cùng, còn dặn dò anh ta: “Tạm thời đừng nói tin tức này
cho mẹ con biết.”
Lúc Khương Lôi Ngạn tắt điện thoại, đầu óc vẫn đang trong
tình trạng mơ màng hồ đồ, Khương Yến Đường thế mà lại có khả năng không phải là
em trai ruột của anh ta.
Tuy rằng từ nhỏ tới lớn các thím các dì bao gồm cả cha mẹ
anh ta ở trong đại viện, luôn miệng nói rằng Khương Yến Đường không giống con
cái nhà họ Khương bọn họ, hắn là đứa khác nhất, khác hoàn toàn với hai anh em
khác trong nhà, nhưng mà… thật không nghĩ tới.
Thật sự có khả năng hắn không phải là con cái nhà họ Khương.
Khương Yến Đường là đứa con mà mẹ bọn họ yêu thích và thiên
vị nhất. Mẹ ruột của anh ta là Tạ Nhã Tri là một người cực kì lạ, từ nhỏ đã có
xuất thân tốt, nếu ở hiện tại có thể nói bà là con cái của nhà tư bản, lúc còn
trẻ muốn đi du học, thích hết thảy những thứ mới lạ như người và sự vật ở nước
ngoài, nhưng mà gia đình sa sút, cuối cùng gả cho một người quân nhân không
biết lãng mạn như Khương Lập Dân. Hai người là anh ta và anh cả, bị Tạ Nhã Tri
ghét bỏ nói hai người bọn họ giống Khương Lập Dân, luôn luôn không hiểu chuyện,
tuy rằng đầu óc linh hoạt, nhưng lại không dùng ở phương diện học hành, một
lòng chỉ biết nghiên cứu nghịch ngợm gây sự.
Mà em trai thứ ba là Khương Yến Đường lại không giống bọn
họ, rất phù hợp với tính cách của mẹ, thích đọc sách, đặc biệt là bên mảng văn
học, học tiếng nước ngoài, nói những câu thơ ca từ ngữ phong hoa tuyết nguyệt,
cùng mẹ cắm hoa, nghe nhạc uống cà phê, anh hai như anh ta còn có thể ngồi uống
mấy ngụm cà phê và trò chuyện với mẹ, mà anh cả của anh ta thật sự không ngồi
nổi, mông như bôi mỡ, tình nguyện ra ngoài đánh nhau với người ta một trận,
cũng không muốn tìm cái cơ hội chịu tội này.
Hai người là anh ta và anh cả, lớn lên đều lần lượt nhập ngũ
tòng quân, dựa theo lời phân phó của ông nội, bị ném vào quân ngũ để mài dũa.
Tới khi đến lượt em ba là Khương Yến Đường, hắn ta lựa chọn
xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Làm Tạ Nhã Tri vô cùng đau lòng, mới
xuống nông thôn được có mấy tháng, đã gọi cho Khương Lôi Ngạn mấy chục cuộc
điện thoại, bảo anh ta khuyên bảo em trai mình về nhà, không thể để hắn chịu
khổ ở nông thôn được.
Mà ba cha con nhà bọn họ cảm thấy, có chút khổ như vậy mà
chịu không nổi thì làm sao có thể là con cháu nhà họ Khương được?
Chẳng phải chỉ là về quê làm chút việc nhà nông thôi sao, có
thể vất vả như lúc bọn họ bị ném vào trong quân doanh thao luyện sao?
Hai anh em anh ta đều nhịn lại, cũng chưa từng được mẹ ruột
chăm sóc chiếu cố như thế, em ba mới chỉ về nông thôn thôi, đã được mẹ mình hỏi
han ân cần như vậy.
Dưới cái nhìn của anh, mới có thế đã chịu không nổi, thì
không phải là đàn ông nhà họ Khương bọn họ.
Ngày hôm qua mẹ còn gọi điện thoại cho anh ta, nói anh ta
cách chỗ em trai gần nhất, phải đi thăm em nhiều chút, chiếu cố hắn nhiều một
chút.
“Nó là em trai con, con đến quản nó, con đến chăm sóc nó,
giúp mẹ xem nó có gầy không, có thiếu cái gì không để mẹ đưa đồ qua cho nó?”
“Con cũng nghĩ vài biện pháp làm em trai con trở về đi, sao
có thể tới nông thôn chịu khổ như vậy chứ, nó là người làm công tác văn hoá,
nên đi học đại học đọc sách, nói với nó, sang năm tranh thủ trở về để đi đọc
đại học.”
“Con nhất định phải khuyên nhủ em trai con nhé, nếu con bận
thì có thể nhờ một người đi thăm nó, nó viết thư về nhà, cũng chỉ nói chuyện
tốt, không nói chuyện xấu, con đến đó xem hiện tại nó sinh hoạt thế nào? Cái
thôn kia được không, nếu là không được thì…”
“Con mua chút thực phẩm dinh dưỡng mang đến cho nó.”
Khương Lôi Ngạn ở trong điện thoại “vâng vâng vâng”, tắt
điện thoại, liền coi như không nghe thấy, anh ta chiếu cố cái rắm.
Hiện tại anh ta ở quân khu bên này mỗi ngày cực kỳ mệt nhọc,
hận không thể một ngày 24 giờ biến thành 48 giờ.
Mẹ già gọi một cuộc điện thoại đến đây, cũng không quan tâm
anh ta ở bên này có mệt hay không có khổ hay không, còn bảo anh ta xin nghỉ đi
thăm Khương Yến Đường.
Không có khả năng!
Ban đầu, Khương Lôi Ngạn chỉ tính toán đáp lời qua loa cho
xong, trước mắt cứ coi thành gió thoảng bên tai, chờ mẹ bên kia bắt đầu oanh
tạc thì tính sau, lúc ấy anh ta mới đi nhờ người, đi coi đứa em trai nhỏ họ
Khương quý giá kia của mình một chút.
Mà hiện tại xảy ra chuyện như vậy, xem ra anh ta phải đi gặp
người này rồi.
Nếu Khương Yến Đường thật sự không phải em trai ruột của anh
ta, nói không chừng trong nhà người khổ sở nhất chính là mẹ Tạ Nhã Tri, nhiều
năm như vậy, bà vẫn luôn thiên vị đứa con trai nhỏ này, luôn yêu thương quan
tâm hắn.
Nhưng hắn lại không phải con trai ruột của bà.
Khương Lôi Ngạn cười nhạo một tiếng.
Có lẽ mẹ không thích những đứa con chân chính của nhà họ
Khương.
*
Khương Lập Dân về tới nhà, trong lòng ông có chuyện, hỏi
cũng không hé răng, vợ là Tạ Nhã Tri nhìn thấy ông, lại hứng thú bừng bừng mà
đón, “Lão Khương, ông đã trở về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.