Nhóm cán bộ hôn nói thầm trong lòng, nhưng lại không biểu
hiện ra ngoài, anh em ruột nhưng lại khác nhau như trời với đất, đúng là không
phải là chuyện thường thấy.
Dưới sự chủ trì của người già đức cao vọng trọng ở trong
thôn như ông cụ Lâm, Lâm Ngạn, bắt đầu bàn bạc chuyện tách ra ở riêng.
Cũng giống những người trong thôn khác tách ra ở riêng, thật
ra cũng không cần phiền toái như vậy, hầu hết mọi người đều đều ngầm tách ra ở
riêng, việc nhà ai lo nhà nấy, người làm chủ gia đình tùy tiện chia ra, nhưng
mấy năm gần đây, chuyện cãi cọ về tách ra ở riêng càng ngày càng nhiều, thậm
chí xảy ra ẩu đả, bởi vì chia tài sản không đều, anh em ruột gây gổ đến mức cả
đời không qua lại với nhau, cũng không phải ít.
Bởi vậy, mới yêu cầu cán bộ và một số người già có tiếng nói
trong thôn, tới đây làm chứng kiến.
Tốt nhất là có thể yên bình tách ra ở riêng.
“Tiền tích góp trong nhà, cha mẹ giữ ba phần, bởi vì về sau
nhà lão nhị phải phụng dưỡng cha mẹ, cho ba phần, nhà lão tam một phần, nhà lão
đại hai phần, trước kia anh ta tham gia quân ngũ gửi không ít tiền về nhà, cho
hắn hai phần không ai có ý kiến gì chứ? nhà lão ngũ cũng giống với nhà lão tam,
đều là một phần.” Ông cụ Lâm nói chuyện chia tài sản của hai vợ chồng ông Tạ
cho mấy anh em nghe, ông vừa nói, vừa nói thầm trong lòng.
Hai vợ chồng nhà họ Tạ này đúng là vô cùng bất công, bốn anh
em, tính ra có mỗi nhà lão nhị đã được chia sáu phần, bà ta thật sự không cần
những đứa con trai khác hiếu kính mình khi về già hay sao.
Anh ba Tạ nói: “Tôi không tách ra sống riêng đâu, tôi vẫn sẽ
ở cùng cha mẹ tôi.”
“Chỉ có thằng cả và thằng năm tách ra riêng, hai người bọn
họ một người lấy hai phần, một người lấy một phần.” Tôn Mai ghét bỏ mà bĩu môi,
nếu để bà ta chia, bà ta một đồng cũng không muốn chia cho hai người kia.
“Tiền trong nhà tổng cộng cũng không có bao nhiêu.” Tôn Mai
tức giận nói.
Anh cả Tạ móc từ trong ngực một tờ danh sách, mang tới cho
vài người chứng kiến xem qua, “Đây là danh sách số tiền tôi gửi về nhà trong
những năm qua.”
Tôn Mai vừa thấy anh ta lấy ra danh sách, lập tức trở nên
nóng nảy, “Thằng khốn nạn này, mày muốn làm gì?”
“Mẹ, số tiền này là con gửi về nhà, một nửa là dùng để hiếu
thuận cha mẹ, một nửa là dùng để nuôi Tú Anh và mấy đứa nhỏ, ngày hôm qua Tú
Anh và con tính toán một chút, ít nhất một năm con gửi về ba bốn trăm tệ, mấy
đứa trẻ không dùng hết bao nhiêu, mẹ nói giúp bọn nó tích góp tiền, số tiền
tích góp này con tính toán để lại làm học phí cho bọn trẻ.”
Lời này của anh cả Tạ vừa nói ra, sắc mặt của những người
xung quanh đều trở nên hết sức vi diệu.
Anh cả Tạ không ở trong thôn nên không biết, nhưng rất nhiều
tin đồn nhảm nhí đã truyền đi khắp thôn, nói rằng tiền anh ta gửi về không phải
nuôi vợ và con của mình, mà là để cho bà
mẹ già của anh ta nuôi một đứa con trai khác.
Cũng thật là đáng thương.
“Không có.” Tôn Mai cướp lại xấp danh sách kia vào trong tay
mình, “Anh không ở nhà nên không biết củi gạo quý như thế nào, lo liệu một gia
đình lớn như nhà họ Tạ, anh biết phải tốn biết bao nhiêu không? Nói không có
chính là không có.”
Anh cả Tạ lại tức giận nói: “Như thế nào lại không có? Đó là
tiền con cho Tú Anh.”
Tôn Mai trực tiếp ném đồ ở trê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.