Anh cả nhà họ Tạ, Tạ Kiến Bình, tham gia quân ngũ ở bên
ngoài tám năm, mỗi tháng đều sẽ gửi tiền lương và tiền trợ cấp về nhà, vợ là
Tần Tú Anh mang theo hai con trai một con gái, mỗi năm anh ta đều sẽ nghỉ phép
về nhà một tháng, đều là lúc cuối năm.
Hiện tại, cả nhà họ Tạ cũng đang chờ anh cả trở về, lại
không nghĩ chờ được là anh cả Tạ què chân và xuất ngũ, anh ta còn dẫn về ba đứa
con của chiến hữu.
“Về sau bọn nó chính là con của chúng ta.” anh cả Tạ chân
què ôm lấy mấy đứa trẻ, nhìn về phía người nhà họ Tạ, mấy đứa trẻ kia mặc bộ
quần áo chắp và lung tung, biểu tình ngây thơ mờ mịt, có chút sợ hãi mà đứng
sát bên chân anh ta.
Trừ bỏ Tạ Minh Đồ khi so sánh với mấy anh em khác nhà họ Tạ.
Anh cả, Tạ Kiến Bình ra ngoài tham gia quân ngũ nhiều năm, cho nên khi so với
hai anh em khác ở trong nhà thì cao lớn hơn nhiều, gương mặt chữ điền, tuy rằng
không đến 1 mét 8, nhưng cũng có vẻ cao ráo lại cường tráng, khiến người ta cảm
thấy kiên định, lúc trước Tần Tú Anh chính là coi trọng điểm này của anh ta.
Khí chất của anh ta cũng vẫn rất dũng cảm, cho dù có một
chân đã què.
Tần Tú Anh mang theo hai đứa con trai một con gái đứng ở đối
diện, nhìn người chồng đã lâu không gặp mặt mà ngây người ra, chị ta và mẹ
chồng giống nhau, trố mắt nhìn chồng mình mang về ba đứa trẻ.
Hai vợ chồng bọn họ vốn đã có hai trai một gái, hiện tại lại
mang về tới ba đứa trẻ, nếu như nhận nuôi vậy bọn họ nhiều thêm ước chừng là có
bốn đứa con trai hai đứa con gái.
“Bọn trẻ là con của chiến hữu, về sau tôi muốn cho bọn trẻ
đọc sách, ít nhất sẽ học xong cao trung.” anh cả Tạ vỗ vỗ bả vai bọn nhỏ, giọng
nói chắc chắn.
Tôn Mai nhìn đứa con trai đột nhiên xuất hiện trước mắt,
cùng với ba đứa trẻ anh mang về đây, chỉ cảm thấy như sét giữa trời quang.
Đây chính là ba đứa trẻ, còn để chúng đi học, không nói tới
mấy đứa trẻ này ăn hết nhiều hay ít đồ ăn, bọn trẻ đi học còn phải dùng tiền,
còn muốn để bọn trẻ học cao trung, ý tứ chính là trước 17-18 tuổi, đều không
thể làm việc nhiều được.
Hai đứa con trai, còn phải phí công nuôi dưỡng hai đứa con
trai!!!
Nhà anh cả có sáu đứa con, đây chính là một con số kinh
người, cho dù có nhiều tiền cũng không chịu nổi, càng miễn bàn tới có ba đứa
trẻ không có chút quan hệ huyết thống với nhà họ Tạ, đó chính là nuôi con cho
nhà người khác.
“Không được!! Cút!! Để mấy đứa trẻ này cút đi, nhà họ Tạ
chúng ta không nuôi con cho nhà người khác!”
“Con và cha bọn nó tình sâu nghĩa nặng, con sẽ không vứt bỏ
hay mặc kệ mấy đứa trẻ này đâu, về sau con sẽ coi chúng nó như con ruột trong
nhà.” ngữ khí anh cả Tạ vô cùng kiên định.
Tôn Mai tức giận đến nỗi muốn vác chổi đến đuổi người.
“Cái thằng khốn kiếp này, cái đồ không ra gì, ta nuôi con
như vậy đều phí công vô ích, để chân mình bị què thì cũng thôi đi, lại còn mang
theo mấy đứa con hoang trở về, hừ, nhà họ Tạ chúng ta sẽ không nuôi những thứ
này đâu!!!”
Tôn Mai đứng ngoài sân lớn tiếng ồn ào, người nhà họ Tạ nghe
vậy đều đi ra, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cũng đứng ở một bên.
“Tách hộ khẩu đi.” Anh cả Tạ nói: “Mẹ, tách hộ khẩu, con và
Tú Anh sẽ nuôi dưỡng mấy đứa trẻ này, nhất định sẽ không làm liên lụy đến mọi
người.”
“Bố…”
Con gái tiểu Hoa đứng bên cạnh Tần Tú Anh lao vào lòng bố,
anh cả Tạ nhìn về phía vợ và con trai mình, gật đầu với Tần Tú Anh, trong mắt
Tần Tú Anh lập tức ngập tràn nước mắt.
“Chân của anh bây giờ đã què rồi, sau này sẽ ở lại thôn, em
đừng lo, anh nhất định có thể nuôi được em và các con.”
Tôn Mai tức giận trợn mắt nói: “Đó chính là sáu đứa trẻ!”
“Anh bây giờ đã giải ngũ rồi, mỗi tháng có thể nhận được hơn
mười mấy tệ tiền trợ cấp, em đừng lo lắng.”
Tần Tú Anh giật mình, liền gật đầu, bây giờ chồng cô đã về
rồi, dù thế nào cũng là một gia đình đầy đủ, có thêm vài đứa con cũng không sao
cả, trước đây chồng ở bên ngoài gửi tiền về, số tiền đó cũng không phải dùng để
nuôi con của bọn họ, bây giờ chồng cô đã về, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, hai
vợ chồng họ cũng có thể làm thêm chút việc gì đó, dù cho cuộc sống sau này có
khó khăn như thế nào, cũng có thể chăm lo được cho gia đình.
“Mẹ, tách hộ khẩu đi, cả nhà chúng con cũng không muốn liên
lụy đến bố với mẹ.”
Tô Mai tức giận muốn nôn ra máu, trước đây khoản thu nhập
lớn nhất mỗi năm của gia đình bọn họ đều dựa vào khoản tiền lương cùng trợ cấp
ít ỏi của con cả, thằng cả cũng là đứa thật thà, tất cả tiền đều gửi hết về
nhà.
Bây giờ muốn tách hộ khẩu.
Còn nếu không tách ra thì phải nuôi thằng cả bị què cùng sáu
đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, trong đó có ba đứa không phải con cháu nhà họ Tạ, bà
càng không muốn mất công nuôi bọn chúng.
“Không thể, không được tách hộ khẩu.”
"hu hu hu hu!!!!!" Mấy đứa trẻ mà anh cả Tạ mang
về nhìn thấy Tôn Mai không chỉ trừng mắt với bọn chúng, còn mắng bọn chúng là
tạp chủng, con hoang, đứa bé gái hai, ba tuổi nhịn không được mà gào khóc nức
nở.
Đứa bé trai nhỏ tuổi đứng bên cạnh cô bé cũng bật khóc theo.
Tiểu Hoa đứng bên cạnh thấy vậy cũng khóc.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, như thể muốn lật tung nóc
nhà, nhà họ Tạ lên.
Ông Tạ đang hút thuốc nghe thấy thì cau mày, cuối cùng thở
dài nói: "Tách hộ khẩu đi.”
"Con cái đều lớn hết rồi, bây giờ thằng năm cũng đã kết
hôn, vẫn nên tách ra ở riêng thôi.”
Chuyện tách hộ khẩu tạm thời đã kết thúc ở đây.
Sau này Tôn Mai cùng ông Tạ tất nhiên sẽ sống cùng với vợ
chồng nhà lão nhị, vì vậy muốn tách hộ khẩu với mấy gia đình còn lại.
Tạ Thải Hương tính về nhà họ Tạ để kiếm món hời, lại bị biến
cố này dọa cho đứng hình.
Anh cả vừa trở về đã đòi tách hộ khẩu!!
Lần này là muốn tách hộ khẩu thật rồi!
Trong các anh em, anh cả kiên quyết muốn tách hộ khẩu, anh
hai không muốn tách hộ khẩu, nhưng cũng không muốn nuôi mấy đứa trẻ anh cả mang
về, nhưng không ngờ tới hai vợ chồng chú năm cũng đòi tách hộ khẩu.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đã muốn tách hộ khẩu từ lâu rồi.
Tuy nhiên vẫn có một người nhất quyết không muốn tách hộ
khẩu, đó chính là Tạ Hoa Đông, anh ba nhà họ Tạ.
Anh ba Tạ đề nghị nói: "Vậy thì để nhà anh cả và chú
năm tách hộ khẩu, vợ chồng chúng con muốn sống cùng bố mẹ!”
Anh ba Tạ không muốn tách hộ khẩu, anh ta cảm thấy tách hộ
khẩu chẳng có gì tốt cả, một đại gia đình ở với nhau rất tốt, vì sao lại muốn
tách ra ở riêng?
Sau này còn phải hiếu thuận, chăm sóc cho bố mẹ nữa.
Với cả anh ta còn sinh được hai đứa con lỗ vốn, sau khi tách
hộ khẩu, làm sao có thể xây dựng được một gia đỉnh riêng, như vậy không phải sẽ
bị người khác cười nhạo sao.
Đứa bé trong bụng Chu Tiểu Hủy còn chưa sinh ra, nhỡ đâu vẫn
là một đứa con gái, thể diện của anh ta chẳng phải sẽ mất hết sao.
Không tách ra, sống cùng với bố mẹ, ít nhất trong nhà vẫn
còn đứa cháu Tạ Diệu Tổ.
Tạ Diệu Tổ là gốc rễ của nhà họ Tạ bọn họ, là hy vọng của
nhà họ Tạ, thằng bé còn kế thừa trí thông minh của anh hai, sau này trình độ
học tập sẽ không đến nỗi nào.
“Không tách hộ khẩu, nhà con không muốn tách ra ở riêng.”
Tôn Mai cùng ông Tạ cũng đồng ý: "Như vậy cũng được.”
Trong ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.