Bên
ngoài phòng, Tạ Minh Đồ ngồi ở trên tảng đá, dựa lưng vào tường đất, trong tay
cầm một con dao cổ xưa, lưỡi dao lướt qua mặt gỗ, vụn gỗ rơi xuống dưới chân
anh, bị gió cuốn bay tứ tung.
Anh
rũ mắt xuống, nhìn chăm chú miếng gỗ trong tay, đang dần dần có hình dáng của
một chiếc lược, giọng nói Tô tam ca xuyên thấu qua khe hở tường đất, truyền vào
lỗ tai anh.
Tạ
Minh Đồ đứng lên, dưới mái tóc rối là đôi mắt đen đầy u ám, anh mím chặt môi,
rời khỏi nơi này.
Tô
Hiểu Mạn tốn sức nói mãi mới có thể tiễn Tô tam ca đi được.
Cô
dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi như có như không trên trán, có thể nhìn ra được
người anh trai thứ ba này thật sự vì muốn tốt cho em gái, nhưng mà chẳng qua là
cách giúp đỡ này có chút không đàng hoàng, Tô Hiểu Mạn phải khuyên can mãi mới
dụ được anh ba trở về, bằng không anh ba nhất định phải kéo bằng được Tô Hiểu
Mạn về nhà, thuận tiện về nhà lại cãi nhau một trận nữa.
Đúng
là làm việc hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.
Cô
mở cái nắp ra, lấy canh cá bên trong, múc cho bản thân mình một chén, đôi tay
trắng nõn bưng chiếc chén sứ sứt mẻ, Tô Hiểu Mạn tránh đi chỗ sứt, từng ngụm
nhỏ uống hết bát canh cá trích.
Canh
cá chẳng cho gia vị gì cả, cũng không có chút vị ngọt nào cả, chỉ bỏ thêm chút
rau dưa với hạt tiêu để khử bỏ mùi tanh, cũng không được coi là quá dễ uống,
một phần chén canh cá đã xuống bụng, chỉ cảm thấy dạ dày ấm áp lên, tim cũng ấm
lên theo.
Một
lần nếm qua là biết tay nghề của mẹ nguyên chủ như thế nào.
Mệnh
của Tô Hiểu Mạn còn khá hơn cô nhiều, có cha mẹ và các anh trai thật lòng yêu
thương cô ấy.
Trong
rổ trừ bỏ canh cá ra thì còn có một bao đường đỏ và bốn năm quả trứng gà, Tô
Hiểu Mạn tính toán tìm một chỗ giấu đường đỏ và trứng gà đi đợi tới lúc cô đói
bụng sẽ lấy ra ăn.
Tiếng
cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, Tạ Minh Đồ cúi đầu đi vào nhà, Tô Hiểu Mạn quay đầu
lại liếc mắt nhìn anh, cô phát hiện ra người đàn ông này luôn luôn cúi đầu.
Tô
Hiểu Mạn rót cho anh một chén canh cá.
“Anh
mau ăn chén canh cá này đi”.
Tô
Hiểu Mạn là người có ân tất báo đáp, cô không làm ra được chuyện vong ân phụ
nghĩa lấy oán trả ơn, người đàn ông trước mặt này, dù sao cũng coi như là có ơn
cứu mạng với cô, cho dù lúc đó là Tô Hiểu Mạn cố ý ngã xuống nước, nhưng người
này cũng đã thật sự cứu cô ấy lúc cô ấy sắp chết đuối.
Lúc
trước bị bệnh là anh chăm sóc, khi cô tình lại người cô nhìn thấy đầu tiên cũng
là anh, anh cho cô uống nước cơm, hiện tại cô có canh cá, đương nhiên cũng phải
múc cho anh một chén, ngẫm lại đối phương cũng sống không dễ dàng gì.
Mối
hôn sự này cũng không phải điều mà Tạ Minh Đồ mong muốn, chỉ là anh thấy việc
nghĩa hăng hái nên đã cứu một mạng người, cho dù hiện tại Tô Hiểu Mạn đã gả cho
anh thì anh cũng chẳng làm chuyện gì đi quá giới hạn với Tô Hiểu Mạn.
Tô
tam ca khuyên bảo cô, đúng là cô có thể theo anh ba trở về, thậm chí có thể gây
chuyện làm cho cuộc hôn nhân này trở thành vô nghĩa, nhưng nếu làm như vậy, cô
và Tạ Minh Đồ đều sẽ bị toàn thôn chê cười.
Bản
thân Tô Hiểu Mạn không phải lo nghĩ quá nhiều, người trong nhà cô sẽ che chở
cho cô, còn Tạ Minh Đồ sẽ đối mặt với nhiều tin đồn nhảm nhí hơn. Mặc dù cuộc
hôn nhân này của bọn họ chỉ là trên danh nghĩa nhưng nếu mà vợ mới cưới được có
vài ngày đã chạy mất thì chắc chắn sẽ bị người ta chê cười rất nhiều.
Tô
Hiểu Mạn đã từng trải qua loại cảm giác thân bại danh liệt, mọi người xa lánh
này, nên có chút không đành lòng.
Đối
phương chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, có lòng tốt cứu người, anh
không nên chịu phải cái kết cục như vậy.
“Tôi
không cần”.
Ngoài
dự kiến của Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ cúi đầu từ chối, thậm chí anh còn chẳng
ngẩng đầu lên nhìn về phía bát canh cá một lần nào.
Nhưng
mà lúc này Tô Hiểu Mạn lại đột nhiên phát hiện, giọng nói của người đàn ông này
nghe rất êm tai, giọng nói trầm thấp có từ tính, còn mang theo chút khàn khàn,
chỉ là anh cũng không thường xuyên mở miệng nói chuyện lắm.
Tô
Hiểu Mạn thúc dục anh: “Anh mau uống đi, anh ba tôi đưa tới, tôi ăn đủ rồi,
hiện tại mà không uống, đợi nguội rồi canh cá sẽ bị tanh đấy”.
“Coi
như là cảm ơn hai chén nước cơm lúc nãy của anh”.
Tạ
Minh Đồ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó yên lặng
mà bưng chén canh kia lên uống.
Ngón
trỏ của anh có vết thương bị dao cứa phải, lúc anh bưng chén canh lên, nhiệt độ
của canh cá xuyên qua chén sứ làm miệng vết thương nóng lên, có chút đau đớn
nhưng Tạ Minh Đồ cũng không để ý lắm.
Canh
cá đã không còn quá nóng nữa, nhưng khi uống xong vẫn có thể làm nóng dạ dày,
trong canh có chút vị chua của đậu que, bị hàm răng cắn nát, vị chua nhẹ lập
tức tan ra trong miệng, người cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lúc
mà Tạ Minh Đồ ăn canh cá, Tô Hiểu Mạn ở trong phòng thu dọn đồ đạc, cất thật kĩ
số đường đỏ mà anh trai mang đến, cô cũng dọn dẹp lại đống quần áo của mình,
nhà ở này của Tạ Minh Đồ vừa nhỏ hẹp vừa rách nát, chẳng có cái gì cả nhưng lại
có tận mấy cái ngăn tủ hỏng liền.
“Về
sau mấy ngăn tủ này là của tôi, anh đừng động vào đó”. Tô Hiểu Mạn chỉ vào mấy
cái ngăn tủ bên cạnh.
Tạ
Minh Đồ ôm chén trố mắt nhìn cô, về sau? về sau cái gì cơ?
Tô
Hiểu Mạn muốn ở lại đây sao?
“Anh
không nghe thấy sao? Về sau tôi sẽ để đồ ở trong mấy cái tủ này, anh không được
động vào đó”.
Tạ
Minh Đồ cúi xuống uống một ngụm canh, thành thật gật đầu đồng ý.
Thật
ra Tô Hiểu Mạn đối với người đàn ông có vẻ ngoài thoạt nhìn vừa cao vừa gầy
nhưng thực tế là người vừa đáng thương vừa nghèo lại thành thật, còn không có
tâm lý phòng bị gì cả.
Trong
tiểu thuyết nói sau khi trưởng thành anh sẽ thành vai ác lớn nhất trong truyện,
nhưng hiện tại anh vẫn chỉ là một thiếu niên đang trong độ tuổi trưởng thành mà
thôi.
Còn
là đứa trẻ đáng thương hay bị người khác bắt nạt nữa.
Tô
Hiểu Mạn đã từng nghe nói qua, bởi vì người lương thiện nên sau này gặp phải sự
đùa bỡn bất công liên tiếp thì sau khi hắc hóa mới càng trở nên nguy hiểm.
Vào
thời điểm trước khi anh hắc hóa thì anh vẫn chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.
Ban
đêm đi ngủ, tuy rằng trong phòng chỉ có một chiếc giường nhưng lại chia ranh
giới rõ ràng, ở giữa ngăn cách bởi một tấm thảm cũ, hai người mỗi người ngủ một
bên.
Nguyên
chủ đã về đây mấy ngày nhưng hai người bọn họ vẫn luôn tách ra ngủ riêng. Tuy
rằng trên danh nghĩa đã là vợ của Tạ Minh Đồ, nhưng mà anh chưa từng cưỡng ép
nguyên chủ làm chuyện vợ chồng, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc đó
nguyên chủ quyết định ở lại đây.
Cũng
là lý do đầu tiên khiến Tô Hiểu Mạn quyết định tạm thời ở lại.
Tô
Hiểu Mạn đắp chăn rồi nhắm mắt lại, Tạ Minh Đồ nằm cách đó không xa có tư thế
ngủ tiêu chuẩn, người nằm ở trên giường như cao tăng nhập định* vậy, cô không
hề cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì của đối phương.
*Nhập
định là khi tinh tấn dụng công, hơi thở của mình ngừng lại không còn hô hấp
nữa. Đây không phải là chết, đây tức là nhập định hay còn gọi là nhập sơ thiền.
Tạ
Minh Đồ nằm bên đó vẫn không nhúc nhích nhưng Tô Hiểu Mạn đã xoay người trở
mình mấy lần rồi, làm cho chiếc giường kêu to kẽo kẹt vài tiếng, tiếng kêu này
vang lên trong đêm tối vô cùng chói tai khó nghe.
Cuối
cùng cô cũng an tĩnh lại không nhúc nhích tới lui nữa.
Sau
khi yên tĩnh lại, Tô Hiểu Mạn bắt đầu suy nghĩ miên man, cô lớn lên ở nhà họ Tô
nên đây cũng là lần đầu tiên cô ở trong một căn nhà đất ở nông thôn như vậy,
tương lai phải ở trong thôn sinh sống, cô sẽ thế nào đây?
Mùa
đông hái cúc, rảnh rỗi lại ra ngoài ngắm núi non?
Cuộc
sống hiện thực chắc là không được đẹp đẽ như vậy, hình như không xa ngoài kia
là một cái chuồng heo, nuôi hai con heo…
Cũng
không biết buổi tối heo đi ngủ vào lúc nào.
Cứ
nghĩ như vậy, một lúc sau Tô Hiểu Mạn liền chìm vào giấc ngủ, nhưng mà không
lâu sau, vào khoảng hơn nửa đêm, trời thế mà lại có mưa thu.
Mưa
thu tí tách tí tách rơi lên trên mái ngói, trong căn phòng này ban đêm càng
ngày càng lạnh lẽo.
Nhà
ở bị dột.
Nửa
đêm Tô Hiểu Mạn bừng tỉnh ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vài giọt nước nhỏ giọt
đứt quãng, ở đuôi giường thế mà cũng có một chỗ bị dột.
Tạ
Minh Đồ đã sớm tỉnh dậy ngựa quen đường cũ đi lấy chậu hứng nước, nước mưa nhỏ
giọt xuống chậu gỗ, phát ra tiếng vang lách tách.
Chuồng
heo ở cách đó không xa, hình như cũng bắt đầu có tiếng động xôn xao.
Tô
Hiểu Mạn: “...”
Cô
đột nhiên cảm thấy lúc ban ngày bản thân mình hơi lạc quan quá mức, ở dưới một
hoàn cảnh như vậy, qua được một ngày đã thấy khó khăn rồi, sao có thể chịu đựng
được tới thập niên 80 đây?!
Có
chậu hứng nước, tạm thời sẽ không bị ướt hết, nhưng mà một nửa chăn với giường
cũng nước thấm làm ướt hết rồi, bên chỗ Tạ Minh Đồ ngủ là chỗ bị ướt nhiều
nhất.
Tạ
Minh Đồ thấy vậy, tựa như đã quá quen với cảnh này rồi, đi lấy ít cỏ khô trải
lên trên mặt đất, hình như định tính toán trải cỏ khô nằm trên mặt đất tiếp tục
ngủ.
Tô
Hiểu Mạn nuốt nước bọt, Ban nãy nước mưa chảy xuôi trên mặt đất, ướt dầm dề,
còn hằn lên dấu chân người dẫm qua.
Nếu
trực tiếp ngủ trên mặt đất…
“Anh
lên trên giường nằm đi, hai chúng ta nằm chật một chút cũng được.”
Hai
người bọn họ đều mặc quần áo tử tế, cho dù có tới gần nhau một chút cũng chẳng
có chuyện gì cả, người ta còn thiết kế chỗ ngồi xe lửa để nam nữ có thể ngồi
với nhau, để đối phương tới đây ngủ cũng giống như vậy, chẳng có gì ghê gớm cả.
Tạ
Minh Đồ không dám làm cái gì với cô, nếu anh thật sự muốn làm chuyện gì thì đã
làm từ sớm rồi.
Lúc
này Tô Hiểu Mạn đã rất mệt nhọc rồi, ôm cái chăn ướt một mảng lớn lùi vào trong
góc, cô nghiêng người không chiếm mất bao nhiêu diện tích ở trên giường.
Tạ
Minh Đồ nằm xuống bên cạnh cô, không phát ra tiếng động mà quay lưng về phía
cô, tiếng nước mưa vẫn còn vang lên ở bên kia.
Rất
nhanh sau đó Tô Hiểu Mạn đã ngủ mất.
Cô
ngủ rất say, khoảng thời gian trước đây toàn ngủ trên giường lớn mềm mại, cô
còn có bệnh mất ngủ, hiện tại rời xa những con người, những chuyện trong quá
khứ thế mà lại buồn ngủ gần chết, cô ngủ say như chết.
Tô
Hiểu Mạn ngủ tới không biết trời trăng mây nước gì, mà Tạ Minh Đồ vẫn không
nhúc nhích bên cạnh lại trợn tròn hai mắt, anh không ngủ được, nằm nghe tiếng
mưa rơi tí tách.
Tạ
Minh Đồ không thích Tô Hiểu Mạn.
Trước
kia Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng bài xích và chán ghét anh, hai người họ ghét nhau
như chó với mèo, mà hôm nay tại sao Tô Hiểu Mạn lại thay đổi?
Nhớ
tới lúc ban ngày anh nhìn thấy nụ cười kia, trái tim anh đột nhiên đập nhanh
mấy nhịp, tới tai anh cũng có thể nghe được nhịp tim của mình đập.
Tạ
Minh Đồ bị phản ứng theo bản năng của thân thể làm cho sợ hãi, bỗng dưng dùng
sức nắm chặt chăn nệm dưới thân mình, cố gắng xóa bỏ hình ảnh trong đầu mình.
Ngay
cả bản thân anh cũng bắt đầu trở nên kì quái.
Anh
yên lặng nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình, đi xuống giường, tới đống cỏ
khô ngồi cả một đêm.
Sáng
sớm ngày hôm sau đội sản xuất bắt đầu làm việc, dưới đôi mắt của Tạ Minh Đồ là
hai mảng thâm đen, chẳng qua từ trước tới nay anh vẫn luôn cúi đầu, tóc rối bù
xù nên cũng không ai chú ý tới điểm này.
Ngủ
một giấc tới khi trời sáng, lúc Tô Hiểu Mạn tỉnh dậy, mưa đã ngừng từ lâu, cô
duỗi người, cảm thấy thân thể mình vô cùng thoải mái, đã lâu lắm rồi cô không
có một giấc ngủ ngon như vậy.
Thật
không nghĩ tới đêm qua mái nhà bị dột mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy được.
Trong
nhà chỉ còn lại một mình cô, chậu gỗ hứng nước tối hôm qua cũng được thu dọn cả
rồi, Tô Hiểu Mạn thay một bộ quần áo, mái tóc dài và dày đen nhánh xõa xuống
đầu vai, cô tùy tiện lấy tay cào cào, đột nhiên thấy được trên bàn gỗ có một
chiếc lược gỗ đào.
Là
một chiếc lược gỗ vô cùng xinh đẹp, có họa tiết cây trúc đơn giản, là lược của
cô sao?
Tô
Hiểu Mạn không nhớ rõ mình có cái lược này hay không, tay cô cầm lấy chiếc
lược, ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt, đột nhiên nhớ tới chiếc lược trước đó
của Tô Hiểu Mạn, hình như trước kia lúc cô ấy tức giận đã ném gãy rồi cơ mà.
Vậy
chiếc lược này… chẳng lẽ là do Tạ Minh Đồ chuẩn bị?
Tô
Hiểu Mạn chải chải đuôi tóc, thầm nghĩ đợi đối phương trở về hỏi anh một chút
là biết ngay thôi.
Tô
Hiểu Mạn là một cô gái vô cùng thích làm đẹp, mà gia đình cô xem như là loại dư
giả ở nông thôn, cô ấy có không ít các loại dây buộc tóc đẹp, hiện giờ các cô
gái không thích búi tóc hay xõa tóc mà thích thắt bím tóc, cô cầm lấy hộp dây
buộc tóc và cây lược gỗ, đứng ở bên cạnh giếng nước, do dự nghĩ xem có nên thắt
bím tóc hay không?
Giếng
nước dưới gốc cây hoa quế này là của ba bốn hộ trong thôn dùng chung, cách nhà
họ Tạ gần nhất, Tô Hiểu Mạn múc nước lên, dùng khăn lông rửa mặt xong thì bắt
đầu chải đầu.
Lúc
này xung quanh không có một bóng người nào, chắc là đã đi làm việc hết rồi.
Một
bé gái năm sáu tuổi gì đó không biết chạy ra từ chỗ nào, gương mặt nhỏ nhắn đen
nhẻm nhưng đôi mắt lại rất to, cô bé đứng ở bên cạnh Tô Hiểu Mạn, tò mò mà nhìn
những cái dây buộc tóc xinh đẹp đó.
Tô
Hiểu Mạn ngẩng đầu, cô nhận ra đứa bé gái này là ai, cô bé là con gái đầu của
chị dâu thứ ba nhà họ Tạ.
Cô
đang định mở miệng nói chuyện với cô bé này thì chỗ góc tường có một người khác
đi ra, đúng là chị dâu ba ngày hôm qua còn hùng hùng hổ hổ mắng chửi cô đây mà.