Thư viện Nam Giang trong thành phố.
Đây là một kiến trúc có diện tích rất lớn, so sánh với các
gia đình bình dân ở ngoại thành, càng có vẻ nó to và rộng lớn, lại còn gần ga
tàu hỏa, người dân có thể thoải mái đi dạo ở quảng trường, cổng lớn có cầu
thang rất nhiều tầng, nhân viên ở đây không nhiều lắm, hoặc các học giả lui
tới, hoặc là các học sinh.
Hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đứng ở cửa thư viện
thành phố, cũng không tính là quá khác lạ, nhìn như hai học sinh trung học, hai
người bọn họ đi vào thư viện, vừa vào cửa, ánh mắt chăm chú nhìn khung cảnh
phía trước, đập vào mắt chính là từng hàng kệ sách, trong không khí mơ hồ mang
theo chút mùi mực và giấy.
Thư viện thành phố còn to hơn vô số lần thư viện trong huyện
thành, ước chừng có vài trăm nghìn quyển sách, lối vào phía bên phải là từng
hàng ghế dựa gỗ đỏ, chỗ ngồi cũng phải hơn 300, hiện tại vào thời gian này,
trên chỗ ngồi vẫn có không ít người đang yên tĩnh ngồi đọc sách.
Đối với Tạ Minh Đồ mà nói, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy
trên đời có thể có nhiều sách như vậy, khung cảnh trước mắt này mang đến cho
anh sự chấn động rất lớn.
Từ nhỏ thứ mà anh tiếp xúc đến, cũng chỉ có sách giáo khoa,
hoặc là một số loại sách mà trong sách giáo khoa ngẫu nhiên nhắc tới, phần lớn
các loại sách đó dùng để xoá nạn mù chữ, đối với anh mà nói, cũng chỉ tốn một
chút thời gian là có thể đọc thuộc hết.
Tạ Minh Đồ cũng từng xem qua mấy quyển sách linh tinh, nhưng
những quyển sách đó so sánh với biển sách mênh mông ở đây, thật sự là phải gọi
một tiếng cụ.
Tô Hiểu Mạn lôi kéo anh, hai người xem bảng quan sát giới
thiệu thư viện trước, xem vị trí phân loại các loại sách, Tạ Minh Đồ xem kỹ
từng mục, triết học, văn học, kinh tế học, nông lâm nghiệp chăn nuôi và nuôi
dưỡng, ngoại ngữ… Hóa ra còn có nhiều thể loại sách như vậy.
“Đọc hết toàn bộ mất khoảng bao nhiêu năm nhỉ?” Tạ Minh Đồ
lẩm bẩm cảm thán một câu.
Tô Hiểu Mạn: “???”
Cô nghĩ thầm ngươi này có dã tâm quá lớn.
Còn muốn đọc hết tất cả sách ở đây, ai đó tới làm nổ tung
cái đầu của tên cẩu tử thối này đi.
Tô Hiểu Mạn cũng rất tò mò với trí nhớ tốt như Tạ Minh Đồ,
nếu anh đọc xong từng này cuốn sách, tất cả đều ghi nhớ hết, đại não của anh có
khi nào bị nổ tung hay không? Nhưng đại não con người có tiềm lực rất lớn,
người thông minh nhất cũng mới sử dụng được 20% bộ não… Người bình thường nhìn
thấy nhiều sách như vậy đầu tiên sẽ là cảm thán nhiều sách quá đi, làm gì có ai
nghĩ tới đọc hết tất cả số sách đó, Tô Hiểu Mạn biết anh không chỉ là nghĩ tới
thôi đâu, cô nghĩ có khả năng anh còn muốn làm điều đó kìa.
Nhưng cô lại thích kiểu người nhìn có vẻ trung thực nhưng
thật ra lại rất có dã tâm phát triển bản thân chứ không thụt lùi như anh, nghé
con mới sinh không sợ cọp. Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn sườn mặt đẹp trai của anh,
tóc dài hơn một chút so với trước kia, đường cong cằm vẫn thon gầy như vậy, vừa
rồi bọn họ đi tới đây, các cô gái trẻ vốn dĩ đang nghiêm túc đọc sách, vừa
ngẩng đầu thoáng nhìn anh, hiện tại chẳng còn tâm tư đọc sách nữa, hay liếc về
hướng bọn họ bên này.
Chỉ được cái biết trêu hoa ghẹo nguyệt là giỏi.
Tô Hiểu Mạn kéo cánh tay anh, hai người tới chỗ đăng ký mượn
sách hỏi cách làm thủ tục mượn sách như thế nào, người bên kia lại trả lời là
phải có đơn vị công tác trong thành phố, hoặc là học sinh trường học trong nội
thành, hoặc là có hộ khẩu thành phố, mới có thể làm thủ tục mượn sách ở chỗ
này.
Hai người bọn họ không có điều kiện phù hợp.
Tô Hiểu Mạn vốn còn tưởng rằng có thể dùng tiền hoặc biện
pháp thế chấp để làm thủ tục thuê, không nghĩ tới bên này cũng không cần tiền
để thế chấp, tiền tài không quan trọng, thân phận càng quan trọng hơn, hỏi cô
ta có thể châm chước một chút hay không, người phụ nữ kia cũng chỉ nói một câu
không được, đây là quy định cứng nhắc.
Vậy thì cũng không có biện pháp khác, nhưng Tô Hiểu Mạn cũng
không quá thất vọng, cho dù thư viện thành phố có nhiều sách hơn so với thư
viện trong huyện, nhưng lại cách bọn họ quá xa, mỗi lần đi mượn sách sẽ không
được tiện lắm.
Lấy trí nhớ siêu phàm của Tạ Minh Đồ, tốc độ đọc sách của
anh rất nhanh, thường xuyên đi mượn cũng không thích hợp.
Tuy rằng bọn họ cũng không có hộ khẩu trong huyện, nhưng Tô
Hiểu Mạn có thể nhờ anh hai mình làm việc ở xưởng sắt thép giúp đỡ, lấy được
một tấm thẻ mượn sách ở thư viện huyện, càng tiện mượn sách cho Tạ Minh Đồ hơn.
Trí nhớ tốt như vậy, không đọc nhiều sách chút thì thật sự
quá lãng phí, nghĩ đến cái tên này sống lãng phí kiếp sống học tập mười mấy
năm, Tô Hiểu Mạn cảm thấy đó quả thực chính là đang phí phạm của trời.
Không chỉ không được tiếp xúc với tri thức văn hóa chính
thống, còn vô tình nghe được những chuyện thầm kín linh tinh của người ta.
Cũng trách không được nhóc Cẩu Tử không có một chút tự tin
nào cả.
Từ nhỏ anh đã sinh sống ở một nơi có tri thức văn hóa cằn
cỗi, đọc sách đối với mấy người lấy trồng trọt mà sống không có tác dụng nhiều
lắm, Tôn Mai cũng không muốn anh học nhiều tri thức… Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn
lại không khỏi có nhiều thêm vài phần oán hận đối với Tôn Mai.
Tô Hiểu Mạn hít sâu rất nhiều lần mới bình phục được tâm
trạng của mình, cô nắm tay Tạ Minh Đồ, “Dù sao chúng ta cũng đã tới đây, vậy đi
dạo ở chỗ này một chút đi.”
Đi ngắm nhìn vài loại sách thôi cũng được.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu, chủ động nắm chặt tay Tô Hiểu Mạn,
hai người đi song song ở lối đi nhỏ trong thư viện, đi qua từng hàng kệ sách,
thi thoảng thấp giọng giao lưu vài câu với nhau.
Ở lại nơi tràn ngập mùi vị trí thức như thế này, nắm tay
người bên cạnh, trong nháy mắt Tô Hiểu Mạn có chút hoảng hốt, cảm thấy hai
người bọn họ như một đôi tình nhân nhỏ trong vườn trường đại học, tay nắm tay
hẹn hò ở thư viện.
Hai người đi qua rất nhiều thể loại sách, sách trong thư
viện này rất phong phú, còn có không ít sách gốc nước ngoài, hai người bọn họ
bất tri bất giác đi tới khu vực sách nước ngoài, Tô Hiểu Mạn dừng lại trước kệ
sách, cầm lấy một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng lên.
Quyển tiểu thuyết được phiên dịch này nói không chừng đã
từng có rất nhiều người đọc qua, nhưng mà chắc chắn có rất ít người đọc qua mà
có thể hiểu được, Tô Hiểu Mạn cầm lấy quyển tiểu thuyết, tò mò hỏi Tạ Minh Đồ,
“Có thể đọc hiểu không?”
“Hiểu được sơ lược một vài chỗ.”
Tô Hiểu Mạn: “Có phải khi anh đọc anh sẽ nghiền ngẫm từng
chữ một à?”
Cô cười ném cuốn sách vào trong ngực Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ khiêm tốn đã nói
như vậy, vậy khẳng định là anh có thể hiểu hết được.
Thật là có hơi hối hận để tên Cẩu Tử thối này đọc thêm nhiều
sách, chờ khi anh thật sự biết chính mình là một thiên tài, sự khiêm tốn hiện
tại liệu có chậm rãi sẽ biến thành Versailles* hay không.
*Từ 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của
Pháp. Thêm vào đây là 文学 (wénxué) có nghĩa là văn học nhưng không có tiếng lóng
này không nói về văn học Versaille. Thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử
dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.