Từ lần trước, sau khi Tô Hiểu Mạn đem máy may để ở phòng mình thì Hứa Diễm Lam đã nổi lên ý định muốn mua radio, cô ta nói nhiều lần trước mắt con trai và chồng mình, lại muốn chồng mình và Tạ Diệu Tổ đi dỗ dành Tôn Mai, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của Tôn Mai, đồng ý mua cho nhà bọn họ một chiếc radio.

Sau khi mua radio về, Hứa Diễm Lan rất khoe khoang. Trước khi radio được đưa về đã đi khoe khoang khắp thôn, không đến nửa giờ, tất cả mọi người đều biết nhà họ Tạ mua radio.

Rất nhiều các bà các cô đi xem náo nhiệt còn dẫn theo con nít đi vào nhà họ Tạ xem thứ mới mẻ này.

“Đây là radio?”

“Bật lên cho mọi người nghe một chút đi!”

“Khi đi lên núi làm việc thì đem nó đi theo rồi bật lên cho mọi người nghe một chút.”

“Gần đây nhà họ Tạ thật phát đạt.”

…..

Mọi người đến nhà họ Tạ xem náo nhiệt vây thành một vòng quanh sân, đều chờ xem chiếc radio hiếm lạ kia. Tôn Mai ở trong phòng không ra ngoài, khi nghĩ đến giá của chiếc radio này lòng của bà ấy rất đau.

Đau thì lại ngứa mắt Hứa Cẩm Lan.

Đồ đàn bà phá của này, càng ngày càng to gan.

Lúc trước, Tô Hiểu Mạn mua máy máy cũng chỉ là máy may cũ nát, mà Hứa Diễm Lan lại đi khuyến khích thằng hai và Diệu Tổ mua radio thì thôi đi, thế nhưng radio còn tốn pin, pin sao có thể so với dùng chân dẫm máy may, mua pin phải tốn tiền, đều là tiền đó.

Mà tiền thì toàn bà ta trả.

Nhất định phải giáo huấn vợ của thằng hai một trận mới được.

“Này này, mấy người đừng sờ lung tung.”

Hiện tại, Hứa diễm Lan rất đắc ý, so sánh với mấy nàng dâu khác, cô ta mới là người sống tốt nhất ở nhà họ Tạ, nổi bật nhất.

“Đừng sờ lung tung, kiềm chế một chút, đứng bên cạnh nghe đi, cái gì? Mang lên núi, cô mua pin đi, cô cho rằng radio dùng không tốn pin chắc?.”

Chị dâu ba Chu Tiểu Hủy mặt không cảm xúc đứng một bên nhìn cô ta khoe khoang, trong lòng thì càng ngày càng hận.

Lúc trước nhà mẹ đẻ của Chu Tiểu Hủy xảy ra chuyện nên muốn vay tiền Tôn Mai, nhưng đến cả mười tệ bà ấy cũng tiếc tiền không cho vay, thế mà bây giờ lại có thể lấy tiền ra đi mua radio.

“Được rồi, người ta không cho nghe, đi thôi đi thôi, cũng chỉ là một cục sắt có thể nói và hát thôi.”

“Những tiếng ê ê a a này tôi nghe thấy không có gì thú vị cả, lão Trương, ông tới gào vài tiếng xem nào.”

“Đi đi đi, đi ra ngoài nghe ông gào.”

Lúc này trên radio đang bật kênh kể chuyện, còn là một câu truyện cũ không có gì đặc sắc. Sau khi nhóm người trong thôn xem ná

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play