Tô
Hiểu Mạn không thân với cha mẹ ruột lắm, bố mẹ nuôi kia thì ghét bỏ cô, cho dù
từ nhỏ đã không được người nhà yêu thương nhưng về mặt vật chất cũng chẳng
thiếu cái gì.
Mà
người ở trước mắt…
Tô
Hiểu Mạn quay đầu đánh giá hoàn cảnh trong nhà, ước chừng mười mấy mét vuông,
bên cạnh có một chiếc tủ dùng để ngăn cách phân chia thành hai phòng, không có
cửa sổ, phía dưới mái hiên chỉ có mấy cái lỗ thủng trên tường, có chút tia nắng
mặt trời chiếu vào thông qua mấy lỗ thủng trên tường đó.
Gian
nhà này tối tăm và u ám, là chỗ ở của Tạ Minh Đồ.
Chiếc
giường gỗ dưới thân cô chỉ cần khẽ cựa là vang lên tiếng kẽo kẹt xưa cũ, Tô
Hiểu Mạn ngủ ở trên chiếc giường này, chỉ sợ giây tiếp theo nó sẽ sụp xuống,
bên cạnh là chiếc bàn gỗ nát và mấy tấm ván gỗ được đóng thành ghế, bàn gỗ sần
sùi lồi lõm, trên tường đất dán bức tranh tuyên truyền đã biến thành màu đen.
Nhìn
vị “thiếu gia thật” gầy tới nỗi gần như chỉ còn mỗi bộ xương, Tô Hiểu Mạn chỉ
cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp, vốn dĩ trong lòng đầy oán giận, bất mãn,
thương tâm, khổ sở… đều bị cảnh ngộ trước mắt phá vỡ đi rất nhiều.
Hiện
tại cô đã là cô gái nông thôn thập niên 70 Tô Hiểu Mạn.
Tô
Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào Tạ Minh Đồ, cô căn bản không thể tưởng tượng ra nổi
người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mắt này đến tột cùng sẽ biến thành một
người đàn ông “tuấn mỹ” như thế nào được?
Đối
phương cúi đầu, Tô Hiểu Mạn chỉ có thể nhìn ra hai hàng lông mi của người này
giống như lông quạ vậy, vừa đen vừa dài, mà đồng dạng tóc của anh cũng vừa đen
vừa rối, râu cũng như vậy nốt.
“Có
thể cho tôi thêm một chén nữa không?”
Vừa
rồi Tô Hiểu Mạn đã uống xong chén nước cơm này, đúng là nước cơm hàng thật giá
thật, gần như tất cả toàn là nước, số gạo bên trong có thể đếm được trên đầu
ngón tay.
Những
gia đình nghèo khó ở nông thôn vào những năm 70, thức ăn bình thường chính là
loại nước cơm loãng nhạt toẹt này, căn bản không thể no bụng nổi, người thanh
niên trước mắt này cùng lắm mới chỉ 18 19 tuổi, lớn lên cao như vậy, lại gầy
tới nỗi chỉ còn mỗi bộ xương không.
Thật
là quá thảm rồi.
Người
đàn ông trước mắt này, đáng lẽ ra phải là một vị đại thiếu gia được tất cả mọi
người yêu thương, thế nhưng từ nhỏ đã phải chịu cảnh ăn không đủ no mặc không
đủ ấm.
Quá
khứ của Tạ Minh Đồ xác thực quá bi thảm, cũng không trách được đến cuối cùng
anh lại hắc hóa thành boss phản diện.
Nhưng
mà hiện tại boss phản diện vẫn là một kẻ đáng thương.
Tên
đáng thương nhỏ bé trước mắt nghe xong yêu cầu của cô, thành thành thật thật
tiếp nhận chén từ trong tay cô, đứng lên đi lấy nước cơm.
Tô
Hiểu Mạn: “...”
Ánh
mắt Tô Hiểu Mạn dõi theo, nhìn bóng dáng đối phương rời đi, cúi đầu nhìn đôi
tay vốn không thuộc về bản thân mình, ngơ ngẩn mà thất thần.
Nhà
họ Tô bắt đầu gặp khó khăn, cặp cha mẹ nuôi mình từ nhỏ vì chạy theo lợi ích
một lòng muốn nhận Tiết Chân Chân về làm con, bởi vì cô ta là thanh mai trúc mã
với thiếu gia nhà rất giàu có, nếu như có thể bám vào nhà họ Tần, nhà họ Tô có
thể xoay chuyển cục diện suy tàn hiện tại. Mà cha mẹ ruột của cô thì một lòng
muốn đền bù cho Tiết Chân Chân, bởi vì họ cho rằng con gái mình chiếm đi thân
phận con gái lớn gia đình hào môn của cô ta, hưởng thụ hết những thứ phú quý
Tiết Chân Chân vốn nên được hưởng thụ, cả nhà bọn họ một lòng muốn bù đắp cho
Tiết Chân Chân.
Bọn
họ đều nói thật xin lỗi Tiết Chân Chân, nhưng lại không có ai nói xin lỗi với
cô?
Cái
gọi là đại tiểu thư nhà giàu, Tô Hiểu Mạn cô muốn làm ư?
Nhớ
tới những chuyện mình trải qua thời thơ ấu, Tô Hiểu Mạn thà rằng mình là con
gái của một người giáo viên, tuy không có phú quý nhưng lại có cha mẹ yêu
thương, cô có thể đi theo mẹ học nhảy múa, học nghệ thuật…
Bọn
họ luôn miệng gọi cô là tiểu thư giả, nhưng đổi góc độ khác mà nhìn lại, ở chỗ
cha mẹ ruột của cô, Tiết Chân Chân mới là tiểu thư giả, cô ta chiếm cứ thân
phận của cô, chiếm đoạt luôn cả sự yêu thương của cha mẹ cô!
Tô
Hiểu Mạn tự giễu cười một tiếng, cô và Tạ Minh Đồ thật đúng là đồng mệnh tương
liên, bất luận là tiểu thư giả hay là thiếu gia thật, bọn họ đều là hai con
người mệnh khổ xui xẻo, sinh ra trong gia đình không tốt.
Đều
là những người đáng thương không được ai yêu thương.
Hiện
tại cũng tốt, giờ đã thoát khỏi những người đó rồi.
Tuy
rằng cái thập niên 70 thiếu ăn thiếu mặc này, những ngày tháng sau này có lẽ sẽ
khổ một chút, nhưng đối với cô mà nói, đây chẳng phải là mở ra một cuộc đời mới
sao, cô sẽ không bao giờ cần tới cái gọi là tình thương cha mẹ nữa, cũng chẳng
cần phải để ý tới cha mẹ nuôi, cũng chẳng cần cố sức lấy lòng cha mẹ ruột của
mình.
Hiện
tại là tháng 9 năm 1974, nghĩ tới chỗ tốt thì những năm 70 này mặc dù gian khổ,
nhưng mà chờ thêm vài năm nữa là có thể tiến vào thời kì hoàng kim của thập
niên 90, thời kỳ cải cách mở cửa cũng sắp tới, tương lai sẽ gặp rất nhiều cơ
hội, ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng trở nên tốt lên.
Nghĩ
đến đây Tô Hiểu Mạn nở một nụ cười thoải mái.
Cô
nói lời tạm biệt với những chuyện đã qua.
Cô
nhớ rõ ký ức của hai người là cô và nguyên chủ Tô Hiểu Mạn.
Tuy
rằng không biết hiện giờ cô xem như là xuyên thành Tô Hiểu Mạn ở thập niên 70
hay là Tô Hiểu Mạn biết trước được một đoạn ký ức trong tương lai, hoặc là hai
người kết hợp lại, nhưng mà hiện tại cô chính là Tô Hiểu Mạn, “Tô Hiểu Mạn” mới
tinh này sẽ cố gắng để tương lai có cuộc
sống thật tốt.
Tạ
Minh Đồ đi tới gian bên cạnh lấy nước cơm.
Anh
không nghĩ tới cô gái tên Tô Hiểu Mạn này thế mà lại ăn, cô sẽ uống nước cơm
anh đưa cho? Rõ ràng lần trước cô ấy còn đập bỏ chén.
Không
ngờ rằng cô ấy không chỉ ăn, mà còn hỏi anh muốn thêm một chén nữa.
Tạ
Minh Đồ đồ cúi đầu, trong ánh mắt xuất hiện chút cảm xúc khó nói, anh rót nước
cơm trong nồi sành vào chén sứ, rồi sau đó lấy thêm một cái chén nữa, rót số
nước cơm còn lại trong nồi sành vào đó.
Trước
mặt anh hiện tại là một chén “cháo” và một chén “nước cơm”.
Chén
cháo kia có thể thấy rõ ràng từng hạt gạo trắng bóng, đây thật sự là chén cháo,
mà chén nước cơm bên cạnh chỉ là chén nước màu trắng ngà.
Tạ
Minh Đồ lấy một cái thìa, múc một thìa nhỏ ở chén cháo cho vào chén nước cơm
kia.
Làm
xong chuyện này, Tạ Minh Đồ dáng người cao gầy lại quay đầu hướng về phía ngăn
tủ kia nhìn nhìn, trên ngăn tủ có một vài tấm ván gỗ nhô lên, lộ ra một cái khe
hở lớn, có thể nhìn thấy Tô Hiểu Mạn nằm trên giường cách đó không xa.
Lúc
mà Tạ Minh Đồ nhìn về phía đó, vừa khéo Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu lên cười một cái.
Nụ
cười kia vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, làm anh không khỏi ngẩn ra một lúc, bỗng
nhiên nhớ tới cái tay khi nãy bắt lấy tay mình.
Tạ
Minh Đồ thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía chén cháo và chén nước cơm trên bàn.
Anh
lại đưa tay lấy cái thìa, múc thêm hai thìa cháo bỏ vào chén “nước cơm”.
Ngay
sau đó, Tạ Minh Đồ bưng cái chén kia của mình lên, một hơi uống hết chén cháo
đặc sệt.
Uống
xong rồi anh bưng nước cơm ra cho người phụ nữ bên ngoài.
Tô
Hiểu Mạn nhận lấy nước cơm, nhìn chén nước cơm trong như nước trong tay, lại
không nhịn được mà đồng tình với Tạ Minh Đồ, ăn thứ như vậy, đối phương có thể
cao tới tận một mét mây mấy đúng là không dễ dàng chút nào.
Chén
nước cơm này so với chén ban nãy đặc hơn chút ít, có thể thấy rõ ràng vài hạt
gạo màu trắng trong chén.
Ngọt
thanh.
Gạo
ăn vào thật ngon.
Trong
lòng cô đột nhiên có chút cảm động.
Sau
khi miễn cưỡng xem như “ăn uống no nê” xong, Tô Hiểu Mạn mạnh mẽ đè xuống nỗi
xúc động muốn làm cho người đàn ông này phải cạo bỏ râu, nằm ở trên giường nghỉ
ngơi, tuy rằng sốt cao đã hạ rồi, nhưng mà thân thể lại rất yếu ớt mệt mỏi, cô
mới tới đây, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nhà
họ Tô.
Cha
của Tô Hiểu Mạn là Tô Quốc Đống đang hút thuốc lá sợi, đi qua đi lại ở trong
phòng, thở ngắn than dài liên tục, ông đang phát sầu thay cho cô con gái nhỏ
của mình.
Trong
nhà có ba thằng tiểu tử thối, ông cũng chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy, từ
nhỏ đã được cưng chiều, trước đây người đầu tiên trong nhà họ Tô phản đối Tô
Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ là ông, nhưng mẹ của Tô Hiểu Mạn là Liễu Thục Phượng
lại nhất quyết muốn gả con gái qua đó.
Tô
Quốc Đống phun ra một miệng khói, nói với vợ mình: “Mạn Mạn thích thanh niên
trí thức Khương kia, bà lại không phải không biết, sao cứ phải bắt ép nó gả tới
nhà họ Tạ… Đứa con gái chúng ta nuôi từ nhỏ tới lớn, bà nhìn mà xem, bà nhìn
xem hiện tại nó sống như thế nào, hai ngày nay còn bị bệnh nữa.”
“Tôi
cũng chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy, sao tôi không đau lòng cho được?”
Liễu
Thục Phượng là chủ nhiệm đội sản xuất phụ nữ, làm việc lúc nào cũng hấp tấp,
nghe vậy không thèm để ý chút nào mà nói: “Phải làm Hiểu Mạn chịu đựng chút khổ
sở thì nó mới biết nó sai ở đâu.”
“Nó
có thể xứng đôi với tên thanh niên trí thức Khương kia sao? Người ta có để nó
vào mắt không? Nó vẫn còn nghĩ đến tên họ Khương đó, sao nó không biết trời cao
đất dày là gì! Không biết bản thân mình sai chỗ nào cả!”
Tô
Quốc Đống bị chấn động tới nỗi làm rớt một ít tàn thuốc, nâng tông giọng lên:
“Hiện tại nó biết sai rồi thì làm sao bây giờ? Đã gả vào nhà họ Tạ cũng như
nhảy xuống hố lửa rồi.”
“Bà
mẹ chồng kia của nó có dễ đối phó đâu? Còn có ba người chị dâu kia nữa, người
vợ của Tạ lão nhị cũng là một người rất ghê gớm. Tôi cũng không biết lúc trước
bà nghĩ thế nào, để Hiểu Mạn gả cho Tạ lão ngũ, cho dù Hiểu Mạn gả cho một
người đàn ông bình thường trong thôn thì cũng khỏe hơn thằng năm nhà họ Tạ đó.”
“Điều
kiện của Tạ lão ngũ quá kém, sao con gái tôi có thể chịu khổ cùng thằng bé đó
được.”
Nghe
ông nói như vậy, Liễu Thục Phượng hắng giọng lên một tiếng sau đó cười lạnh
bảo: “Tôi thì cảm thấy thằng bé Minh Đồ này khá tốt, cũng là người chúng ta
chứng kiến nó từ nhỏ tới lớn, cùng thôn nên hiểu tận gốc rễ, là người thành
thật, người cùng thế hệ chỉ có nó lớn lên cao nhất, mấy đại đội của tôi có
người nào có con lớn lên cao được như nó đâu?”
“Càng
không bàn đến nó đã cứu Hiểu Mạn một mạng, là một người tốt.”
“Tuy
rằng nó có chút gầy, nhưng mà tên nhóc này mới có mười mấy hai mươi tuổi đầu
thôi, chăm sóc một thời gian sẽ khác hẳn, nó biết làm việc, Hiểu Mạn nhà ta ở
cùng nó sẽ không quá kém đâu.”
“Hiện
tại khổ thì sẽ khổ một chút, vừa khéo để cho Hiểu Mạn thay đổi tính nết, chờ
tới khi nhà họ Tạ tách ra, hai vợ chồng chúng nó dọn ra ở riêng, ở trong cùng
một thôn với nhau, chúng ta và ba thằng anh trai của nó đều tiện để chăm sóc
nó, so với gả cho thanh niên trí thức Khương thanh niên trí thức Tiết gì đó thì
tốt hơn nhiều.”
“Tôi
cũng không ngóng trông con gái mình được phú quý giàu sang gì, nó có ăn có mặc,
sống một cuộc sống tốt là được.”
“Mọi
người nên khuyên con bé hồi tâm chuyển ý cho tôi, cùng Minh Đồ sống cho thật
tốt.”
Lúc
này Liễu Thục Phượng gọi lão tam trong nhà ra: “Lão tam, mẹ hầm canh cá trong
phòng bếp, con mang theo canh cá lại lấy chút đường đỏ và trứng gà mang tới nhà
họ Tạ đưa cho em gái con đi.”
Tô
Dân Dũng cũng chính là Tô tam ca gật đầu: “Cha, con đi thăm em gái con.”
Tô
tam ca cầm đồ đi tới nhà họ Tạ, nhà chính nhà họ Tạ rất lớn, nhưng mà Tạ Minh
Đồ lại ở căn nhà hẻo lánh cũ nát nhất, cách không xa chính là nhà xí và chuồng
heo, Tô tam ca đứng ở cửa mà cảm giác mũi mình sắp điếc tới nơi rồi.
Em
gái xinh đẹp của hắn vậy mà giờ đây lại sống ở chỗ tồi tàn như này, mẹ cũng
thật nhẫn tâm.
“Em
gái, anh ba tới thăm em đây.”
Nghe
thấy giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, Tô Hiểu Mạn trong phòng sửng
sốt, mở cửa ra đón Tô tam ca.
Tô
Hiểu Mạn có tổng cộng ba người anh trai, anh cả Tô Việt Dân, hiện tại đã kết
hôn rồi, Anh hai Tô Chấn Cường làm việc ở xưởng sắt thép trong thành phố, anh
ba Tô Dân Dũng, hơn cô có vài tuổi, là người lười nhác, cứ tới lúc cần làm việc
là lại lười biếng, nhưng lại thân thiết với Tô Hiểu Mạn nhất.
Nhìn
thấy em gái sắc mặt tái nhợt, trong lòng Tô tam ca chua sót tới cực điểm: “Hiểu
Mạn, em ly hôn với Tạ lão ngũ đi, cái gì mà thanh danh với không có thanh danh,
cùng lắm thì về sau mấy anh trai nuôi em.”
“Em
chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.”
Tô
tam ca vốn nghĩ em gái của mình thế nào cũng có thể gả chồng một cách vẻ vang,
không nghĩ tới lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là rơi xuống nước.
Mẹ
của Tạ Minh Đồ tên Tôn Mai là một bà già lắm mưu mô, cố ý làm loạn chuyện này
lên khiến mọi người ai ai cũng biết, còn nói Hiểu Mạn mất hết trong sạch rồi,
chỉ có thể gả vào nhà họ Tạ.
Trong
thôn không ai không biết Tôn Mai là người bất công, thiên vị nhất là lão nhị
nhà bọn họ, còn Tạ Minh Đồ tuy rằng là em út, Tôn Mai lại coi con út như cây cỏ
dại trên đất, thứ gì bần tiện bẩn thỉu đều để anh làm hết.
Tạ
Minh Đồ vừa tròn 18 tuổi, những người khác nói với Tôn Mai rằng bà ta phải tích
góp chút tiền mà cho con trai út cưới vợ.
Làm
sao Tôn Mai có thể bỏ ra số tiền này được, nhưng lại sợ người ta nói bà là mẹ
ruột mà cay nghiệt thiên vị, hiện giờ xảy ra chuyện này, liền bám víu vào mấy
từ như Hiểu Mạn mất hết trong sạch, không mất một đồng tiền nào mà có thể cưới
được vợ cho con trai.
Tôn
Mai gây chuyện ở trong thôn, Tô Hiểu Mạn một lòng muốn lấy được thanh niên tri
thức Khương nên ở nhà cãi nhau với mẹ mình, trong cơn tức giận Liễu Thục Phượng
trực tiếp để cho con gái gả qua nhà họ Tạ luôn.
Làm
một cái hôn lễ qua loa, tới cả tiệc rượu cũng không có, cứ như vậy xong hôn lễ
chính thức gả qua nhà họ Tạ.
Tô
tam ca thấy ủy khuất thay em gái của mình.
“Em
gái anh xinh đẹp như vậy, thế mà gả cho Tạ lão ngũ, chẳng khác nào một bông hoa
nhài lại cắm bãi phân trâu cả, Hiểu Mạn nhà ta có nhiều người muốn cưới như thế
mà.”
“Em
có còn muốn gả cho tên thanh niên trí thức Khương kia nữa không? Anh ba giúp
em.”
Tô
Hiểu Mạn lắc lắc đầu, hiện tại cô cũng không biết nên nói gì với anh ba, nhưng
mà hiện tại cô cũng không muốn gả cho thanh niên trí thức Khương kia nữa.
Cô
muốn cách xa nam nữ chính ra, cô chẳng muốn làm nhân vật phản diện làm nền gì
đó đâu.
“Em
gái, anh nói cho em bí mật này, hiện tại em mới mười tám, Tạ lão ngũ cũng chỉ
mới qua tuổi mười tám, còn thiếu chút nữa thôi là mười chín rồi, vẫn chưa thể
đi đăng ký kết hôn được, đàn ông phải hai mươi tuổi mới đủ tuổi đăng ký kết
hôn, cuộc hôn nhân này của hai người không được tính là thật.”
Bây
giờ nông thôn kết hôn sớm rất nhiều cặp đôi không đi đăng ký kết hôn, làm bữa
tiệc rượu trong thôn coi như là thật sự kết hôn, sau này đủ tuổi thì sẽ đăng ký
sau, cũng có một số người còn chẳng thèm đi đăng ký.
Càng
miễn bàn tới em gái hắn thật sự không cùng lão ngũ phát sinh bất cứ quan hệ gì.
“Hiểu
Mạn, hiện tại em về nhà với anh đi!”
Tô
Hiểu Mạn: “Anh ba, em…”