Tạ Minh Đồ cười lắc lắc đầu.
Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, trong lòng ngẫm lại thấy cũng
đúng, những năm này vừa lạc hậu vừa cổ hủ, có những chuyện không thể nói rõ ra
được.
Thuật phong nhĩ, thiên lý nhãn cũng đều là những nhân vật
trong truyền thuyết thần thoại, người bình thường sao có thể có được năng lực
như bọn họ chứ?
Tô Hiểu Mạn cũng chỉ cho là tai Tạ Minh Đồ thính hơn so
với người bình thường một chút, cũng không có nghĩ gì nhiều hết.
Cô duỗi tay về phía trước, nắm lấy vành tai Tạ Minh Đồ,
vành tai anh hơi lạnh lẽo, mềm mại, xem như một chỗ tương đối có thịt trên
người anh.
Cả người Tạ Minh Đồ cứng đờ, hơi hơi né một chút sau đó
thành thật ngoan ngoãn chịu đựng cho cô xoa nắn.
Anh cảm thấy những chỗ bị đối phương xoa qua giống như là
châm lên một ngọn lửa, nóng rực lên khiến tim anh đập càng ngày càng nhanh hơn.
Toàn bộ lỗ tai sắp bị ngọn lửa nóng rực kia thiêu đỏ, ốc
nhĩ vang lên tiếng ầm ầm, làm gì còn nghe được thanh âm nào khác.
“Thuật phong nhĩ là một người có thể nghe thấy thanh âm
từ rất xa.” Tô Hiểu Mạn buông tay phải ra khỏi vành tai anh, cũng không biết có
phải vừa rồi cô dùng lực mạnh quá hay không, toàn bộ tai của đối phương đỏ bừng
lên.
Vành tai lại càng đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Tô Hiểu Mạn hơi hơi chột dạ, hoài nghi có phải ban nãy
mình hơi quá mức hay không?
Chột dạ nên Tô Hiểu Mạn hơi cúi đầu, nghiêng đầu xẹt qua
vành tai đỏ bừng của đối phương, ánh mắt dừng lại ở sườn mặt của anh.
Dưới ánh sáng sắp tàn ấm áp của hoàng hôn, đường cong cằm
sắc bén lại càng thêm rõ ràng hơn, độ dày môi vừa khéo, màu cam hồng nhàn nhạt
khiến hình dáng càng thêm trong sáng, khóe miệng cong lên tự nhiên rất hấp dẫn
ánh mắt người khác.
Tạ Cẩu Tử thật đúng là một Cẩu Tử rất đẹp trai.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm nếu nhóc này mà “thay đổi hình
dạng” sớm một chút, phỏng chừng không tới lượt cô, đã bị những gia đình muốn
nuôi con rể từ bé mua đi, với cái tính kia của Tôn Mai, chắc chắn sẽ đồng ý bán
đứa con trai không phải con ruột này của mình, đổi lấy một số tiền tài.
Những người đàn ông đẹp đẽ cũng giống như những cô gái
xinh đẹp, chạm tay là bỏng.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Bản thân Tạ Minh Đồ không biết rằng anh rất đẹp hay sao?
Hay là anh cố ý làm như vậy? Tô Hiểu Mạn thường xuyên cảm thấy anh là một con
chó lớn ngốc nghếch, nhưng có đôi khi lại nhịn không được mà nghĩ, chú chó khờ
khạo này không hề đơn giản như bề ngoài anh biểu hiện ra.
Có lẽ là do biết đối phương là boss vai ác trong tiểu
thuyết gốc, khó tránh khỏi mang theo một cái kính lúp để nhìn anh.
Đại ma vương có thể là một chú chó khờ khạo thành thật ư?
Ít nhất ở trước mắt cô vẫn là một chú chó khờ khạo.
Cô không có thấy những thứ độc ác nham hiểm xảo trá khác
trên người anh, thế nên Tô Hiểu Mạn không cách nào liên hệ anh với cái từ gọi
là vai ác với nhau được.
Trong đầu lại càng rõ ràng rằng, lúc Tạ Minh Đồ ở chung
với mình sẽ nghe lời, thành thật, ngốc nghếch, khờ khạo, thích nhìn cô cười
ngây ngô, không bao giờ làm trái ý cô. Cũng đẹp trai nữa.
Cằm cô để lên cơ vai dày rộng của đối phương, Tô Hiểu Mạn
mím môi, nếu nói “người dựa quần áo, đẹp dựa trang điểm”, khi nãy cô đột nhiên
ý thức được rằng, trừ bỏ bộ quần áo trên người lúc này, có lẽ từ nhỏ tới lớn Tạ
Minh Đồ chưa từng được mặc quần áo mới, ống quần đều bị rách tung tóe.
Tô Hiểu Mạn im lặng, thấy đau lòng thay anh.
“Tạ Minh Đồ, chờ sau này có thời gian, em sẽ làm cho anh
một bộ quần áo mới nhé.”
Hô hấp Tạ Minh Đồ hơi dừng lại, liều mạng đè nén cảm xúc
mừng như điên lại điên cuồng sinh sôi ở trong lòng xuống, nỗ lực dùng thanh âm
vững vàng nói: “Cảm ơn Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn thả lỏng cơ thể, trong đầu bắt đầu đo đếm xem
nên làm cho anh bộ quần áo như thế nào.
Tạ Minh Đồ cõng cô đi về phía trước, chỉ cảm thấy sau
lưng nặng trĩu, hiện tại anh đang cõng người quan trọng nhất đời này của mình.
Chiều tối vào mùa thu, gió thu lạnh lẽo thổi lá cây rung
rinh, các loại côn trùng trên núi rừng vẫn chưa hoàn toàn thôi ồn ào, cách đó
không xa còn có tiếng người, nhưng mà tại thời khắc này, những thanh âm đó anh
không nghe được gì cả, anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
Khi còn nhỏ, thế giới của Tạ Minh Đồ chỉ có những âm
thanh ầm ĩ hỗn tạp, bất luận anh trốn tránh như thế nào, những thanh âm chanh
chua chói tai đó cũng đều vô tình hay cố ý lọt vào lỗ tai anh.
Nhưng lúc ở phía sau người khác, thường xuyên có những
thanh ấm xấu xa độc ác phát tiết nỗi lòng của chính mình phát ra, còn có những
kế hoạch ích kỉ âm độc, bọn họ cho rằng không ai nghe được hết, nhưng mà cố
tình bản thân anh lại nghe thấy được.
Bởi vậy anh chán ghét những nơi nhiều người, lại thích
một mình an tĩnh ở trên núi, bên tai nghe được âm thanh của tự nhiên.
Mà sau khi gặp gỡ cô, anh phát hiện cho dù là nơi nhiều
người cũng chẳng quan trọng, hết thảy những tạp âm xung quanh đều không ảnh
hưởng tới anh được.
Mạn Mạn làm anh cảm nhận được sự yên tâm và vui vẻ.
Lần này ra ngoài, Tạ Minh Đồ gặp được những thứ mà từ nhỏ
tới lớn anh chưa từng gặp qua, cũng làm anh nhận thức sâu hơn về năng lực của
chính mình, anh không hề chán ghét sự bất đồng giữa anh và người bình thường,
anh có thể nghe ra tiếng máy móc bị trục trặc, anh không thể quên được những
quyển sách anh đã đọc hay những thứ anh đã gặp qua, năng lực giải toán của anh
rất mạnh… Thế giới bên ngoài rất lớn, anh có thể cho Mạn Mạn một cuộc sống thật
tốt.
Tạ Minh Đồ rũ mắt xuống, ánh mặt trời lặn chiếu lên hàng
mi anh một mảnh vàng rực, anh mềm giọng nói: “Mạn Mạn, hai ngày nay anh kiếm
được một ít tiền.”
“Vậy anh cất giữ cho tốt.” Tô Hiểu Mạn cười cổ vũ anh, cô
biết đối phương đi chạy xe vận chuyển giúp người ta, còn biết sửa máy móc, đánh
giá ngân khố của nhóc Cẩu Tử này lại nhiều thêm không ít.
Bất kỳ thời đại nào cũng vậy, người có năng lực có kỹ
thuật đều sống tốt.
“Chờ lúc chở về, mua những thứ mà bản thân muốn mua”
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng mà “ừ” một tiếng.
Tạ Minh Đồ cõng Tô Hiểu Mạn chậm rãi đi tới bên cạnh ba
người Chu Hiểu Phượng, lúc này Dương Trường Quế đã xuống xe, Chu Hiểu Hồng tỏ
ra mềm mại ỏn ẻn mà kêu vài tiếng anh Trường Quế, làm Chu Hiểu Phượng ghê tởm
hết sức, lúc này mới hé miệng nói một câu, sảng khoái hơn không ít.
“Chờ mấy ngày nữa anh Trường Quế và em gái Hiểu Phượng
phải tổ chức tiệc mừng rồi, em nhất định là phải đến, ba người chúng ta từ nhỏ
đã lớn lên bên nhau, tình cảm thân thiết nhất, em tin rằng sau khi anh Trường
Quế kết hôn cũng sẽ không quên tình nghĩa giữa chúng ta.”
Chu Hiểu Phượng siết chặt nắm tay, Dương Trường Quế nắm
lấy cổ tay của cô trấn an: “Chu Hiểu Hồng, chị là chị gái lớn của Hiểu Phượng,
thì cũng là chị gái lớn của em, tiệc kết hôn của chúng em, hoan nghênh chị gái
lớn tới dự.”
Câu “chị gái lớn” trong miệng hắn ở trong thôn này dùng
để gọi những người phụ nữ lớn tuổi, Chu Hiểu Hồng là anh em nhà Chu Hiểu
Phượng, gọi cô ta một tiếng chị gái lớn cũng không sai tí nào.
Nhưng mà nghe thấy thật “quê mùa” cũng gây “mất hứng”.
Trước một câu “chị gái lớn” sau một câu chị gái lớn này,
Chu Hiểu Hồng nghe được xong mặt tái mét, chỉ kém chỉ tận mặt nói tên cô ta
bảo: “Bác gái, đừng có chặn đường, tôi và chị chẳng có tình nghĩa gì hết cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.