“Đừng đừng đừng có đánh nhau nữa, đều là người cũng thôn
mà.”
“Mọi người tới, ai lên đi! Đi lên giữ chặt họ lại!”
“Hòa khí sinh tài*!”
*Hòa khí sinh tài: giữ được sự hòa hợp, vui vẻ thì tài
sản sinh sôi nảy nở, sự hợp tác được mở rộng lâu dài, sự hạnh phúc của con
người được thăng hoa, viên mãn.
….
Chủ nhiệm hội phụ nữ thu loa lại, tiến lên giữ chặt cánh
tay chị Thuận, mấy bác gái chị gái khác thì ghìm chặt chị ba Kim.
Phụ nữ ở nông thôn đánh nhau, nếu không dùng móng tay cào
thì sẽ nắm tóc nhau, lúc này đầu tóc hai người đều tán loạn, chị Thuận nhổ một
ngụm nước bọt, tóc của chị bị đối phương cố tình kéo một nắm, đau tới mức nhe
răng trợn mắt.
Chị ba Kim cũng không khá hơn là bao, mặt bị cào ra vài
vết máu, hai cánh tay bị mấy người phụ nữ kéo ra phía sau, mà cô ta vẫn còn dãy
dụa kêu to: “Con chó Thuận, mày là kẻ khắc chết cả nhà, tao muốn liều mạng với
mày…”
“Buông mẹ tôi ra!”
“Kim Gia Bảo cháu muốn làm gì?”
“Tần Hậu Anh cô dạy dỗ thằng con trai của cô cho tốt!”
Chủ tịch hội phụ nữ thét lên: "Điên hết cả rồi! Làm
sao có thể để cho trẻ con làm loạn như vậy! Nhất định phải phê bình”
Kim Gia Bảo tuy nhỏ tuổi nhưng sức lực lại rất lớn, một
nhát cuốc đập mạnh xuống đất, đầu cuốc cắm sâu vào trong đất phát ra âm thanh
vô cùng chói tai, nó cười ha hả, thấy dáng vẻ mấy người lớn bị hành động của
mình dọa sợ thì vô cùng đắc ý.
Giây tiếp theo, khi nó muốn kéo cuốc lên, lại phát hiện
ra cái cuốc đã bị kẹt chặt trên mặt đất, sức bình thường không thể nhấc lên
được, vì vậy cả hai tay Kim Gia Bảo nắm lấy cán cuốc dùng toàn bộ sức của bản
thân để kéo cuốc lên.
“Bang” một âm thanh chói tai vang lên.
Kim Gia Bảo không đứng vững mất đà lùi về phía sau, cái
cuốc trong tay cũng theo đó bay về phía sau, nó không may vấp phải cục đá bị
ngã ngồi trên đất, cái cuốc cũng theo đó tuột khỏi tay, đầu cuốc sắc nhọn
“Bang” một cái đập thẳng giữa trán thằng nhóc, máu lập tức chảy không ngừng.
Vụ tai nạn này khiến những người xung quanh vô cùng khiếp
sợ.
Tần Hậu Anh gào khóc thét lên: “Gia Bảo, bảo bối của
mẹ!!!!!!!!”
“Xảy ra chuyện rồi!! Xảy ra chuyện rồi!!!”
“Lần này muốn chết người rồi!!!”
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh bế thằng bé lên, đưa đến bệnh
viện xã!!”
Trong lúc nhất thời, những người xung quanh đều nhốn nháo
cả lên, một người đàn ông vội bế Kim Gia Bảo lên chạy thẳng đến bệnh viện,
thằng nhóc tự hào, kiêu ngạo trước đó đã ngăn cản cuộc cãi vã của mẹ nó với
người khác bằng cái đầu bị vỡ của mình.
Những người đến sau xem cuộc vui không biết đã xảy ra
chuyện gì, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có vết máu.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Hai người phụ nữ nhà họ Tằng gia và nhà họ Kim đánh nhau
vỡ đầu à?”
“Ai đã xảy ra chuyện thế?”
“Là Kim Gia Bảo, đứa con trai bảo bối nhà họ Kim.”
“Hả? Sao lại độc ác như vậy, ngay cả trẻ con cũng không
tha!?”
“Là do Kim Gia Bảo tự mình lấy cuốc đập chính mình, mọi
người phải về nhà dạy con nhà mình không được tùy tiện cầm cuốc, lưỡi hái,
không cẩn thận khiến mình bị thương.”
“Hả?!”
*
Kim Gia Bảo ở bệnh viện xã khâu vết thương, băng bó xử lý
vết thương xong, bác sĩ y tá nói phải nằm viện một hai ngày để quan sát tình
hình.
Tần Hậu Anh khóc, trên mặt tràn đầy nước mắt nước mũi,
miệng không ngừng kêu rên: "Bảo bối của mẹ, bảo bối của mẹ, bảo bối duy
nhất của mẹ ơi…”
Nhớ tới việc trên đường đi, đứa con Kim Gia Bảo của mình
chảy nhiều máu như vậy, Tần Hậu Anh chỉ cảm thấy vô số thịt trên người chính
mình như bị người ta xẻo đi vậy, đau đến nỗi cô ta muốn hét toáng lên cho tất
cả mọi người biết.
Chồng của cô Kim lão tam đang ngồi bên cạnh hút thuốc, vẻ
mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Hộ sĩ cau mày: “Đừng khóc nữa, bệnh nhân cần được nghỉ
ngơi.”
“Bảo bối của mẹ, bảo bối của mẹ….” Tần Hậu Anh như thể
không nghe thấy, vẫn thì thào nói.
Lão tam nhà họ Kim phun ra một làn khói: “Sao em lại đi
cãi nhau với nhà họ Tằng.”
Không nhắc đến người nhà đó còn không sao, một khi nhắc
đến đôi mắt Tần Hậu Anh đỏ ngầu, cô ta nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
"Con đàn bà khốn nạn đó, tất cả đều do con đàn bà đó làm hại, cô ta muốn
giết bảo bối của em, bảo bối của mẹ, con trai ơi, đều là lỗi của cô ta, em muốn
cô ta trả giá bằng mạng sống, em muốn cô ta trả giá bằng mạng sống của mình…..”
“Em muốn đi báo cáo với thư ký!! Em muốn báo cáo với thư
ký!!”
Lão tam nhà họ Kim nói: “Vết thương trên đầu Gia Bảo
không phải do cô ta gây ra, dù bây giờ em đi báo cáo với thư ký cũng không liên
quan gì cô ta cả.”
Tần Hậu Anh khóc nói: “Oan uổng quá, Gia Bảo nhà chúng ta
còn oan hơn cả Đậu Nga, Gia Bảo đáng thương của mẹ, chẳng lẽ cứ để m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.