Hiện tại Tô Hiểu Mạn chủ động đến đòi tiền, còn đòi nợ
công khai ở đây dưới sự chứng kiến của mọi người, cho dù là người không muốn
trả tiền cũng phải đi gom góp tiền trả lại cho cô ấy.
“Tô Hiểu Mạn cô thật sự……”
“Lâm Trí, cho tớ mượn ít tiền.”
Tô Tiểu Mãn đòi lại tiền của mình, đếm kỹ đúng là 22 tệ
36 xu, số tiền này đem đi ra ngoài có thể mua được mấy cân thịt.
Triệu Thanh Thanh đang ngồi trên ghế đẩu mỉm cười nhìn cô
ấy đếm tiền.
Tô Hiểu Mạn đòi được tiền của mình rồi, cũng không muốn ở
lại chỗ của thanh niên trí thức thêm nữa, vừa định rời đi thì Khương Yến Đường
đột nhiên gọi cô ấy lại.
“Tô Hiểu Mạn, lần trước cô hỏi mượn tôi một quyển sách,
nói muốn đọc, bây giờ tôi cho cô mượn, cô còn muốn mượn nữa không?”
Tô Hiểu Mạn không ngờ rằng Khương Yến Đường sẽ đột nhiên
nói những lời này với cô, lúc trước Tô Hiểu Mạn quả thực muốn mượn sách của
Khương Yến Đường, nhưng đấy chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích là muốn tiếp cận
Khương Yến Đường.
Nhưng mà bây giờ, Tô Hiểu Mạn lắc đầu nói: “Không cần
nữa.”
Sau khi lấy được tiền, vì không muốn có thêm phiền phức,
cho nên Tô Hiểu Mạn lập tức rời khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức.
“Khương Yến Đường, anh ấy chủ động nói chuyện với Tô Hiểu
Mạn, cô ta vậy mà lại từ chối.”
“Không phải chỉ là một quyển sách sao, tại sao đột nhiên
muốn cho cô ta mượn.”
“Cô ta thật sự từ bỏ Khương Yến Đường rồi sao?”
“Có khi nào là cô ta đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.”
"Bây giờ Tô Hiểu Mạn đã không còn giống như trước
đây rồi, người ta giờ đã là người có gia đình, mọi người đừng nói lung tung,
cẩn thận gây ảnh hưởng.”
Lâm Bạch Tuấn cười nói chuyện phiếm với các thanh niên
trí thức khác, khi nhắc đến Tô Hiểu Mạn vẫn có chút kinh ngạc, anh là bạn cùng
phòng của Khương Yến Đường, có thể nói là người đã chứng kiến cảnh Tô Hiểu Mạn
đeo bám Khương Yến Đường nhiều nhất, thế mà bây giờ Tô Hiểu Mạn lại coi như
không thấy Khương Yến Đường, sự thay đổi trước sau này, thực sự khiến anh vô
cùng bất ngờ.
“Thanh niên trí thức Lâm, thanh niên trí thức Khương, tôi
mang trà nóng đến cho hai người này.” Trên mặt Trương Lị Lị tràn đầy niềm vui
xách theo ấm nước nóng đi vào chỗ ở của thanh niên trí thức.
Nghe nói có trà để uống, mấy nam thanh niên trí thức đều
hoan hô một tiếng, đi lấy cốc, cười vui vẻ vây quanh Trương Lị Lị.
“Thanh niên trí thức Lâm, anh đi gọi thanh niên trí thức
Khương đến đi.”
Ánh mắt của Lâm Bạch Tuấn liếc nhìn Trương Lị Lị, rồi đi
vào phòng gọi Khương Yến Đường, lúc anh đi vào thấy Khương Yến Đường vẫn đang
ngẩn người nhìn quyển sách, “Thanh niên trí thức Khương, ra ngoài uống trà.”
Khương Yến Đường lắc đầu, “Tôi không đi.”
“Cậu không đi không được.” Lâm Bạch Quân đoán ấm trà này
là đặc biệt mang đến cho người trước mặt này.
“Thanh niên trí thức Khương, cậu may thật đấy, không có
đóa hoa đào này, lại có một đóa hoa đào khác, nhưng mà đóa này không đẹp bằng
đóa trước, đóa hoa trước đã lấy chồng mất rồi.”
Khương Yến Đường trừng mắt nhìn anh ta một cái, quát:
“Cậu nói lung tung cái gì vậy?!”
“Được rồi được rồi, tôi không nói lung tung nữa.” Lâm
Bạch Tuấn lắc đầu rồi xoay người ra ngoài, nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn
thành một nửa.
Bên ngo� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).