Khi Tôn Mai nghe được chuyện Tạ lão nhị và Khương Yến
Đường lớn lên giống nhau, quả nhiên rất không vui, bởi vì so sánh ra thì Ta lão
nhị kém Khương Yến Đường, hai người lớn lên trông giống nhau, vậy đứa con của
bà ta là người thua kém hơn.
Huống chi Tôn Mai cũng cảm thấy hai đứa hoàn toàn không
giống nhau, hỏi ngược lại: “Giống nhau chỗ nào vậy?”
“Bà là mẹ ruột nhìn không thấy giống, nhưng người ngoài
như tôi thì lại nhìn thấy rất rõ, hai người bọn họ đúng là rất giống nhau.”
Nhìn thấy Tôn Mai không vui vẻ, trong lòng bà Trương lại càng dễ chịu, bà ta
mừng thầm, càng tính nói nhiều thêm về ”thanh niên trí thức Khương” để châm
chọc Tôn Mai.
Tròng mắt bà Trương vừa đảo, trong chốc lát sáng lên như
phát hiện ra cái gì trùng hợp, vỗ tay một cái” Tôn Mai, tôi phát hiện điều
trùng hợp rồi, thanh niên trí thức Khương và lão ngũ nhà bà bằng tuổi nhau.”
“Nói không chừng còn sinh ra cùng tháng.”
“Cậu ấy lớn lên còn giống lão nhị nhà bà” Bà Trương âm
thầm nói thêm một câu ở trong lòng: Con dâu út của bà lúc trước còn si mê người
ta.
Bà Trương nỗ lực kìm nén nụ cười trên khóe miệng: “Bà nói
xem cậu ta có phải rất có duyên với nhà bà hay không?”
Vốn dĩ trong lòng Tôn Mai còn cảm thấy khó chịu thì bỗng
lóe lên một chút, như thể đột nhiên vén ra tấm màn bí mật, họ Khương, bằng tuổi
với lão ngũ, lại còn lớn lên giống hệt Tạ lão nhị… Tiếng tim Tôn Mai đập vang
bình bịch, lập tức trong lòng xuất hiện một suy đoán đáng sợ, người nhà lúc
trước kia hình như cũng họ Khương, sẽ không phải… sẽ không phải chứ....
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Đêm đến, ông Tạ trở về, trên vai vắt cái khăn lông trắng,
ngồi ở trên giường đấm chân, Tôn Mai bộ dạng đầy tâm sự nặng nề ngồi ở đầu
giường, thấy ông Tạ, tiến lại gần thấp giọng nói: “Ông Tạ, hôm nay bà Trương
nói chuyện với tôi, nói rằng thanh niên trí thức Khương và lão nhị nhà ta rất
giống nhau.”
“Lão nhị làm sao so được với người có trí thức có văn hóa
như người ta? Thanh niên trí thức Khương còn là con cháu của cán bộ.”
Ông Tạ thử nhớ lại: “Đúng là có hơi giống thật, nhưng khi
hai người đứng chung một chỗ thì khẳng định không phải là cùng một loại người.”
“Người ta lớn lên trong thành phố, khí chất đương nhiên
không giống với nông thôn rồi.”
“Cả ngày bà cứ nghĩ tới những chuyện này làm cái gì?”
Tôn Mai tức giận đập vào cánh tay ông một cái, trong lòng
toàn là ghét bỏ, ông già ngu xuẩn này.
Sau khi trong lòng được chôn xuống mầm mống nghi hoặc,
trong thân thể T� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).