Tô Hiểu Mạn nghe ông nói như vậy thì gật gật đầu, cô biết
Liễu Triệu Cường đã động tâm, đây là một chuyện tốt, hi vọng có thể thành công
được.
Nếu như không thể thì còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Trước mắt việc quan trọng nhất là thay đổi hình tượng và
thanh danh của Tô Hiểu Mạn trong mắt các xã viên, tích cực làm nhiều chuyện tốt
ở trong đội sản xuất, lực lượng tham gia của một đoàn thể là vô cùng quan
trọng.
“Hiểu Mạn, ở lại ăn cơm.”
“Mợ, cháu không ở lại được, cháu phải đi về.”
Người mợ là Vương Xảo Tú muốn giữ Tô Hiểu Mạn ở lại ăn
cơm, Tô Hiểu Mạn từ chối, nói đùa vài câu sau đó rời khỏi nhà bác cả.
Lúc sắp đi Vương Xảo Tú còn lôi kéo tay Tô Hiểu Mạn, khen
bộ quần áo cô làm kia: “Vẫn là mấy cô gái trẻ như các cháu khéo tay, Hiểu Mạn
nhà ta là một cô gái khéo tay, bộ quần áo này không kém bao nhiêu so với quần
áo làm ở xưởng, nếu mà mang tới cửa hàng bách hóa để bán, khẳng định có thể bán
được giá tốt.
Tô Hiểu Mạn rời nhà bác cả, nụ cười trên mặt Vương Xảo Tú
vẫn còn chưa tan, nói với chồng của mình: “Lần này Hiểu Mạn tới nói gì với ông
vậy?”
“Chắc không phải con bé muốn đi tới xưởng quần áo trong
thành phố để làm đấy chứ, tay nghề Hiểu Mạn rất tốt, chỉ sợ con bé không thể
chịu khổ mà thôi.”
“Bà cụ ở trong thôn chúng ta có cái máy may cũ, tôi thấy
mấy cô gái trẻ đều muốn có chiếc máy may này tới đỏ con mắt rồi, trong xưởng
quần áo có nhiều máy may, ngày nào cũng dẫm lên đến người còn mệt nữa là.”
Liễu Triệu Cường lắc lắc đầu, vừa hút thuốc vừa vắn tắt
kể lại lời mà Tô Hiểu Mạn nói hồi nãy một cách ngắn gọn cho Vương Xảo Tú nghe.
Quả nhiên, ngay sau đó Vương Xảo Tú bật ra tiếng hô kinh
ngạc: “Thật sự ư? Đây là lời nói, chính miệng Hiểu Mạn nhà chúng ta nói ra ư?”
Liễu Triệu Cường trầm mặc gật gật đầu.
Vương Xảo Tú thấy vẻ mặt của ông, trong lòng trầm xuống,
cũng không có mở miệng nói chuyện thêm nữa, trong khoảng thời gian này, bà đã
chứng kiến toàn bộ quá trình chồng mình bị nhục nhã trong đội sản xuất.
Bà là phụ nữ, đối với những chuyện này cũng có chút oán
trách, khi thì oán trách xã viên (người dân trong thôn) không hiểu, cũng không
cảm kích chồng bà, lúc thì cảm thấy chồng mình xen vào chuyện của người khác,
chuyện không liên quan còn muốn ôm hết nợ lên người.
Đội trưởng đội sản xuất, miễn là không phạm phải sai lầm
quá lớn, dù không có công lớn thì ngày tháng cứ như thế trôi qua mà thôi, cũng
đỡ để người ta mắng ăn không ngồi rồi, làm chuyện linh tinh.
Một mảng khói bụi lớn yên lặng không một tiếng động rơi
trên mặt đất, bị gió thổi tán loạn, Liễu Triệu Cường hơi híp mắt, nhìn chằm
chằm đầu thuốc lá đã không còn thấy được ánh lửa trong tay, giọng nói có chút
nghẹn: “Xảo Tú, hôm nay thư ký Lương tới khuyên tôi, tôi muốn từ bỏ.”
Vương Xảo Tú nghe vậy, thở dài một hơi, muộn phiền vẫn
luôn lửng lơ trong lòng lúc này rốt cuộc cũng hạ xuống, cho dù trước kia ngày
nào bà cũng ghét bỏ chồng mình làm việc lung tung, hay lo chuyện bao đồng, hiện
tại mọi chuyện đúng như bà mong muốn rồi, nhưng bà lại không cảm thấy dễ chịu
chút nào, phảng phất như lại có thêm muộn phiền khác đè trong lồng ngực.
Bà lấy bao giấy dầu trước đó Tô Hiểu Mạn đưa tới, mở ra,
bên trong là bốn cái bánh bao nở bung màu sắc đậm đà, mùi đường ngọt ngào và
mùi táo thơm lừng tỏa ra ngay lập tức át đi mùi thuốc lá khiến người ta phát
sặc kia.
Liễu Triệu Cường vuốt vuốt sống mũi, con sâu đói trong
bụng như bị đánh thức: “Cái này là gì?”
“Bánh bao Hiểu Mạn mang tới đây, là con bé tự tay làm,
tay nghề của con bé này rất tốt.”
Liễu Triệu Cường cầm lấy một cái trên tay, xé hơn phân
nửa đưa cho Vương Xảo Tú, còn mình thì cúi đầu cắn một miếng, bánh bao thơm
ngọt như thể tan ra ở trong khoang miệng, hương vị ngọt thanh khiến cho nước
bọt trong miệng tiết ra càng nhiều.
Vương Xảo Tú cũng nếm thử bánh bao đường đỏ này, còn lại
thì để đó, chờ bọn nhỏ trong nhà trở về thì ăn.
“Thật là ngọt, con bé Hiểu Mạn này thật đúng là, chắc là
cho không ít đường vào đây.”
“Ngon là được rồi, ăn ít chút, để lại ít cho bọn nhỏ,
ngày thường muốn ăn những thứ này cũng chẳng có mà ăn.”
Ở nông thôn, trừ
bỏ những ngày lễ ngày tết, những ngày thường nào có được ăn món gì ngon.
Vương Xảo Tú không khỏi cảm thán: “Tới khi nào chúng ta
mới có thể ăn những món như thế này hằng ngày, thì đó chính là những ngày hạnh
phúc mỹ mãn nhất.”
“Có cơm, có gạo, còn có bánh bao…”
Liễu Triệu Cường dùng sức siết chặt nắm tay lại, khớp
xương ngón tay nhô lên, ánh mắt ông kiên định, đột nhiên lên tiếng nói: “Làm!
Về sau tất cả mọi nhà trong thôn đều có thể ăn những chiếc bánh bao như vậy,
được ăn tất cả các loại bánh bao.”
Vương Xảo Tú bị tiếng nói to bất thình lình của ông làm
cho hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì khóe miệng không tự giác cong lên,
ghét bỏ nói: “Tôi không muốn ăn bánh bao, tôi muốn ăn cơm tẻ.”
“Cơm, bánh bao, đều sẽ có hết.”
*
Sau khi Liễu Triệu Cường đưa ra quyết định xong, tới đại
đội tìm thư ký Lương, khi đi tới huyện tham gia cuộc họp, xin lập một nhóm nhỏ
trong đội sản xuất của bọn họ đi học tập, đi sang các công xã vượt trội khác
học tập kinh nghiệm quản lý sản xuất.
Huyện phê duyệt đồng ý với ý kiến thành lập nhóm học tập,
ngoài ra, ông còn xin được trong huyện một phần tài chính hỗ trợ người nghèo,
góp chung với tiền đội sản xuất đóng góp, mua được hai chiếc máy kéo mà vẫn còn
dư lại chút tiền.
Người trong huyện biết được ông có quyết tâm muốn dẫn dắt
đội sản xuất phát triển, đúng lúc họ cũng muốn tạo ra một hình tượng mẫu mực
điển hình như vậy, trong huyện hy vọng đội sản xuất thôn Kiều Tâm có thể làm
thật tốt.
Nhóm học tập này có bảy người tham gia, khi quyết định
chọn ai đi học, Liễu Triệu Cường gặp phải khó khăn.
“Thanh niên trí thức, mấy thanh niên trí thức có văn hóa
khẳng định cần có mấy người tham gia, còn có người trong thôn ta, những người
thế hệ trước cũng phải đi, họ có uy tín, học hỏi người ta xong về nhà nói với
người dân trong thôn, người dân sẽ càng tin tưởng họ hơn.”
“Người trẻ tuổi trong thôn cũng cần phải đi…”
Liễu Triệu Cường thực sự gặp khó khăn trong việc tuyển
người này.
Vương Xảo Tú ở bên cạnh cười ông: “Lúc không làm được
việc này thì ông buồn rầu, hiện tại làm được rồi, sao ông vẫn còn suy nghĩ hả,
đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“”A!” Liễu Triệu Cường vỗ đùi: “Đây chẳng phải là do tôi
đang gặp khó khăn không biết nên chọn ai sao?”
“Tuyển mấy người ưu tú ấy, Hiểu Mạn muốn đi học hỏi việc
nuôi dưỡng tằm, để cho con bé đi đi.”
“Những người ưu tú trong nhóm thanh niên trí thức, khẳng
định phải có phần của thanh niên trí thức Khương, còn có thanh niên trí thức
Lâm kia…”. Biểu cảm của Liễu Triệu Cường biến thành một lời khó nói hết: “Nếu
mà Hiểu Mạn và thanh niên trí thức Khương kia cùng ra ngoài học tập, cũng không
biết trong quá trình đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nghĩ tới chuyện như vậy, tim Liễu Triệu Cường bỗng dưng
đau thắt, con bé Hiểu Mạn này… Đến tột cùng là do nó đã thay đổi tư tưởng, hay
ngay từ đầu đã có cái chủ ý này?
Nếu như là như vậy thật, thì cũng quá biết nhìn xa trông
rộng rồi đi.
Liễu Triệu Cường cực kì đau đầu.
“Bọn họ ra ngoài học tập, cũng không thể gây ra chuyện gì
được.
Vương Xảo Tú nghe xong lời chồng mình nói thì rốt cuộc
cũng hiểu lí do vì sao Liễu Triệu Cường khó xử, bà đưa ra chủ ý thay cho ông:
“Cho thằng bé Tạ Minh Đồ này đi cùng con bé Hiểu Mạn cũng không phải không
được.”
“Thằng bé Minh Đồ này thành thật, hiểu chuyện, làm việc
kiên định, nó cũng là đàn ông trẻ tuổi trong thôn, trong quá trình học tập cũng
tiện chăm sóc Hiểu Mạn, có nó ở đó, khẳng định sẽ không thể xảy ra chuyện gì
được.”
“Bà nói đúng!” Liễu Triệu Cường nặng nề mà vỗ tay một
cái: “Chủ ý này của bà rất được!”
Cứ như vậy, cuối cùng cũng quyết định ra ai sẽ là người
được chọn.
*
Danh sách đi sang xã Bạch Thanh ở tỉnh bên cách đây 3 dặm
để học tập có bảy người, cụ thể là Khương Yến Đường, Hà Lượng, Tô Hiểu Mạn,
Trương Lị Lị , Tạ Minh Đồ, Trần Cát Anh, Đường Kiện Cường.
Bảy người, trong đó chỉ có hai người Khương Yến Đường và
Hà Lượng là người của đội thanh niên trí thức, còn năm người khác đều là xã
viên của công xã, trừ bỏ bà lão ngoan cố Trần Cát Anh này, thì nhóm người Tô
Hiểu Mạn đều là nhóm người trẻ tuổi của đội sản xuất.
Liễu Triệu Cường còn đang trông chờ những người đàn ông
trẻ tuổi này đi học cách sử dụng máy kéo như thế nào, chờ khi trở về có máy móc
là có thể trực tiếp bắt tay vào làm việc.
“Đội ngũ học tập? Đi ra bên ngoài học tập hả?”
“Bà già Trần Cát Anh này cũng đi theo ư?”
“Bên ngoài có cái gì hay ho nhỉ? Anh cũng muốn đi theo
chứ?”
“Không muốn đi, tôi không muốn đi lăn lộn khổ sở!”
Chuyện thành lập một nhóm nhỏ đi sang tỉnh bên học tập
được viết thành bản thông báo dán ở bảng thông báo, Lưu Tam có thể đọc được mấy
chữ đứng ở bên cạnh đọc thông báo, giải thích cho các xã viên nghe, phần lớn
mọi người nghe xong, nói chuyện vài câu cũng liền rời đi.
Những người chưa từng rời đi khỏi quê hương từ nhỏ như
bọn họ không hề có hứng thú với chuyện đi ra bên ngoài học tập.
“Đều tuyển chọn những thanh niên hai mươi mấy tuổi, cũng
đúng, thanh niên trẻ tuổi nên đi ra ngoài học hỏi!”
“Thanh niên trí thức Khương và thanh niên trí thức Hà đều
là người rất ưu tú…”
Lúc nhóm thanh niên trí thức ăn cơm, cũng bàn tán sôi nổi
về chuyện này.
Không giống với các thôn dân, nhóm thanh niên trí thức
trẻ tuổi lòng đầy mong chờ với việc có thể đi ra bên ngoài nhìn ngắm cuộc sống nơi
khác, chuyện đi ra ngoài tỉnh học ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).