Liễu Thục Phượng đã chạy gần tới sân cửa nhà mình, bà không vội vàng vào nhà, ngược lại cả người dán lên bờ rào bằng tre trúc, cẩn thận nghe động tĩnh trong nhà.

Thím Trương đi theo phía sau, cũng lén lút giống bà nấp ở bên ngoài, nghe lén động tĩnh bên trong.

Vợ ông Tôn đi qua kỳ quái liếc nhìn hai người một cái, nếu không phải bà ta nhận ra Liễu Thục Phượng, bằng không thì bà ta cũng cho rằng thím Trương tới nhà họ Tô ăn trộm cái gì.

“Hai người làm cái gì vậy?”

Liễu Thục Phượng và thím Trương bị vợ lão Tôn đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, Liễu Thục Phượng chưa kịp hoàn hồn lại, thấp giọng “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vợ lão Tôn, đừng có dọa người khác lung tung.”

Vợ lão Tôn tò mò nghiêng đầu, hạ giọng hỏi: “Sao, sao không vào nhà mà đứng ngoài này?”

Thời buổi này, ở nông thôn không có loại hoạt động giải trí nào, vừa thấy chuyện lạ không giống bình thường, ai cũng muốn hóng hớt nhiều chuyện cả.

Nhà họ Tô xảy ra chuyện gì?

“Con bé Hiểu Mạn nó về nhà, lại ở trong nhà cùng với chị dâu cả của nó.” Thím Trương ở một bên giải đáp nghi vấn thắc mắc cho bà Tôn.

“Vậy ư?” Vừa nghe lời này, vợ lão Tôn cũng không nhịn được mà bám lên rào tre nhà họ Tô, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng

Ở trong thôn, nghe người ta cãi nhau, cũng là một chuyện vô cùng thú vị.

Tô Hiểu Mạn và chị dâu cô, đơn độc ở bên nhau, không cãi nhau mới là kỳ lạ, trước đó còn nghe chị dâu cả đơn độc oán giận Tô Hiểu Mạn.

Liễu Thục Phượng đứng ở góc độ người xem nhìn bộ dạng lay rào tre của vợ lão Tôn, lập tức đen mặt.

Bà trừng mắt nhìn thím Trương và vợ lão Tôn, hai bà già này đều muốn xem chuyện náo nhiệt nhà bà.

“Đi đi đi, hai người mau về đi.”

Hừ, sao có thể để người ngoài xem chuyện náo nhiệt trong nhà được cơ chứ.

Liễu Thục Phượng đuổi hai người phụ nữ có ý đồ hóng hớt chuyện đi, còn mình thì mở cửa sân ra, hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào trong nhà.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng vẫn có chút sợ nhìn thấy một màn mà mình khó có thể tiếp thu nổi.

Vừa rồi ở bên ngoài không nghe thấy chút động tĩnh nào cả, thật sự là Hiểu Mạn đã về rồi? Hay vẫn là cãi nhau với chị dâu nó một trận, bỏ đi ra ngoài rồi?

Cửa lớn trong nhà không đóng, Liễu Thục Phượng trực tiếp bước qua cửa chính.

Ngoài sân, hai người đó là thím Trương và vợ lão Tôn mới bị đuổi về làm sao có thể cam tâm cứ thế mà đi về, hai người cũng xúm lại bên này, chờ ở bên ngoài sân nhà họ Tô để nghe được tin tức một cách rõ nhất.

*

“Anh Tử, Anh Tử….” Liễu Thục Phượng mở miệng gọi tên con dâu cả.

Bà vừa đi vào nhà chính liền thấy con dâu cả là Dương Anh Tử cùng con gái út là Tô Hiểu Mạn ghé vào với nhau, trong tay còn cầm kim chỉ, tức khắc sững sờ tại chỗ.

“Hiểu Mạn, con về nhà à?”

“Dừng lại! Mấy đứa cẩn thận kim trong tay một chút?” Nếu mà bắt đầu gây sự cãi nhau, kim trong tay làm gì có mắt đâu!

Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ đã về rồi ạ, con đang chờ mẹ đây.”

“Mẹ, con đang học Hiểu Mạn cách thêu hoa như thế nào, mẹ xem tay nghề này của Hiểu Mạn, không nghĩ tới tinh xảo như thế.”

Liễu Thục Phượng bắt đầu hoài nghi có phải hôm nay mình đang nằm mơ hay không?

Hoặc là ngày hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây…

Bằng không vì sao con dâu và con gái bà có thể ở chung một cách hòa bình như vậy, Hiểu Mạn về nhà chuyện thứ nhất nó làm cũng không phải là đòi ly hôn.

Tay Liễu Thục Phượng hơi run lên: “Hiểu Mạn, con thật sự là Hiểu Mạn ư?”

“Mẹ, mẹ làm sao v�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play