Liễu Thục Phượng đã chạy gần tới sân cửa nhà mình, bà không vội vàng vào nhà, ngược lại cả người dán lên bờ rào bằng tre trúc, cẩn thận nghe động tĩnh trong nhà.

Thím Trương đi theo phía sau, cũng lén lút giống bà nấp ở bên ngoài, nghe lén động tĩnh bên trong.

Vợ ông Tôn đi qua kỳ quái liếc nhìn hai người một cái, nếu không phải bà ta nhận ra Liễu Thục Phượng, bằng không thì bà ta cũng cho rằng thím Trương tới nhà họ Tô ăn trộm cái gì.

“Hai người làm cái gì vậy?”

Liễu Thục Phượng và thím Trương bị vợ lão Tôn đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, Liễu Thục Phượng chưa kịp hoàn hồn lại, thấp giọng “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vợ lão Tôn, đừng có dọa người khác lung tung.”

Vợ lão Tôn tò mò nghiêng đầu, hạ giọng hỏi: “Sao, sao không vào nhà mà đứng ngoài này?”

Thời buổi này, ở nông thôn không có loại hoạt động giải trí nào, vừa thấy chuyện lạ không giống bình thường, ai cũng muốn hóng hớt nhiều chuyện cả.

Nhà họ Tô xảy ra chuyện gì?

“Con bé Hiểu Mạn nó về nhà, lại ở trong nhà cùng với chị dâu cả của nó.” Thím Trương ở một bên giải đáp nghi vấn thắc mắc cho bà Tôn.

“Vậy ư?” Vừa nghe lời này, vợ lão Tôn cũng không nhịn được mà bám lên rào tre nhà họ Tô, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng

Ở trong thôn, nghe người ta cãi nhau, cũng là một chuyện vô cùng thú vị.

Tô Hiểu Mạn và chị dâu cô, đơn độc ở bên nhau, không cãi nhau mới là kỳ lạ, trước đó còn nghe chị dâu cả đơn độc oán giận Tô Hiểu Mạn.

Liễu Thục Phượng đứng ở góc độ người xem nhìn bộ dạng lay rào tre của vợ lão Tôn, lập tức đen mặt.

Bà trừng mắt nhìn thím Trương và vợ lão Tôn, hai bà già này đều muốn xem chuyện náo nhiệt nhà bà.

“Đi đi đi, hai người mau về đi.”

Hừ, sao có thể để người ngoài xem chuyện náo nhiệt trong nhà được cơ chứ.

Liễu Thục Phượng đuổi hai người phụ nữ có ý đồ hóng hớt chuyện đi, còn mình thì mở cửa sân ra, hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào trong nhà.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng vẫn có chút sợ nhìn thấy một màn mà mình khó có thể tiếp thu nổi.

Vừa rồi ở bên ngoài không nghe thấy chút động tĩnh nào cả, thật sự là Hiểu Mạn đã về rồi? Hay vẫn là cãi nhau với chị dâu nó một trận, bỏ đi ra ngoài rồi?

Cửa lớn trong nhà không đóng, Liễu Thục Phượng trực tiếp bước qua cửa chính.

Ngoài sân, hai người đó là thím Trương và vợ lão Tôn mới bị đuổi về làm sao có thể cam tâm cứ thế mà đi về, hai người cũng xúm lại bên này, chờ ở bên ngoài sân nhà họ Tô để nghe được tin tức một cách rõ nhất.

*

“Anh Tử, Anh Tử….” Liễu Thục Phượng mở miệng gọi tên con dâu cả.

Bà vừa đi vào nhà chính liền thấy con dâu cả là Dương Anh Tử cùng con gái út là Tô Hiểu Mạn ghé vào với nhau, trong tay còn cầm kim chỉ, tức khắc sững sờ tại chỗ.

“Hiểu Mạn, con về nhà à?”

“Dừng lại! Mấy đứa cẩn thận kim trong tay một chút?” Nếu mà bắt đầu gây sự cãi nhau, kim trong tay làm gì có mắt đâu!

Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ đã về rồi ạ, con đang chờ mẹ đây.”

“Mẹ, con đang học Hiểu Mạn cách thêu hoa như thế nào, mẹ xem tay nghề này của Hiểu Mạn, không nghĩ tới tinh xảo như thế.”

Liễu Thục Phượng bắt đầu hoài nghi có phải hôm nay mình đang nằm mơ hay không?

Hoặc là ngày hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây…

Bằng không vì sao con dâu và con gái bà có thể ở chung một cách hòa bình như vậy, Hiểu Mạn về nhà chuyện thứ nhất nó làm cũng không phải là đòi ly hôn.

Tay Liễu Thục Phượng hơi run lên: “Hiểu Mạn, con thật sự là Hiểu Mạn ư?”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tô Hiểu Mạn và Dương Anh Tử đứng lên đi tới đỡ bà.

“Hôm nay mặt trời nắng gắt quá, phơi nắng lâu có hơi choáng váng.”

“Mẹ, mẹ mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Tô Hiểu Mạn rót nước cho bà, Liễu Thục Phượng vừa uống nước vừa xem hai người họ thêu hoa, lại phát hiện hai người trước mắt đều là thật, Hiểu Mạn nhà bà đã trở về, cùng với chị dâu nó thêu hoa với nhau… Hoa nó thêu, thế mà cũng khá xinh đẹp.

“Đây là túi mang đến cho mẹ hả? Hoa thạch lựu, mẹ rất thích hoa thạch lựu.”

“Anh Tử, cũng thêu cho đứa cháu trai của con một bông đi.”

“Con thêu xấu lắm.”

Liễu Thục Phượng xem hết đồ Tô Hiểu Mạn mang đến một lượt, trong lòng vừa mừng vừa cảm động, Hiểu Mạn nhà bọn họ đây là đột nhiên trưởng thành, hiểu chuyện: “Hiểu Mạn, trưa nay ở lại ăn cơm, cha con với mấy người anh trai con đi theo cậu con ăn rồi, ngày hôm nay sẽ không về đâu.”

“Anh Tử, con chặt một nửa con thỏ, trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm với thịt thỏ.”

Liễu Thục Phượng phân phó chị dâu cả đi nấu đồ ăn trưa, còn bà thì lôi kéo Tô Hiểu Mạn tâm sự chuyện riêng tư: “Hiểu Mạn, mẹ biết con cũng là đứa hiểu chuyện, về sau cứ sống cho tốt với đứa bé nhà họ Tạ kia, nó là một người tốt, trước không nói tới chuyện nó cứu con, trước kia cha con lên núi bị ngã gãy chân, cũng là do thằng bé cõng xuống núi…”

“Tuy rằng hiện tại thật sự nó có hơi nghèo một chút, nhưng mà cuộc sống sau này sẽ rất tốt, chờ sau này hai đứa ra ở riêng, cha mẹ sẽ giúp đỡ hai đứa, lúc trước khi mà mẹ mới gả cho cha con, ông ấy một nghèo hai trắng tay, cũng chẳng có cái gì cả, con nhìn mà xem, hiện tại cuộc sống của mẹ không phải cũng càng ngày càng tốt sao… Con đừng nghĩ tới tên thanh niên trí thức Khương kia nữa, hắn và chúng ta không phải người cùng một đường, không cho con hạnh phúc được đâu.”

“Mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống bình an yên ổn, nhà người ta phú quý giàu sang, mẹ cũng chẳng muốn trèo cao, mẹ không muốn để con bị khinh bỉ.” Nghĩ tới đứa con gái mình yêu thương cưng chiều từ nhỏ tới lớn lại đi theo sau lưng lấy lòng một người đàn ông ở nơi khách quê người, trong lòng Liễu Thục Phượng không dễ chịu chút nào cả.

Liễu Thục Phượng lải nhải nói rất nhiều lời, Tô Hiểu Mạn đều gật đầu nghe, cô có thể nghe ra được rằng, Liễu Thục Phượng thật sự suy nghĩ vì cô, đôi mắt cũng đỏ lên, Tô Hiểu Mạn xem như đã từng có ba người mẹ, cũng chỉ có Liễu Thục Phượng trước mắt là toàn tâm toàn ý nghĩ cho cô mà thôi.

“Mẹ, về sau con sẽ cố gắng sống thật tốt, hiếu kính với cha mẹ.”

Liễu Thục Phượng thở dài một hơi: “Hiểu Mạn, lời này con nói là lời thật lòng? Về sau sẽ không nhớ tới thanh niên trí thức Khương kia nữa?”

“Nếu mà tên thanh niên trí thức kia thích con thì cha mẹ cũng tán đồng con, nhưng mà…” Nếu mà thanh niên trí thức Khương kia có chút ý tứ gì với Hiểu Mạn nhà bọn họ, Liễu Thục Phượng tuyệt đối không ép con gái mình gả cho Tạ lão ngũ.

Nhưng mà hắn ta cũng chẳng phải người xứng đáng!

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Mẹ, hiện tại con không thích hắn ta nữa, con muốn né xa ra, sau này khẳng định nhóm thanh niên trí thức bọn họ sẽ phải về thành phố, hắn cũng không vừa mắt loại người nhà quê như chúng ta.”

Nghe được con gái mình nói như vậy, Liễu Thục Phượng liền cười: “Vậy về sau con phải sống thật tốt với đứa bé Minh Đồ này, mấy người đàn ông như bọn họ, những lúc tự mình sống một mình, sống rất tùy tiện, sau này con quản nó cho tốt là được.”

“Bảo nó đi tìm thợ cắt tóc, cũng cạo bỏ râu đi, chỉnh trang lại một chút, khẳng định là một thằng nhóc tuấn tú, mẹ biết, con thích mấy người lớn lên đẹp.”

“Nó vừa cao vừa tuấn tú, đứng ở bên cạnh con, khẳng định rất xứng đôi.”

“Con đừng nghĩ đứa bé Minh Đồ này là người nhà quê chỉ biết trồng trọt, con có tin hay không, để nó mặc quần áo của thanh niên trí thức vào, nó có thể còn đẹp hơn so với tên thanh niên trí thức Khương kia nữa.”

“Nếu mà con không tin, mẹ đánh cược với con.”

Tô Hiểu Mạn: “???”

Mẹ cô thế mà có thể nhìn xuyên vẻ ngoài thấy được rõ ràng bản chất của “Tạ Cẩu Tử” hay sao?

Tạ Cẩu Tử diện mạo tuấn mỹ?

Liễu Thục Phượng nhìn thấy biểu tình không thể miêu tả của con gái, đẩy khuỷu tay Tô Hiểu Mạn: “Không tin hả? Mẹ đánh cược với con.”

Nhắc tới việc đánh cược này, Liễu Thục Phượng bắt đầu hưng phấn lên, bà cảm thấy lần này bà mà đánh cược tuyệt đối sẽ không bị thua.

Tô Hiểu Mạn: “.... Mẹ, con không đánh cược với mẹ đâu.”

Nếu đã biết đáp án, vậy thì đánh cược để làm gì nữa?

Nghe con gái mình nói rằng sẽ không đánh cược, Liễu Thục Phượng giống như là bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào người, bất thình lình sửng sốt.

Bà vẫn luôn cảm thấy chính mình xem như người mẹ, người vợ rất tinh mắt rồi, tương kế tựu kế, nhìn thấy được một viên ngọc thô có thể mài dũa được, cảm thấy đó có thể là một người còn rể tốt.

Kết quả là con gái bà lại biểu hiện không có chút hứng thú nào cả.

“Mẹ, sao mẹ biết được Tạ Minh Đồ lớn lên đẹp ạ?” Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi.

“Mẹ từng gặp nó khi còn nhỏ, chắc là khi còn nhỏ tầm như vậy đi, nhìn nó như mấy đứa trẻ trong tranh tết ấy, mọi người đều nói chưa từng thấy đứa trẻ nào lớn lên đẹp như vậy, lúc ấy mẹ cảm thấy con mới là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong thôn mình, nhưng mà nó cũng chỉ kém hơn so với con có một chút xíu mà thôi.”

“Lúc trước khi nó đưa cha con về nhà, mẹ cũng cẩn thận đánh giá qua, ngũ quan đứa trẻ này lớn lên đoan chính, cái mũi như vậy đôi mắt như thế, sao mà có thể xấu được.”

“Khẳng định là nó lớn lên không xấu đâu, nếu mà con không tin thì hai chúng ta đánh… đánh cược.”

“Mẹ, con không đánh cược với mẹ, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

*

Giữa trưa ăn cơm ở nhà họ Tô là ăn cơm tẻ với thịt thỏ, thịt thỏ hong gió, được cắt thành từng miếng nhỏ, cho thêm dầu và ớt cay vào xào lên, cuối cùng rắc thêm ít hành, khỏi phải nói thơm như thế nào.

Đây là một con thỏ béo, lúc mới mang sang, da con thỏ vàng căng bóng, lúc nhai thử, có hơi mềm lại còn có chút dai dai, trong vị cay mang theo mùi thơm, ăn với cơm đặc biệt tốn cơm.

Nồi mới nấu thỏ còn cho cơm tẻ vào trộm một lần, cơm dính vào mang theo mùi thịt mùi dầu, mới ngửi thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.

“Con thỏ này rất béo, Hiểu Mạn lấy ở đâu rồi làm ra con thỏ này?” Liễu Thục Phượng đang ăn một cách ngấu nghiến.

“Không biết, là Tạ Minh Đồ lấy ra cho con, nhà anh ấy không biết.”

“Mẹ đoán ngay được là như vậy mà, còn để lại một nửa, buổi tối cho cha con và các anh con ăn, cho cha con nếm thử đồ con rể biếu.” Liễu Thục Phượng cười với thâm ý khác.

Tô Hiểu Mạn cúi đầu ăn cơm, tạm thời không có giải thích gì với bà cả.

Ba người ăn sạch sẽ đồ ăn, tới cả ớt khô và gừng trong chén cũng ăn hết không còn một miếng, Tô Hiểu Mạn ăn no căng bụng, đây cũng coi như là bữa cơm ăn ngon nhất từ sau khi cô tới cái niên đại này.

Thịt thỏ thật thơm!

Tô Hiểu Mạn suy nghĩ cách để về sau chính bản thân mình lên núi bẫy thỏ.

Chị dâu cả ăn tới mức cảm thấy mỹ mãn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn hẳn, vui vẻ hạnh phúc đi ra ngoài rửa chén.

“Này, chìa khóa nhà cũ cho con, còn có chìa khóa ngăn tủ, con muốn để cái gì thì cứ để trong ngăn tủ.”

Tô Hiểu Mạn nhận lấy chìa khóa, gật gật đầu.

“Chờ về sau tách khỏi nhà họ Tạ, hai đứa các con cũng có thể tạm thời chuyển về nhà cũ ở, về sau thì từ từ rồi xây nhà.”

Tô Hiểu Mạn: “...Mẹ, mẹ nghĩ xa quá rồi đó.”

“Không xa chút nào cả, con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên phải nghĩ xa cho con một chút.” Liễu Thục Phượng cười vỗ nhẹ đầu con gái một chút.

“Hiện tại lấy chồng rồi, sau này không được lười biếng quá, phải thường xuyên tới đội sản xuất bắt đầu làm việc, làm chút việc đơn giản kiếm sống, lấy vài cái công điểm, bác cả của con sẽ giúp đỡ con.”

Cậu cả của Tô Hiểu Mạn tên Liễu Triệu Cường là trưởng đội sản xuất mới nhậm chức.

Nhắc tới anh trai của mình, Liễu Thục Phượng có hơi lo lắng: “Gần đây cậu con có hơi xúc động, anh ấy một lòng muốn dẫn mọi người tăng gia sản xuất, khiến cho cuộc sống của mọi người trở nên tốt hơn, lại muốn khai hoang thật nhiều, lại muốn mở rộng ao cá, làm trại chăn nuôi…”

“Bác con có suy nghĩ này là tốt, cũng có một bộ phận người khá đông muốn đi theo bác con làm thử…” Nhưng cũng có rất nhiều người ngày thường luôn kéo dài công việc, được chăng hay chớ, Liễu Triệu Cường ông có nhiệt tình thế nào đi nữa, có người hưởng ứng lời kêu gọi của ông, nhưng mà tăng gia sản xuất, nhất thời cũng chưa thấy được hiệu quả, lượng công việc dày đặc sẽ khiến cho mọi người rất mệt, sợ nhất là mọi người nản lòng thoái chí, cuối cùng cũng chẳng làm được cái gì cả.

“Hiện tại trong đội thiếu người, con cũng phải giúp đỡ nhiều một chút, bắt đầu tử tế làm việc đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play