Hai người vừa xuống xe đều nhìn thấy Đường Phỉ.

Ma Tam tất nhiên là nhận ra Đường Phỉ, đây là người phụ nữ trước đây từng gây chuyện với hắn ta chỉ vì mấy con bồ câu ở vườn bách thú, hắn ta vừa nhìn thấy cô đã lộ ra vẻ mặt hung ác, nhưng vì tay mình bị trói nên không thể tiến lên, chỉ có thể hung hăng nhìn Đường Phỉ.

Mà Lý Nghệ cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô.

“Đường Phỉ, sao cô ở lại đây?” Lý Nghệ hận cô tới mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta chưa vội đi vào cục cảnh sát với em trai và cảnh sát mà lại tiến lên hỏi Đường Phỉ: “Cô nói đi! Chuyện này có phải là do cô ngầm bày trò không?”

Đường Phỉ nhún vai: “Em không biết chị đang nói gì?”

Lý Nghệ tức giận đến mức giậm chân: “Trước kia Ma Tam nói đã từng gặp cô ở vườn bách thú, cô đã đi tìm bảo vệ Lý Gia Hổ để xem video giám sát đúng không! Hôm nay Ma Tam xảy ra chuyện, cô lại xuất hiện ở đây, đáng nhẽ tôi không nên giữ cô ở lại vườn bách thú, từ ban đầu cô đã là kẻ gây họa rồi!”

Đường Phỉ bình tĩnh nhìn cô ta: “Người làm mấy con chim bị thương không phải là tôi, chẳng lẽ cô không giận cái người đã thật sự phạm sai lầm hay sao?”

Lý Nghệ cực kì tức giận: “Cô còn cho rằng cô là người tốt hay sao, bởi vì có liên quan đến cô, Lý Gia Hổ đã sớm bị giám đốc cho thôi việc, người khác giúp cô, cô thì làm cái gì? Đường Phỉ, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô muốn làm gì thì làm ở cái vườn bách thú này, cô chờ mà xem!”

Đường Phỉ thật sự rất bất ngờ đối với việc Lý Gia Hổ bị cho thôi việc, trước đó cô hoàn toàn không hề nghe nói đến chuyện này.

Khi nghe tin tức này, cô có chút áy náy.

Quả thực là, Lý Gia Hổ đã giúp cô kiểm tra video giám sát, cô lại không hề quan tâm đến việc chuyện này có gây hậu quả gì cho anh ấy không, hiện giờ cô mới biết chính mình lại gây phiền toái cho người khác như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy rất áy náy.

Nhưng mà việc nào ra việc đó, đối mặt với sự chất vấn của Lý Nghệ, Đường Phỉ vẫn không có biểu cảm khác lạ nào: “Chị có thời gian nói chuyện với em, không bằng đi vào quan tâm đứa em trai của mình cho tốt đi.”

Cô nói xong liền dẫn Ngô Ngọc lên xe rời đi.

Trên xe, Đường Phỉ gọi điện thoại cho Cục trưởng Ngô, thông báo chuyện của Ngô Ngọc.

Trong điện thoại, Đường Phỉ đã được Cục trưởng Ngô đồng ý cho phép Ngô Ngọc ở lại nhà cô.

“Tiểu Đường, chuyện lần này làm phiền đến cháu rồi, nhà của đứa nhóc này… cũng rất phức tạp, ông cũng không muốn nhúng tay vào nữa, đứa cháu trai này thông minh đáng yêu, ông vô cùng áy náy với nó, cháu cứ giữ nó lại hai ngày trước, sau hai ngày, ông sẽ tự mình đến đón nó, cố gắng thuyết phục nó.”

“Vâng, quyết định vậy đi ạ!” Đường Phỉ thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra nếu nhà có chuyện, để người trong gia đình giải quyết vẫn là cách tốt nhất. Mặc dù cô rất thương xót Ngô Ngọc, nhưng cậu bé vẫn còn người nhà của mình, nếu cục trưởng Ngô đứng ra hòa giải, nhất định sẽ làm dịu đi mối quan hệ giữa Ngô Ngọc và ba cậu bé.

Đường Phỉ dẫn Ngô Ngọc về nhà, tạm thời chăm sóc cậu bé.

Phải nói rằng, Ngô Ngọc là một đứa nhỏ làm cho người khác rất đau lòng.

Cô căn bản không cần chăm sóc cậu bé, bất cứ chuyện gì cậu bé cũng có kế hoạch rất tốt, tự mình rửa mặt, giặt quần áo hằng ngày, còn thuận tay quét dọn phòng tắm và phòng bếp giúp cô.

“Chị Đường à.” Giọng nói mềm mại của Ngô Ngọc vang lên: “Chị nên tìm một người bạn trai đi.”

Đường Phỉ:...

“Chị xem đi, trong tủ lạnh của chị không có cái gì hết, chỉ có một ít đồ ăn nhanh, mì ăn liền và chân giò hun khói… một món đồ ăn tốt cho sức khỏe cũng không có. Nếu chị tìm được một người bạn trai, cuộc sống sẽ quy củ hơn một chút.”

“Em là con nít thì thì biết cái gì…”

“Em biết nhiều thứ lắm, nếu con gái độc thân đã lâu…”

Đường Phỉ cắt lời cậu bé: “Được rồi, chị dẫn em ra ngoài ăn nhé.”

Ngô Ngọc lập tức vui vẻ: “Vâng ạ.”

Căn hộ mà Đường Phỉ thuê chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, Ngô Ngọc chủ động ra ngủ trên ghế sô pha, Đường Phỉ cương quyết ngủ dưới đất, bảo Ngô Ngọc ngủ trên giường.

Nhưng sau khi Ngô Ngọc tắm xong lại nằm trên chăn đệm dưới đất, kiên quyết không cho Đường Phỉ ngủ trên mặt đất.

“Cơ thể con gái mảnh mai, không thể ngủ trên mặt đất được.”

Đường Phỉ không nhịn được cười, cô nói: “Bình thường cháu chỉ xem phim phóng sự về voi, sao còn biết mấy chuyện này!”

Ngô Ngọc nhỏ giọng “Hừ” một tiếng: “Em biết nhiều lắm đó.”

Sau khi chờ Ngô Ngọc ngủ rồi, Đường Phỉ vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé đặt ở trên giường, còn mình thì ngủ dưới đất.(Ứng dụng TY T)

Ngày hôm sau, Đường Phỉ đi làm thì dẫn theo cả Ngô Ngọc cùng đến vườn bách thú, cô lo việc riêng của mình, còn Ngô Ngọc thì ở lại vườn voi chơi với Vân Tử.

Chuyện Ma Tam bị bắt đã truyền đi khắp nơi trong vườn bách thú, Đường Phỉ hỏi thăm tin tức một chút, tất cả mọi người đều nói lần này Ma Tam và Lý Nghệ gặp rắc rối lớn rồi.

Nghe nói Lý Nghệ đã đến tìm La Đại Cương và La Vũ Hâm, muốn vườn bách thú ra mặt giúp Ma Tam, nhưng đáng tiếc là hai người này đã cự tuyệt.

Hơn nữa, có người còn nghe nói chuyện này đã kinh động tới bên trên, các vị lãnh đạo đích thân giám sát vụ án này, yêu cầu nghiêm khắc trừng trị thủ phạm đã dùng ná bắn chim, chỉ sợ lần này Ma Tam xong đời rồi.

Nhóm động vật trong group chat cũng đã nghe tin tức này, thảo luận vô cùng sôi nổi.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a, tin giật gân nè bà con ơi! Hung thủ lúc trước làm @Cúc cu cúc cu bị thương cuối cùng đã bị trừng phạt rồi!

[Ông lớn]: Còn chưa xong đâu, không nên vui mừng quá sớm. Trong xã hội loài người, bị bắt lại cũng chưa chắc đã bị trừng phạt, sau khi bị phán quyết mới được tính.

[Tiểu Phì Thu]: Rốt cuộc vẫn phải đợi thêm, thật không dễ dàng gì! Chúc mừng @Cúc cu cúc cu!

[Em gái mắt to]: Thật ra tôi nghe nói gần đây có không ít loài chim hoang dã đã lọt vào danh sách săn bắt, ngay cả thi thể cũng không còn. Không biết người làm hại Cúc cu cúc cu có liên quan gì đến chuyện nàykhông.

[Thỏ Thỏ]: @Em gái mắt to, ý cậu là gì? Có loài chim hoang dã nào bị săn bắt sao?

[Em gái mắt to]: Đúng vậy! Trước đây tôi có nghe bạn bè nói, sau khi người xấu sử dụng công cụ để làm chim bị thương, cho dù có chết hay không, họ đều sẽ mang mấy con chim đi. Tôi nghe đối phương miêu tả loại công cụ này, chắc là cái cung.

[Giúp ta lên ngôi vị]: Trời ạ, thật là đáng sợ!

[Cá koi béo phì]: Sao lại đáng sợ như vậy!

[Tiểu Phì Thu]: Vậy thì không thể xác định xem hung thủ làm @Cúc cu cúc cu bị thương có liên quan gì đến chuyện này không.

Đường Phỉ còn đang định nghiên cứu cẩn thận đoạn nói chuyện trong diễn đàn thì cục cảnh sát lại gọi điện đến.

Bởi vì cô là người cung cấp hai bằng chứng quan trọng nhất trong vụ án của Ma Tam, cho nên muốn hỏi cô một vài vấn đề.

Đường Phỉ đều trả lời rất rõ ràng.

Cuối cùng, cảnh sát hỏi cô: “Cô còn bổ sung điều gì không?”

“Tuy rằng Ma Tam chỉ làm mấy con bồ câu bị thương, nhưng tôi nghe nói gần đây xuất hiện nhiều vụ việc chim hoang dã bị giết chết trong thành phố Lâm Thủy, thành phố không cho phép sử dụng súng ống, như vậy cung tên là một phương thức tấn công hiệu quả. Nếu Ma Tam có sử dụng cung tên, vậy thì nhờ các anh điều tra chi tiết một chút, nói không chừng có thể tìm ra được nguồn gốc, như vậy có thể điều tra được thêm nhiều thứ.”

Cảnh sát lập tức đồng ý với cô: “Được! Tôi đã ghi chép lại, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play