Sau khi cúp điện thoại, Đường Phỉ còn muốn tiếp tục xem nội
dung trong group chat, cô bỗng thấy thầy Trương đã lâu không liên lạc đang
online, ông ấy gửi tin nhắn tới.
[Ông nội Mộ Mộ]: Chào Tiểu Đường, hôm nay ông sẽ tới thành
phố Lâm Thủy, lát nữa sẽ đến vườn bách thú Hâm Hâm thăm Hổ Tử, nếu có thể, ông
muốn gặp cháu.
Ông nội Mộ Mộ chính là nhân viên chăn nuôi trước đây của Hổ
Tử, sau khi ông về hưu thì ở nhà chăm cháu, đã rất lâu rồi chưa tới thành phố
Lâm Thủy.
Đường Phỉ cũng rất muốn gặp nhân viên chăn nuôi lúc trước
của Hổ Tử, muốn nghe ông ấy tâm sự về Hổ Tử trước kia như thế nào.
Đương nhiên, cô còn có chuyện muốn hỏi thăm, cho nên lập tức
vui vẻ đồng ý.
[Đường Phỉ]: Được ạ, khi nào ông đến vườn bách thú Hâm Hâm
thì nhắn tin cho cháu, cháu sẽ ra đón ông ạ.
Từ hơn một năm trước, sau khi thầy Trương nghỉ việc thì
không trở lại vườn bách thú Hâm Hâm nữa, bây giờ ông ấy đang lôi kéo bác Phùng
ở cửa chính nói chuyện phiếm.
Hai ông già tuổi tác xấp xỉ nhau, lại là đồng nghiệp cũ
trước kia, cả hai cũng đều yêu thích bồ câu nên nói chuyện rất hợp nhau.
Từ xa, bác Phùng đã nhìn thấy Đường Phỉ, bác ấy vẫy tay với
cô: "Tiểu Đường, cháu đến rồi à?"
Đường Phỉ cũng cười đáp lại bác Phùng: "Chào bác Phùng
ạ."
Bác Phùng cười đến mức nếp nhăn hiện rõ trên mặt, khoe
khoang với thầy Trương: "Có lẽ anh không biết Tiểu Đường, cô ấy là người
sau khi anh từ chức mới đến vườn bách thú, nhưng mà con bé cũng cực kỳ lợi hại
đấy, không chỉ nuôi dưỡng voi rất tốt mà còn có thể huấn luyện voi nữa! Lợi hại
hơn nữa là, chuồng voi do cô ấy phụ trách có một con bồ câu nhỏ, bây giờ con bồ
câu ấy cả ngày chơi chung với đám bồ câu hoang dã!"
Đường Phỉ nhìn về phía thầy Trương bên cạnh, gật đầu chào
hỏi ông.
Bác Phùng sửng sốt: "Ơ, hai người quen nhau à?"
Thầy Trương lắc đầu: "Chưa từng gặp mặt, nhưng chúng
tôi đã kết bạn trên wechat."
Bác Phùng cảm thấy rất tủi thân: "Tiểu Đường, bác còn
chưa có wechat của cháu đâu."
Đường Phỉ đỡ trán, sao đột nhiên tính cách của Bác Phùng lại
kỳ lạ như thế.
Cô lấy điện thoại di động ra thêm wechat của bác Phùng, sau
đó mới dẫn thầy Trương đang trò chuyện vui vẻ với bác ấy đi tham quan vườn bách
thú.
Dọc theo đường đến nhà báo săn, thầy Trương rất có hứng thú
với chuyện Đường Phỉ nuôi bồ câu mà bác Phùng vừa kể.
"Haizz, thực ra bác vẫn luôn muốn nuôi một con bồ câu,
trước kia vì quá bận rộn với công việc nên chưa có cơ hội, bây giờ đã về hưu, ở
nhà chăm sóc cháu trai, ông rất tò mò rốt cuộc cháu đã thuần dưỡng bồ câu hoang
dã bằng cách nào thế?"
Đường Phỉ: "Cháu không thuần dưỡng ạ, chỉ là vô tình
cứu được một con bồ câu nhỏ, sau đó, trong quá trình tập bay lại, nó dần quen
biết một đàn bồ câu khác, xong rồi thường xuyên ra ngoài chơi với đàn bồ câu
đó."
Thầy Trương chưa từng nghe nói đến chuyện đàn bồ câu hoang
dã thường xuyên mang bồ câu nhỏ ra ngoài chơi nên khá kinh ngạc.
"Trời ạ, còn có chuyện tốt như vậy sao, vậy thì bồ câu
của cháu hoàn toàn có thể dự thi rồi. Ông có một người bạn là giám khảo cuộc
thi Bồ câu đưa thư cúp Thu Nguyên của thành phố Lâm Thủy lần này, ông có thể
giới thiệu cháu với ông ấy, cháu có thể trực tiếp báo danh với ông ấy.”
“Thật ạ? Vậy thì tốt quá! Cháu quả thật rất muốn đăng kí dự
thi cho Lôi Tử!" Gần đây Đường Phỉ cũng chuẩn bị đăng kí cho Lôi Tử, bây
giờ có quan hệ tốt như vậy, cô cũng thuận lợi hơn nhiều.
Thầy Trương vừa nhắc tới bồ câu liền hưng phấn, ông ấy chia
sẻ với Đường Phỉ một ít kinh nghiệm mà mình biết được. Ví dụ như cần phải lưu ý
điều gì khi huấn luyện bồ câu đưa thư, phải cho ăn khoa học như thế nào, . . .
Đương nhiên ông ấy cũng nghe được những thông tin này từ chỗ
bạn bè.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới vườn thú dữ.
Vừa đến vườn thú dữ, thầy Trương liền cảm thấy khá kinh
ngạc.
“Bây giờ ở núi hổ đã có hổ rồi sao?" Ông tò mò hỏi.
"Đúng vậy ạ, lúc trước vườn bách thú Hâm Hâm đã mua lại
con hổ này từ rạp xiếc Hoàng Gia."
"Rạp xiếc Hoàng Gia?" Thầy Trương thì thầm.
Đường Phỉ nhìn ông ấy hỏi: "Sao vậy ạ?"
Thầy Trương chỉ im lặng, không nói gì.
Hai người chỉ dừng lại ở khu triển lãm của núi Hổ một chút,
sau đó liền đi tới nhà báo săn.
“Nơi này… Đã được cải tạo lại đúng không?" Thầy Trương
đứng trước nhà báo săn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Ông từng làm việc ở chỗ này nhiều năm, cực kỳ quen thuộc đối
với khung cảnh của vườn bách thú Hâm Hâm, qua nhiều năm như vậy, khung cảnh của
vườn bách thú Hâm Hâm không có bất kỳ thay đổi nào, nhà ở của báo lại càng như
vậy.
Ông ấy thật sự không ngờ rằng sau khi mình rời đi hơn một
năm, nơi này lại có sự thay đổi lớn đến vậy.
"Đúng vậy ạ, trước đó Hổ Tử có hành vi rập khuôn, lặp
đi lặp lại, vì vậy chúng cháu đã tăng khoảng cách giữa khách du lịch và khu
triển lãm. Thêm vào đó, bên trong chuồng báo, chúng cháu đã tự làm thêm không
ít giá leo núi để Hổ Tử có thể leo lên, tăng thêm không gian để tránh ánh mắt
của khách du lịch, bây giờ tình trạng của nó đã tốt hơn nhiều rồi ạ."
Thầy Trương nghe xong lời này thì nhìn về phía bên trong
chuồng báo, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Hổ Tử đang nằm nghỉ ngơi trên giá leo.
Ông đứng tại chỗ nhìn rất lâu.
"Trạng thái của Hổ Tử coi như khá tốt, nhưng hình như
không còn hoạt bát giống như lúc trước. Ông... ông có thể vào thăm nó một chút
không?" Thầy Trương đột nhiên hỏi.(Ứng dụng TY T)
Lúc đưa ra yêu cầu này, thầy Trương cũng cảm thấy có chút
thấp thỏm, dù sao làm như vậy cũng không phù hợp với quy định của vườn bách
thú, hơn nữa cũng không an toàn.
Nhưng lúc trước, ông đã chăm sóc Hổ Tử rất nhiều năm, cũng
có tình cảm sâu đậm với Hổ Tử. Lúc ông rời đi, Hổ Tử cũng không có khác thường
gì lớn, nhưng mà không ngờ sau này Hổ Tử lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy. Lần
đầu tiên nhìn thấy nó, ông đã rất muốn đến gần.
Giống như cảm giác được Đường Phỉ đang do dự, thầy Trương
nói thêm.
“Không phải ông muốn làm khó cháu, ông chỉ cần nhìn nó qua
lồng sắt cũng được.”
Đường Phỉ lập tức gật đầu: "Thầy từng là nhân viên chăm
nuôi Hổ Tử, thầy có thể tới xem nó, chắc chắn nó sẽ rất vui. Đi thôi, cháu dẫn
ông vào đó ạ.”
Nói xong, Đường Phỉ và thầy Trương tiến vào phòng cung ứng
vật tư, nơi này cách khu vực nuôi Hổ Tử chỉ có một cái lồng sắt, nhân viên chăn
nuôi đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy Hổ Tử rõ ràng.
Chỉ có điều, lúc này không phải là thời gian cho Hổ Tử ăn,
Hổ Tử chưa từng trải qua quá trình huấn luyện hành vi chuyên nghiệp, Đường Phỉ
không chắc chắn có thể dùng thức ăn để dụ Hổ Tử leo xuống từ trên giá leo núi
hay không.
Cô đặt một ít thịt bò chất lượng cao trong chậu rồi đặt nó vào
khu vực cho ăn, mở cánh cửa nối liền khu vực cho ăn với khu vực triển lãm, nhẹ
nhàng gọi: "Hổ Tử."
Không có phản ứng gì...
Hổ Tử thuộc động vật họ mèo, là loài động vật cực kỳ kiêu
ngạo và lạnh lùng, không phải bất kỳ lúc nào nó cũng kêu, cho dù ở khu chăm sóc
có có đồ ăn.
Thầy Trương không thể kiềm chế được nội tâm kích động của
mình, cũng hô lên một tiếng: "Hổ tử!"
Vừa dứt lời, Hổ Tử liền xuất hiện ở lối vào khu chăm sóc.
Tốc độ quá nhanh, quả thực giống như di chuyển trong nháy
mắt.
Đường Phỉ hơi líu lưỡi, quả nhiên động vật vẫn có tình cảm,
cho dù đã một năm không gặp người chăm sóc nó trước đó, nhưng chỉ cần đối
phương lên tiếng, Hổ Tử có thể nghe ra đó là giọng của ai, hơn nữa còn phản ứng
rất nhanh.
Hổ Tử ở cửa khu chăm sóc nhìn một lúc rồi mới từ từ đi tới,
không hề nhìn vào chậu thức ăn đặt trên mặt đất mà chỉ đi về phía thầy Trương.
“Ngoan lắm, Hổ Tử.” Tâm tình thầy Trương có chút kích động,
ông ngồi xổm ở bên ngoài lồng sắt, vươn một bàn tay của mình ra, Hổ Tử đi tới,
không chút do dự cọ cọ đầu của mình vào tay thầy Trương.
Đường Phỉ bị một màn này dọa cho sợ ngây người, thật ra lúc
thầy Trương đưa tay ra, cô cảm thấy có chút sợ hãi, dẫu sao thì hành động như
vậy cực kỳ nguy hiểm, nếu Hổ Tử không nhớ ra thầy Trương rồi tiến lên tấn công
người lạ thì thầy Trương không có bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
Nhưng trong nháy mắt, Hổ Tử lại biến thành một con mèo nhỏ,
cọ qua cọ lại trên tay thầy Trương, còn phát ra âm thanh gừ gừ giống như nhận
ra một người bạn cũ.
Thậm chí, từ trong tiếng gừ gừ đó thỉnh thoảng cũng có thể
nghe thấy âm thanh giống như tiếng mèo con kêu meo meo, khiến Đường Phỉ cảm
giác như mình đang xem một vở kịch.
Lúc này, thầy Trương cũng rơm rớm nước mắt: "Hổ Tử à,
đã lâu không gặp, thật sự rất xin lỗi, lâu như vậy rồi mà ông chưa có đến thăm
mày..."
Cảm xúc của Hổ Tử cũng tương đối kích động, Đường Phỉ cảm
thấy, nếu như không có lồng sắt ngăn cách, lúc này nhất định Hổ Tử sẽ nhào vào
trong lòng thầy Trương ôm hôn vài cái.
Một người một hổ cứ cách lồng sắt như vậy mà trao đổi tình
cảm với nhau, Đường Phỉ đứng ở một bên cũng rất cảm động, lần đầu tiên cô cảm
thấy làm một nhân viên chăm sóc là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Thăm hỏi Hổ Tử xong, Đường Phỉ lại giới thiệu cặn kẽ từng
chức năng ở nhà báo săn của Hổ Tử cho thầy Trương nghe.
Thầy Trương vừa vui mừng vừa cảm động: "Các cháu đã làm
rất tốt rồi, lúc trước khi ông còn làm việc ở vườn bách thú Hâm Hâm, ông cũng
biết nhân viên quản lý ở đây nghĩ gì về đám động vật này, các cháu có thể làm
được chuyện như vậy trong khả năng có hạn đã là rất tốt rồi.”
Câu này, ông chỉ nói một nửa, nửa còn lại thì không nói.
Đường Phỉ nhạy bén nhận ra những lời còn lại mà thầy Trương
còn chưa nói hết: "Thật ra chúng cháu cảm thấy làm như vậy vẫn chưa đủ,
một con báo săn đáng lẽ nên sống trên thảo nguyên bao la rộng lớn vậy mà lại bị
nhốt trong không gian chật chội như vậy, đây là một chuyện khá ngột ngạt và
cũng là một bi kịch. Trong tương lai, nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ nghĩ
cách mở rộng không gian hoạt động cho Hổ Tử, để nó có thể vui đùa thỏa thích,
thể hiện sức mạnh của mình."
Thầy Trương nghe xong những lời này thì kích động đến mức
tay chân run rẩy: "Chuyện này, chuyện này có thể làm được sao! Cháu chỉ là
một nhân viên chăm sóc nhỏ bé, vườn bách thú sẽ không đáp ứng yêu cầu mở rộng
như vậy đâu, chuyện này... Chỉ sợ là không phù hợp với quy định của vườn bách
thú đâu."
Đường Phỉ cười nói: “Thầy yên tâm, trong tương lai nhất định
sẽ có ngày cháu thực hiện được điều này.”
Đối với lời hứa này của Đường Phỉ, thầy Trương cũng không
hoàn toàn tin tưởng, nhưng cô gái này lại nở một nụ cười rất tự tin, làm cho
ông có một cảm giác khó hiểu rằng cô ấy thật sự có thể hoàn thành chuyện này.
Loại cảm giác này làm cho đáy lòng ông cực kì rung động,
cuối cùng ông nói: "Được, Tiểu Đường, ông tin tưởng ở cháu!"
Lúc tiễn thầy Trương rời khỏi vườn bách thú, Đường Phỉ hỏi
thăm về chuyện của gia đình nhà hổ lúc trước.
Vẻ mặt thầy Trương có chút khác thường.
"Tại sao cháu lại có hứng thú với chuyện này?"
"Lúc trước Hổ Tử có hành vi khá rập khuôn, theo phân
tích của cháu, một mặt có thể là vì thầy đột nhiên rời đi, mặt khác có lẽ là do
gia đình ba người của con hổ cũng đột nhiên rời đi, chắc chắn có khúc mắc gì
đó. Cháu muốn biết rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao hổ bố lại
đột nhiên chết không rõ ràng, còn hổ mẹ và hổ con thì bị bán vào đoàn xiếc
thú."
"Hổ mẹ và hổ con bị bán vào đoàn xiếc thú sao?"
Đường Phỉ: "Đúng vậy, con hổ con mà thầy vừa nhìn thấy
chính là con hổ vừa mới mua về từ rạp xiếc Hoàng Gia."
Thầy Trương nhỏ giọng nói: "Không đúng… Sao lại bị bán
cho đoàn xiếc thú chứ..."
Đường Phỉ cảm thấy dường như mình đã tiếp cận được mấu chốt
của vấn đề: "Sao vậy ạ, động vật trong vườn thú không thể bán cho đoàn
xiếc thú sao ạ?"
Thầy Trương có vẻ như muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt tựa như
có chút rối rắm.