Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào ngọn cây của một khu rừng phía đông thành phố Lâm Thủy, một chiếc xe tải chở đầy các loại thịt, rau dưa và trái cây đang chạy trên con đường trong rừng, đi qua núi một đoạn nữa sẽ là vườn bách thú Hâm Hâm - đích đến của chuyến đi lần này, nếu chuyến đi lần này diễn ra tốt đẹp, sau khi trở về có thể được thanh toán phí chuyên chở của mấy tháng nay, vậy nên tâm trạng người lái xe rất tốt.

Chiếc xe dừng lại ở cửa phụ của sở thú.

Một nhóm nhân viên làm việc ở vườn bách thú ra đón tài xế, tất cả đều mặc quần áo lao động màu xám tro.

Người tài xế không nhịn được cười, mỗi lần đến đây đều cảm thấy vườn bách thú này giống như nhà tù, nhân viên mặt không cảm xúc, mặc dù họ mặc quần áo lao động nhưng với vẻ mặt này, nói họ là cai ngục ở nhà giam cũng không ngoa chút nào.

Những nhân viên này thuộc bộ phận phụ trách vận chuyển thức ăn của đám thú,  đều là những người đàn ông thân hình cao lớn, tay thúc vào xe đẩy, từng người một thuần thục chuyển thức ăn lên trên xe đẩy.

Nhưng mà cuối hàng có một nữ sinh vóc dáng gầy gò, nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm, trắng đến mức khá là nổi bật trong đám người. Ngoại hình khá, trông cũng ưa nhìn.

Lúc này Đường Phỉ đang xếp hàng trong đội ngũ đẩy xe đẩy, khi sắp đến lượt cô, một quả táo lục cục lăn ra ngoài từ trong túi của cô, lăn đến bên cạnh chân cô ấy.

Đưởng Phỉ khom lưng nhặt lên.

[ Một quả táo rụng sắp thối rữa]

Trước mắt xuất hiện mấy chữ này.

“Táo lần này vừa to vừa đỏ, rất ngon đúng không!” Tài xế ra vẻ khoa trương nói với Đường Phỉ.

Đường Phỉ cười cho có lệ, khó khăn ôm lấy một túi cải trắng, run rẩy bưng lên đặt vào xe đẩy, chỉ trong vài giây, mặt cô đã đỏ bừng. Có thể thấy rằng sức lực của cô không nhiều lắm, phải nói là công việc này thật sự khá là quá sức đối với cô ấy.

“Hôm nay tại sao La Đại Cương lại đồng ý cho các cô tự mình đến đây vận chuyển thế? Không phải bình thường toàn tìm công nhân bốc vác đến vận chuyển sao?” Tài xế ngậm điếu thuốc trong miệng, tiếp tục hỏi.

“Tôi là người mới.” Đường Phỉ cầm một túi cà rốt lên, đẩy chiếc xe đẩy lắc lư quay về.

Chỉ mới mấy bước, Đường Phỉ đã bị mọi người bỏ lại một đoạn khá xa, cô cũng không vội vã, đẩy chiếc xe đi từ từ.

“Cô gái, hay là tôi giúp cô nhé?” Hôm nay tài xế tốt bụng quá mức.

Đường Phỉ lại vội vàng nói: “Không cần không cần đâu ạ, cảm ơn chú, cháu có thể tự làm được!” Cô nói giống như sợ người khác cướp mất công việc của mình, bước nhanh hơn.

Tài xế: …

Người mới rốt cuộc cũng chỉ là người mới thôi, không dám lười biếng.

Tài xế bất đắc dĩ lắc đầu, cái vườn bách thú này thì có gì tốt chứ, tuổi còn trẻ nhưng lại chúi đầu vào làm mấy công việc vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc này, có thể có tương lai sao?

Ông nghĩ tới đứa con nhà mình, quyết tâm sau khi về nhà sẽ bắt con học lái xe, nếu sau này không thể trở thành ông chủ lớn thì cho dù có làm lái xe chuyển đồ cũng tốt hơn làm những việc này.

Đường Phỉ đẩy xe trở về, nhìn qua là biết chiếc xe này đã được sử dụng nhiều năm, thân xe rỉ sét loang lổ, lốp xe hơi non nên cô đẩy rất khó khăn, nhưng đó cũng không phải vấn đề to tát gì. Lát nữa cô sẽ đi đến phòng dụng cụ mượn cái bơm là có thể sửa xong rồi.

Cô bước vào phòng chế biến thức ăn của vườn voi, đổ những túi trái cây trong bao tải xuống cái bể lớn trong phòng chế biến. Cuối cùng, sau khi đã dọn hết đống thức ăn cho động vật, cô mệt đến mức thở không ra hơi, tóc trên trán cũng đã bị mồ hôi làm ướt, cô vừa mới đứng thẳng dậy, hai mắt vẫn nhìn về phía bể nước trước mặt, một hàng chữ hiện ra ngay trước mắt cô.

[Xin chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày "vận chuyển thức ăn cho động vật", thu được 2 điểm kinh nghiệm, 1 đồng vàng...]

Màn hình rõ ràng còn chưa hiển thị hết, cô vươn tay ra vuốt sang bên trái, những chữ còn lại cuối cùng cũng hiện ra.

[Bạn đã thăng cấp đến cấp 1, vui lòng chọn tấm bản đồ đầu tiên của bạn. Sau khi lựa chọn, bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của bản đồ này, cũng có thể thử thách các nhiệm vụ đặc biệt để nhận điểm kinh nghiệm và tiền vàng, chi tiết có thể xem trên bảng điều khiển trò chơi.]

Lúc này, trên mặt Đường Phỉ lộ ra vẻ hưng phấn, tay phải nắm chặt thành quyền, âu ye!

Thăng cấp rồi!

Mỗi ngày đều vất vả làm việc như vậy chính là để thăng cấp càng sớm càng tốt, cuối cùng cô ấy đã đạt đến cấp 1!

Đường Phỉ vội vàng đi mở bản đồ đầu tiên của mình, cô chọn vườn voi, đây là khu vực mới mà cô sẽ phụ trách kể từ hôm nay.

[Hồ sơ người chơi]

Họ tên: Đường Phỉ

Mã số người chơi: 001

Chức vụ hiện tại: Nhân viên chăm sóc động vật

Cấp độ: Cấp 1

Bản đồ đã mở: vườn voi

Tổng số động vật được tìm thấy trên bản đồ này: một con voi (bấm vào để xem chi tiết)

Điểm kinh nghiệm: 0/200 (còn thiếu 200 điểm kinh nghiệm để thăng cấp đến cấp tiếp theo)

Giá trị thể lực: 85%

Kỹ năng đặc biệt: Không có

Bình luận: Trình độ người chơi còn kém, cần phải tiếp tục cố gắng nhé! 

Trình độ kém à? Ha ha.

Đường Phỉ quan tâm đến thông tin chi tiết của động vật, sau đó nhấp vào trong.

[ Tên: Vân Tử

Tuổi: 5 tuổi (vị thành niên)

Chủng loại động vật: Voi châu Á

Sở thích: thích ăn táo

Thức ăn: 30 điểm (cảnh báo đỏ) ( truyện trên app T𝕪T )

Nước uống: 80 điểm

Vệ sinh: 35 điểm (cảnh báo đỏ)

Không gian: 20 điểm (cảnh báo màu đỏ)

Giải trí: 20 điểm (cảnh báo đỏ)

Tâm lý: 60 điểm

Sức khỏe: 60 điểm

Tâm trạng: rất tệ

Nhắc nhở: Nhanh chóng cho Vân Tử ăn, dẹp và vệ sinh chuồng trại, đồng thời chơi đùa với Vân Tử. Nếu có thể hãy mở rộng không gian hoạt động của Vân Tử càng sớm càng tốt.]

Đường Phỉ vẫn còn có hứng thú khám phá hệ thống trò chơi, lại nghe thấy tiếng vang ầm ĩ “Phạch… Phạch… Phạch” từ phòng bên cạnh vang lên.

Chậc chậc, tính khí nóng nảy, xem ra không dễ hầu hạ rồi đây. 

Đường Phỉ đóng giao diện trò chơi trước mặt cô ấy lại, bắt đầu ra tay xử lý nguyên liệu nấu ăn.

[Súp lơ đã bị thối]

[Nắm cỏ này không được tươi]

[Một quả chuối kém chất lượng]

[Một quả táo cần được chế biến]

Thành thật mà nói, việc xử lý các nguyên liệu nấu ăn không hề dễ dàng chút nào, chất lượng đồ ăn mà họ nhận được khá là tệ, liệu động vật có thực sự muốn ăn những loại thức ăn này không?

Đường Phỉ vô cùng hoài nghi, vì vậy cô kiên nhẫn gọt táo, ngắt sạch những cọng rau đã héo, đồng thời nhặt ra những nhúm cỏ khô không đạt yêu cầu ra ngoài.

Năng lực tốt nhất của trò chơi này chính là bắt lấy động tác của cô và những đồ vật trong tầm nhìn của cô ấy.

Khi cô đặt những quả táo đã được cắt xong vào trong chậu, tiến độ hoàn thành sẽ hiển thị trước mắt cô ấy.

Lượng thức ăn cho voi ăn được cố định, mỗi một loại thức ăn đều phải căn cứ vào trọng lượng cơ thể cùng với cân nặng của Vân Tử.

Nhưng mà có hệ thống trò chơi, cô phát hiện ra rằng mình có thể biết nguyên liệu đã đủ hay chưa mà không cần cân.

Sau khi cho thức ăn vào trong chậu, cô kéo nó vào bên trong chuồng voi.

“Phạch…Phạch…Phạch” Trả lời cô là tiếng động càng lúc càng lớn.

“Chào em nha, Vân Tử.” Đường Phỉ ở dưới chân nó, chào hỏi.

[Con voi này không muốn trả lời bạn]

Những từ này xuất hiện trước mặt Đường Phỉ.

Phụt.

Cái gì cơ, không muốn để ý đến người ta à?

Thấy cô đi vào, Vân Tử vẫn phớt lờ cô, nhưng lại ngoan ngoãn đứng đợi ở một bên, ánh mắt luôn nhìn về phía sau cô.

Cứ đứng đợi như vậy một hồi lâu.

Trong lúc chờ đợi, Đường Phỉ có thể nghe thấy tiếng “òng ọc” rất lớn phát ra từ bụng nó, nhưng nó không nhúc nhích, cô cũng đứng im. 

Cuối cùng, Vân Tử cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nó nhìn về phía gương mặt của Đường Phỉ, biểu cảm trở nên hơi nghi ngờ và lo lắng.

Sau đó, tựa như nó hiểu ra điều gì đó, kiên định nhìn chằm chằm khuôn mặt của Đường Phỉ, giống như không thể tin được, sau đó nhìn về hướng mà cô vừa bước vào.

Đột nhiên, nó lao đến lồng sắt, nóng nảy dùng mũi gõ vào lồng sắt, phát ra âm thanh “Bốp bốp”, nghe có vẻ rất tức giận.

Trạng thái này có chút không ổn nhỉ.

Lúc này, một cái bong bóng màu xanh lam chậm rãi bay lên trên đỉnh đầu, trên đó có một con số: -20

Không cần kiểm tra bảng hệ thống, Đường Phỉ cũng biết đây là độ hảo cảm lúc này của Vân Tử đối với cô.

Vạn sự khởi đầu nan rồi đây…

Chú voi con khổng lồ trước mặt cô là Vân Tử, con vật mà cô sẽ tập trung chăm sóc từ hôm nay.

Độ hảo cảm ảnh hưởng trực tiếp đến công việc của cô ấy sau này có suôn sẻ hay không, vậy tại sao cô vừa mới bước vào, còn chưa làm gì mà độ hảo cảm đã bị trừ nhiều như vậy rồi? 

Cho ăn là nhiệm vụ quan trọng nhất trong ngày, Đường Phỉ nghĩ rằng mình chỉ cần chế biến thức ăn tốt là được rồi, vậy nên cô di chuyển thức ăn về chỗ Vân Tử.

“Vân Tử, em đói bụng chưa? Từ hôm nay chị sẽ chăm sóc cho em, mau qua đây ăn đi.” Đường Phi quyết định sử dụng chiến thuật thuyết phục.

Vân Tử đứng yên tại chỗ, tức giận nhìn cô.

“Lại đây ăn đi nè!” Đường Phỉ nhặt một quả táo lên, nhét vào phía dưới mũi của nó.

Vân Tử cuộn quả táo lại rồi ném thẳng vào cô, tiếp theo là bong bóng -20 xuất hiện trên đầu nó một lần nữa.

[Đối phương không muốn ăn quả táo bạn đưa cho, ném nó vào người bạn]

Đường Phỉ nhanh nhẹn tránh được quả táo này, thầm nghĩ chuyện này thật kì lạ, thanh trạng thái của Vân Tử biểu thị nó đã đói bụng rồi, nhưng tại sao nó lại không muốn ăn chứ?

[Cảnh báo! Mức độ đói bụng của Vân Tử đã đạt đến mức cảnh báo, nhiệm vụ cho ăn phải được hoàn thành trong vòng nửa tiếng, nếu không sẽ bị trừ 50 điểm kinh nghiệm. (Tổng điểm kinh nghiệm của bạn dưới 50 điểm, bạn sẽ bị loại khỏi trò chơi sau khi trừ hết)]

Sao có thể như vậy! Rất khó tích lũy điểm kinh nghiệm trong giai đoạn đầu, chưa nói đến việc toàn bộ cố gắng trước giờ hóa thành công cốc, còn trực tiếp bị loại khỏi trò chơi sao?

Đường Phỉ không nói gì nữa, nhấc chân rời đi.

Cô không làm được thì đương nhiên phải tìm một người có thể làm được đến đây.

Người cô tìm tên là Lý Nghệ, trước khi chuyển nhượng, Lý Nghệ là nhân viên đã chăm sóc cho Vân Tử trong vài năm, hôm qua La Đại Cương đã chuyển một số nhân viên chăm sóc trong vườn, Lý Nghệ được chuyển từ vườn voi đến vườn sư tử, Đường Phỉ được thăng chức từ nhân viên quét dọn vệ sinh lên nhân viên chăm sóc voi. Hôm qua khi chuyển giao, Lý Nghệ đã giải thích hết những điều cần lưu ý, Đường Phỉ không muốn dây dưa nữa, nhưng nếu không có cách nào cho Vân Tử ăn, công việc ở vườn bách thú còn khó mà giữ được chứ đừng nói đến việc thăng cấp ở trò chơi. Trong cơn tuyệt vọng, Đường Phỉ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi quân tiếp viện.

“Đường Phỉ, không phải hôm qua tôi đã nói hết cho cô biết cần phải làm gì rồi sao? Tại sao cô vẫn không làm được hả!” Lý Nghệ nhìn thấy Đường Phỉ liền đau đầu, sáng sớm chính là thời điểm bận rộn nhất, nhân viên mới này còn đến đây thêm phiền.

Đường Phỉ có chuyện cần nhờ vả, tự nhiên ăn nói khép nép: “Chị Lý, em cũng là vừa mới đến đây. Em đã làm theo những lời chị nói ngày hôm qua, nhưng Vân Tử vẫn không chịu ăn, có phải sức khỏe của nó có vấn đề gì không? Lỡ như bị bệnh gì… Chị Lý, chị đi với em xem thử một chút đi.”

Lý Nghệ lại càng khó chịu hơn: “Sao có thể có vấn đề gì được! Tôi đã chăm sóc con voi lâu như vậy mà con voi vẫn ổn! Hơn nữa, chẳng phải chiều hôm qua lúc tôi làm mẫu cho cô xem, tất cả đều bình thường sao? Cô đừng có kiếm cớ nữa, không làm được thì nghỉ việc đi, tìm người khác tới!”

Quở trách xong, còn lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi bây giờ, một chút khổ sở cũng không chịu đựng được, sớm biết như vậy còn đến vườn bách thú làm việc để làm gì chứ?”

Đường Phỉ không bỏ cuộc, dĩ nhiên sự gắn bó trước đây khiến cho Lý Nghệ không thể không đi cùng cô.

“Tôi sợ cô luôn rồi đấy, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, tôi ở bên vườn sư tử cũng bận rất nhiều việc, tôi chỉ giúp cô lần này thôi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa!”

“Dạ dạ dạ, chị Lý, em biết chị bận rộn, sau này em không làm phiền chị nữa đâu ạ.”

Lý Nghệ đi theo Đường Phỉ đến vườn voi, bước vào chuồng voi, nhìn Vân Tử một chút rồi đá vào đống thức ăn.

“Ăn đi!”

Cô ta hét lên một cách cộc cằn và thiếu kiên nhẫn.

Vân Tử nhìn thấy cô ta, đôi mắt ngay lập tức rưng rưng ngấn lệ, vẻ mặt một ngày không gặp giống như ba năm đã trôi qua, muốn tới gần dụi dụi vào người Lý Nghệ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play