Đến nay, tất cả bài viết liên quan tới rạp xiếc Hoàng Gia đều bị đưa lên đề tài hàng đầu, mà độ hot cũng đã qua vài ngày, từ lúc báo cáo kiểm tra sức khỏe của chú hổ nhỏ được đưa ra ngoài, chiều hướng của dư luận cũng không đứng về phía Anh trai gấu mèo nữa.

Nhưng nhóm người trên mạng đã thay đổi từ việc chú ý tới rạp xiếc Hoàng Gia và Anh trai gấu mèo tới trên người của Túng Bảo.

Bởi vì từ khi bản báo cáo kiểm tra sức khỏe được tung ra ngoài, có thể rõ ràng nhận thấy được Túng Bảo đã sợ hãi tới mức run rẩy như thế nào khi bị lấy máu, hoàn toàn không có khí phách của vị vua muôn loài, ngược lại giống như một đứa nhỏ đáng thương, cũng không biết là bị dọa sợ hay là bị đau nữa mà toàn thân đều run rẩy.

Mặc dù trước đó khi Phan Đại Đại phát sóng trực tiếp cũng có không ít người xem, nhưng nào được chú ý như lúc này, quần chúng ăn dưa thấy sự thật được phơi bày như vậy, vốn muốn xé toạc ra nhưng lại bị chệch hướng.

“A a a, chú hổ nhỏ này thật đáng yêu nha!”

“Vừa đáng thương bất lực lại vừa sợ đau, đây làm sao có thể là một chú hổ nhỏ được, quả thật còn không bằng con mèo nữa!”

“Đây là biểu cảm của chú hổ nhỏ Túng Bảo khi vừa mới vào vườn bách thú sao, sau này nhất định sẽ không gì sợ hãi nữa, đây là hình ảnh người bạn mèo nhỏ của nó.[tần số xem liên tiếp]”

“A! Con mèo màu cam kia thật dễ thương! Quả nhiên có đủ bản lĩnh để đi vào núi hổ! Thật là một buổi livestream hấp dẫn, tôi chưa từng nhìn thấy điều này bao giờ! Nói thật, trước kia tôi là người hâm mộ của Anh trai gấu mèo, ngoại trừ mấy video ban đầu anh ta livestream ở rạp xiếc còn hay hay, nhưng mấy buổi livestream về sau toàn là quảng cáo, không có nội dung gì hết! Bỗng nhiên tôi lại bị thu hút bởi kênh của Phan Đại Đại! Túng Bảo thật sự rất dễ thương!”

“Ha ha ha, Túng Bảo và con mèo vàng cam chơi đùa với nhau rất vui vẻ đó! Hơn nữa, người chăm sóc cũng rất chu đáo, chuẩn bị cho Túng Bảo rất nhiều thịt, cũng sẵn lòng chuẩn bị cho con mèo vàng cam rất nhiều thức ăn cho mèo. Nhưng mà Túng Bảo vẫn bằng lòng đem đồ ăn của mình cho mèo ăn trước. Cặp đôi này đáng yêu quá ha!”

“Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì vậy? Không phải tôi đang ăn dưa sao, tại sao trong đầu tôi toàn nghĩ tới cặp đôi này vậy, lại còn là cặp đôi mèo x hổ nữa chứ! Chú mèo này tẩm thuốc mê đúng không kkk!”

Bởi vì số lượng người yêu thích Túng Bảo tăng cao bất ngờ, kéo theo số lượng người hâm mộ của Phan Đại Đại cũng tăng cao kỷ lục, vốn dĩ ban đầu là anti fan, bây giờ lại trở thành fan cuồng, liên tục bình luận trên mạng.

Tình hình thay đổi nhanh chóng như vậy cũng là nằm ngoài suy tính của Phan Đại Đại và Đường Phỉ.

Lúc này, ông chủ của rạp xiếc Hoàng Gia - người đang ở trong tâm bão lại vô cùng bình tĩnh.

Ông ta vừa mới nghe nhân viên nói về những tin đồn trên mạng, thản nhiên nói: “Đây cũng chỉ là mấy tin tức đồn thổi mà thôi, hiện giờ chúng ta cần có được ngân sách tài trợ của cục Lâm nghiệp, còn những cái khác chỉ cần làm ăn bình thường là được, sợ gì lời đồn đại trên mạng chứ.”

Nhân viên có chút lo lắng: “Ông chủ, ông nói xem, lời đồn đại trên mạng quả thật là rất nhiều, tất cả mọi người đều đang bình luận, sắp tới có những vị lãnh đạo tới đây khảo sát, không biết có bị ảnh hưởng bởi những thông tin đó không, cuối cùng không duyệt kinh phí cho chúng ta thì sao?”

Ông chủ Cố hút một hơi, nói: “Tôi quen biết người ở trên, thật ra kết quả cuộc khảo sát đã có quyết định rồi, hiện giờ, ngân sách không cho chúng ta thì sẽ cho vườn bách thú Hâm Hâm, bây giờ lại có nhiều lời đồn như vậy, trước kia vườn bách thú Hâm Hâm cũng có những lời đồn như vậy mà. Không sao đâu.”

Nhân viên nhịn không được mà oán trách: “Sớm biết như vậy đã không bán con hổ đó cho vườn bách thú Hâm Hâm, nếu vậy thì bây giờ mọi việc đã tốt đẹp rồi, bán một con hổ cho bọn họ, không ngờ chúng ta lại bị hắt một chậu nước bẩn!” 

Biểu cảm của ông chủ Cố cứng đờ nói: “Chuyện con hổ và chuyện này không có liên quan gì đến nhau, nhưng… nếu gặp chuyện không may, vườn bách thú Hâm Hâm cũng không thoát được liên quan!”

Nhân viên nghe không hiểu lời của ông chủ, nhưng mà lời anh ta muốn nhắc nhở thì đã nhắc nhở rồi, đại khái ông chủ Cố cũng có tính toán của riêng mình.

Đương nhiên, về những chuyện phát sinh trên mạng, trong nhóm chat lại không có chút động tĩnh nào.

Nhóm động vật vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm vui vẻ hằng ngày như trước.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Huhu, mấy ngày gần đây chị gái đều không đến đây, chị gái siêu bận luôn! Bất ngờ buồn bã.jpg

[Cúc cu cúc cu]: Không phải đã có tôi ở đây với cậu rồi sao ~ đỏ mặt.jpg.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]:  Đột nhiên oan ức.jpg, nhưng mà gần đây thời gian huấn luyện của cậu càng ngày càng nhiều, sau khi cậu quay về cũng phải nghỉ ngơi rất lâu, cũng không thể chơi với tôi được.

[Cá koi béo phì]: Thằng nhóc, ngoan một chút, gần đây sẽ bảo em gái mắt to tới chơi với cậu.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tôi muốn… Cầu Cầu chơi với tôi. Nằm xuống.jpg

[Túng Bảo]: Cầu Cầu là của tôi! Chống nạnh.jpg

[Cầu Cầu]: ...

[Túng Bảo]: Cầu Cầu, cậu có phải là của tôi không?

[Em gái mắt to]: Ê, tôi vừa mới bay sang núi hổ, sao lại không thấy Cầu Cầu thế?

[Cầu Cầu]: Tôi có cảm giác chuyện của mẹ Túng Bảo hơi kì lạ, tôi vừa quay lại rạp xiếc. Tôi muốn hỏi thăm những con mèo khác trong rạp xem họ biết chuyện này không.

[Túng Bảo]: Bất ngờ sụp đổ.jpg cậu có thể giúp tôi tìm được mẹ không…

[Ông lớn]: @Cầu Cầu, cậu có nghe được tin tức nào không?

[Cầu Cầu]: @Túng Bảo, có một chuyện cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.

[Túng Bảo]: Hả?

[Cầu Cầu]: Có lẽ mẹ của cậu đã không còn trên đời nữa. Có một con mèo nói rằng nó từng nhìn thấy bọn họ khiêng mẹ cậu ra ngoài, khi đó bà ấy đã không còn thở nữa, chắc là lúc đó đã mất rồi.

[Túng Bảo]: Khóc lớn.jpg, tôi là em bé không còn mẹ nữa sao! Hu hu hu hu!

[Tiểu Phì Thu]: Xoa đầu Túng Bảo, đừng khóc nữa, chúng tôi sẽ ở cùng cậu.

[Cầu Cầu]: @Túng Bảo, lần này quay lại rạp xiếc, tôi nhất định sẽ giúp cậu hỏi xem lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

[Túng Bảo]: Được…tủi thân.jpg.

[Tiểu Phì Thu]: Túng Bảo thật sự rất đáng thương, không biết làm thế nào mà Túng Bảo lại bị bán từ vườn bách thú Hâm Hâm sang rạp xiếc thú Hoàng Gia, nếu điều tra ra được, chuyện này có thể giúp cho Túng Bảo hả giận!

[Giúp ta lên ngôi vua]: Đúng vậy, nếu như Túng Bảo và mẹ nó không bị bán qua rạp xiếc Hoàng Gia, nói không chừng mẹ của nó vẫn còn sống!

[Cầu Cầu]: Đúng vậy, tôi có nghe nói chuyện này chính là sau khi mẹ Túng Bảo đến rạp xiếc thú Hoàng Gia nhưng từ chối huấn luyện, chắc chắn đó là nguyên nhân bà ấy bị đánh đập tàn bạo, cuối cùng thì chết thảm. Nếu từ đầu không có việc mua bán đó, chắc chắn sẽ không có kết quả bị kịch như vậy, Túng Bảo cũng sẽ không trải qua những chuyện đau lòng như vậy.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: @ Túng Bảo đừng khóc!

[Túng Bảo]: Huhu, đau lòng quá !

[Thỏ Thỏ]: Túng Bảo cố lên!

Vốn dĩ, khi nhìn thấy tình hình trên Weibo đã trở nên tốt hơn, Đường Phỉ cảm thấy chuyện của rạp xiếc Hoàng Gia nên kết thúc tại đây, nhưng khi cô nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong group chat của vườn bách thú, ngay lập tức sáng suốt lại.

Thân thế của Túng Bảo quá đáng thương, tình cảnh trước kia vô cùng thê thảm, cần phải nghiêm khắc trừng trị loại người xấu kia mới có thể ngăn bi kịch lại xảy ra một lần nữa.(Ứng dụng TY T)

Điện thoại vang lên, Đường Phỉ nhận máy.

“Alo, cho hỏi đây là cô Đường phải không?”

“Vâng, là tôi.”

“Chúng tôi gọi đến từ cục cảnh sát Thành Đông, có thể mời cô tới đây một chuyến được không?”

“Vâng? Có chuyện gì sao?”

“Trong điện thoại… không thể nói rõ được, trước hết mong cô hãy tới đây một chuyến.”

“Vâng, được.”

Không hiểu sao sau khi tắt máy, Đường Phỉ mới bất ngờ nhớ ra trước đây mình đã từng nói chuyện với Cục trưởng Ngô, chẳng lẽ… nhanh như vậy đã có kết quả sao?

Đường Phỉ nhảy lên vui sướng, chạy nhanh tới cục cảnh sát.

Sau khi đi vào cục cảnh sát, cảnh sát tiếp đón cô, dẫn cô tới một gian phòng nhỏ.

Trong này có một cậu bé đang chắp tay sau lưng đứng ở kia, cúi đầu, dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa quật cường.

“Ngô Ngọc?” Đường Phỉ giật mình, chạy tới kêu một tiếng.

Ngô Ngọc ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Phỉ, Đường Phỉ nhìn thấy được sự cầu xin giúp đỡ trong ánh mắt cậu bé.

Cô đi qua đó, hỏi:

“Ngô Ngọc, sao em lại ở đây?”

Ngô Ngọc còn chưa kịp trả lời, chú cảnh sát đã bước tới: “Đứa nhỏ này bị lạc, hỏi nhà cậu bé ở đâu, nó không nói, hỏi nó nửa ngày, nó chỉ nói nó có quen biết cô Đường, là nhân viên của vườn bách thú Hâm Hâm. Tôi hỏi thăm phương thức liên lạc của vườn bách thú, lúc này mới tìm được cô. Cô và đứa nhỏ này có quan hệ gì sao?”

“Đi lạc à?” Đường Phỉ hoàn toàn không hiểu nổi, mà lúc này Ngô Ngọc lại nhẹ nhàng kéo góc áo của cô xin giúp đỡ.

Đường Phỉ lập tức hiểu ra: “Tôi và người nhà của đứa nhỏ này là bạn bè, tôi sẽ dẫn đứa nhỏ này về lại nhà nó.”

Sau khi vị cảnh sát bảo cô đăng ký các thông tin cần thiết thì cho cô dẫn người rời đi.

“Ngô Ngọc, sao hôm nay em lại thế này?” Đường Phỉ hỏi.

Một tia buồn bã và bất bình dường như lướt qua trong đôi mắt to tròn của Ngô Ngọc.

“Em… ba em đánh em.” Ngô Ngọc vừa mở miệng, đôi mắt cậu bé liền đỏ hoe, cúi đầu buồn bã.

Đường Phỉ thấy cậu bé buồn như vậy, cô ngồi xổm xuống ôm cậu bé một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao ba em lại đánh em?”

Ngô Ngọc cúi đầu: “Bọn họ muốn em đi du học, nhưng em không chịu đi. Nếu em đi rồi, em sẽ không được gặp mẹ nữa…”

Đường Phỉ kinh ngạc: “Em còn nhỏ như vậy đã muốn cho em đi du học rồi á?”

Ngô Ngọc buồn bã không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu.

Tiếp theo có chuyện gì xảy ra, Đường Phỉ tự nhiên đoán được.

Ngô Ngọc không chịu nghe lời ba, chắc chắn làm ba và mẹ kế cãi nhau, sau đó ba tức giận đánh cậu bé. Ngô Ngọc cũng tức giận mà bỏ nhà đi, sau khi đi lạc thì tới cục cảnh sát, bởi vì không biết nên liên hệ ai, lại kiên quyết không chịu nói thông tin người nhà, chỉ có thể bảo cảnh sát liên hệ với cô.

“Vậy bây giờ em tính thế nào? Chị đưa em về nhà nhé?”

Ngô Ngọc lắc đầu như cái trống bỏi, kiên quyết không đồng ý.

Đường Phỉ nhớ tới ông nội của Ngô Ngọc, liền hỏi thử:

“Em không muốn về nhà của ba, vậy thì còn nhà người thân nào khác không? Ví dụ như… ông nội em?”

Ngô Ngọc bĩu môi: “Lúc trước là do ông nội em phản đối ba mẹ em ở cùng một chỗ, không cho ba em tiền, bọn họ cả ngày cãi nhau vì việc này. Em ghét ông ấy.”

Đường Phỉ có chút đau đầu: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Ngô Ngọc tội nghiệp, nói: “Vậy… nếu không thì cho em về nhà chị hai ngày nhé! Em nhất định sẽ ngoan! Bây giờ em không muốn về nhà…”

Đường Phỉ nghĩ ngợi, gật đầu.

“Được rồi, chị đồng ý với em, nhưng em phải đồng ý với chị một điều kiện, phải nói chuyện này cho ông nội em biết. Nhưng chị sẽ thương lượng với ông em, cho em ở lại chỗ chị vài ngày. Như vậy, người nhà của em cũng sẽ không lo lắng cho em nữa.”

Ngô Ngọc nghĩ ngợi, cậu bé xụ mặt ra nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người định ra ngoài bắt xe, mới ra khỏi cục cảnh sát đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa.

Có hai người xuống xe, một người là Ma Tam, anh ta bị cảnh sát áp giải xuống xe, người còn lại lại là Lý Nghệ, cô ta đi theo phía sau với khuôn mặt lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play