Trưởng khoa Từ có chút xấu hổ đành cười trừ, không nói thêm
gì nữa, chỉ yên lặng bật dù che nắng cho cục trưởng Ngô.
“Anh nên cất dù đi, chúng ta đứng ở phía trước, mọi người ở
phía sau chẳng phải là sẽ không thấy được gì sao? Mọi người có lòng tốt nhường
chỗ cho chúng ta rồi, chúng ta không thể làm như vậy được.”
Lần này, trưởng khoa Từ thành thực hơn rất nhiều, chỉ là vẫn
ngay ngắn đứng bên cạnh cục trưởng Ngô, không dám nói cái gì.
Bởi vì đoàn khảo sát không có đi vào khu vực bên trong vườn
voi, nên tinh thần của Đường Phỉ và Vân Tử đều được thả lỏng, dưới tiếng còi
hiệu lệnh của Đường Phỉ, Vân Tử đã quá thành thạo, dễ dàng đặt chân của mình
lên đài huấn luyện.
Các du khách kêu lên từng trận hoan hô kinh ngạc.
Nhân viên chăm sóc động vật của vườn bách thú Hâm Hâm có thể
sửa móng chân cho voi, rất nhiều người hâm mộ của Vân Tử đã từng xem qua
livestream của Phan Đại Đại đều biết chuyện này.
Nhưng mà, có thể nhìn thấy tận nơi thế này thì chính là cơ
hội khó có được.
Rất nhiều lãnh đạo trong đoàn khảo sát vốn dĩ không có ấn
tượng tốt với vườn bách thú Hâm Hâm, mặc dù tình hình của bọn họ không bết bát
như trên mạng lan truyền, nhưng mà xác thực cũng không tốt lắm.
Chủ yếu là bởi vì thiết bị của vườn bách thú Hâm Hâm đều là
công nghệ của hơn hai mươi năm về trước, mà tình trạng của động vật là cũng rất
bình thường.
Thật đúng là không có cách nào so sánh với vườn động vật
hoang dã khác.
Nhưng mà chính tại cái vườn bách thú không được xem trọng
này, họ lại có thể được xem tiết mục sửa móng chân cho voi. Điều này ngược lại
nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Thái độ của con voi Vân Tử đối với hành động sửa móng chân
này không có một chút chống đối hay phản cảm nào, sau khi nghe thấy tiếng còi
đều tự nguyện phục tùng chạy qua, nhanh nhẹn giơ chân lên, phối hợp với động
tác của nhân viên chăm sóc động vật vô cùng đúng lúc và chuyên nghiệp. Toàn bộ
động tác huấn luyện đều hoàn thành vô cùng xuất sắc.
Hiển nhiên, phản ứng của du khách ở hiện trường rất là yêu
thích con voi này, trong tình huống tập trung du khách đông như vậy, mấy vị
lãnh đạo cũng có thể nghe được đánh giá trực quan của họ.
“Woa, Vân Tử siêu siêu ngầu luôn!”
“Vân Tử ngoài việc biết đá bóng, biết gãi ngứa, biết chơi
với bồ câu, còn có thể nghe được tiếng còi liền giơ chân nữa!”
“Tôi rất thích Vân Tử luôn á! Con voi này thật sự rất đáng
yêu.”
“Siêu ngầu luôn! Hôm nay đúng là quá đỗi may mắn, không ngờ
có thể được xem voi sửa móng chân.”
“Chị gái nhỏ chăm sóc động vật này giỏi quá, hơn nữa bộ dáng
của Vân Tử nhìn rất hưởng thụ luôn! Tôi cũng muốn được sửa móng chân nữa.”
Bên trong tiếng đánh giá như vậy, ánh mắt của đoàn lãnh đạo
khảo sát từ từ dao động.
Hơn nữa, mọi người đều nhận ra rằng, dường như cục trưởng
Ngô vô cùng tán thưởng nhân viên chăm sóc họ Đường này.
Ấn tượng xấu ban đầu dần dần biến mất, chỉ còn lại sự thán
phục.
Bởi vì sau khi được sửa móng chân, Vân Tử bắt đầu biểu diễn
thuần thục các tiết mục phong phú.
Ví dụ như gãi ngứa, đá bóng v.v…
Sự thông minh đáng yêu của nó chinh phục tất cả mọi người có
mặt ở đây.
La Vũ Hâm nhìn phản ứng của các vị lãnh đạo vẫn rất tốt,
biết được việc này có thể xoay chuyển, tâm trạng cũng vui lên rất nhiều. Điểm
tham quan tiếp theo chính là vườn thú dữ.
Bởi vì biểu hiện hơn người, nên Đường Phỉ được gọi đi cùng
với đoàn lãnh đạo đến vườn thú dữ.
Việc Đường Phỉ đã quen biết cục trưởng Ngô từ trước, hai
người đều không để lộ ra dấu vết gì.
Theo như Đường Phỉ thấy, sự việc cục trưởng Ngô cải trang vi
hành* chắc hẳn là không muốn để cho người khác biết, bản thân chẳng qua cũng
chỉ là một nhân viên chăm sóc động vật bình thường, cho nên cũng không cần phải
tiếp cận.
*"Vi hành" là một từ cổ, dùng để chỉ việc các vị vua quan cải trang
đi ra khỏi nơi làm việc để xem xét tình hình dân chúng.
Hơn nữa, cục trưởng Ngô cũng không bắt ép gì cô, chỉ cần cô
đi trước dẫn đường là được.
Một nhóm người đi đến vườn thú dữ, nơi đầu tiên đi đến chính
là núi hổ.
Thật ra trong toàn bộ vườn thú dữ, nơi đáng để xem nhất
chính là nhà báo săn, dù sao thì nhà báo săn cũng vừa mới được cải tạo lại, hơn
nữa phong cảnh cũng được thi công cực kỳ đẹp, đây là việc khá hợp với sở thích
của đoàn khảo sát.
Chỉ có điều, cục trưởng Ngô dẫn đầu lại muốn đi đến núi hổ,
tất cả mọi người đều phải đi theo hướng đó.
Đường Phỉ còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng răn dạy và quở
mắng của Lý Nghệ.
“Từ Dương, cậu làm cái trò gì vậy, sao lại cho mèo với hổ ở
cùng nhau! Hôm nay lãnh đạo trên tỉnh tới khảo sát đấy, cậu có biết không!” Người
nói chuyện chính là Lý Nghệ.
Đường Phỉ nhướng mày, người phụ nữ này bình thường đều không
tới vườn thú dữ, hôm nay người của đoàn khảo sát tới, cô ta thì hay rồi, diễn
một màn như thế trước mặt lãnh đạo là có ý gì?
Từ Dương có chút oan ức: “Chị Lý, trước đây chị không có đến
vườn thú dữ nên không biết tình trạng của con hổ này thế nào, trước đây tâm lý
của nó không tốt, nhờ có con mèo bầu bạn nên tình trạng của chú hổ đã tốt lên
rất nhiều.”
Lý Nghệ lớn tiếng dạy dỗ: “Hổ là hổ, mèo là mèo, bảo cậu làm
gì thì cậu làm cái đó, nhiều lời như vậy làm gì?”
La Vũ Hâm đi lên phía trước, cau mày hỏi: “Có chuyện gì
vậy?”
Lý Nghệ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy phía sau La Vũ Hâm là
một đoàn người, vừa nhìn sang, thấy cách ăn mặc của mấy người kia hẳn là lãnh
đạo của đoàn khảo sát.
Cô ta tự làm chủ nói: “Trong núi hổ này có một con mèo, tôi
vừa hỏi rồi, Từ Dương nói đây là ý của Đường Phỉ.”
Đường Phỉ sững sờ, haha, hay lắm, không ngờ cái người Lý
Nghệ này muốn hắt nước bẩn lên người mình.
Cô đi lên phía trước nói: “Giám đốc, trước đây tình trạng
của hổ con rất tệ, do nó bị huấn luyện ở rạp xiếc trong thời gian dài, vậy nên
nó đã có hành vi rập khuôn hết sức nghiêm trọng, nhờ có con mèo này bầu bạn,
bây giờ tình trạng của hổ con đã tốt lên rất nhiều, không còn chút vấn đề nào
nữa.”
La Vũ Hâm đè thấp giọng nói, sốt ruột: “Có gì hay mà bầu
bạn, chẳng qua chỉ là một con mèo thôi, nhanh bắt con mèo ra ngoài xử lý đi,
không thấy mấy vị lãnh đạo chuẩn bị tới tham quan sao?”
Trên mặt Lý Nghệ xuất hiện biểu cảm đắc ý, hôm nay cô ta vô
tình biết được Đường Phỉ và Từ Dương thả một con mèo vào núi hổ, hơn nữa rất
nhiều người không biết sự việc này. Cô ta bèn nảy ra chủ ý này, muốn làm xấu
mặt Đường Phỉ trước mặt các vị lãnh đạo.
Đường Phỉ vừa muốn nói chuyện, phía sau lại vang lên giọng
nói đanh thép của người lớn tuổi: “Tôi cảm thấy rất hay, trong núi hổ thả một
con mèo cũng không có vấn đề gì cả.” (Ứng dụng TY T)
La Vũ Hâm vội vàng cung kính đi đến trước mặt ông lão: “Cục
trưởng Ngô, đều là do nhân viên bên dưới quản lý không tốt mới để xảy ra việc
này. Cục trưởng Ngô ngài đại nhân đại lượng không so đo, có điều bên phía chúng
tôi sẽ mau chóng xử lý.”
Sắc mặt cục trưởng Ngô liền sa sầm: “Tôi nói bao nhiêu lần
rồi, tất cả đều phải dựa vào nguyên tắc vì phúc lợi của động vật, tôi cảm thấy
tiểu Đường nói không hề sai, cô ấy đã nói mèo con ở lại đây có thể giúp đỡ việc
thay đổi hành vi rập khuôn của con hổ con, vậy thì để mèo ở lại đây với hổ thì
có gì mà không được? Chẳng lẽ các người còn có cách khác hay sao?”
Giọng điệu của ông không hề nặng nề, nhưng bởi vì khí thế mà
khiến cho đám người giật mình.
Lý Nghệ thấy kế hoạch của mình bị rớt lại phía sau, đã trở
nên gấp gáp, vội vàng bước lên phía trước: “Lãnh đạo….”
La Vũ Hâm thấy cô ta vẫn còn muốn tìm đường chết, đương
nhiên sẽ không để mình bị cô ta kéo chân, quở mắng nói: “Cần cô lắm mồm sao,
còn không mau lượn đi!”
Lý Nghệ vô cùng tủi thân: “Giám đốc, tôi cũng là vì nghĩ cho
vườn bách thú của chúng ta…”
Xưa giờ La Đại Cương rất biết nhìn mặt nói chuyện, lập tức
kéo Lý nghệ rời đi.
La Vũ Hâm nói xin lỗi với cục trưởng Ngô: “Thật sự xin lỗi,
để cho các vị lãnh đạo chê cười rồi.”
Cục trưởng Ngô khẽ nhíu mày: “Trước kia nhìn tiểu Đường, tôi
còn cho rằng anh rất có mắt nhìn người, bây giờ xem ra…. cũng chỉ có như vậy
thôi.”
Mặt La Vũ Hâm hết đỏ lại trắng, hận không thể đuổi Lý Nghệ
lắm mồm kia đi ngay lập tức.
Sau đó, cục trưởng Ngô dắt mọi người đi xem núi hổ, vườn sư
tử, nhà báo săn và núi gấu của vườn thú dữ.
Điều khiến cho mọi người bất ngờ chính là, dường như cục
trưởng Ngô hiểu biết rất rõ chỗ này, hơn nữa cũng khá thích mấy con vật ở đây,
điều này cũng làm cho Đường Phỉ vô cùng vui vẻ.
Đoàn khảo sát cũng không đi quá lâu, suy cho cùng thành phố
Lâm Thủy vẫn còn một rạp xiếc Hoàng Gia cần phải khảo sát nữa.
Sau khi tiễn nhóm người cục trưởng Ngô đi khỏi, cuối cùng
Đường Phỉ cũng có thể coi là được tự do hoạt động, vừa đi ra mấy bước liền bị
một người đàn ông mặc tây trang đi giày da cản lại.
“Xin chào, cho hỏi cô có phải là cô Đường không?”
“Đúng vậy.” Đường Phỉ ngơ ngác nhìn đối phương.
“Cục trưởng Ngô của chúng tôi có lời mời, làm phiền cô đi
với tôi một chuyến.”
Mặc dù trong lòng Đường Phỉ có chút nghi ngờ, có điều chỉ
lưỡng lự một thời gian ngắn liền đi cùng đối phương.
Đi theo người đàn ông mặc tây trang, Đường Phỉ đi lên một
chiếc xe có rèm che, đây là xe chuyên dụng của cục trưởng Ngô.
“Cô Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cục trưởng Ngô cười
đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
Đường Phỉ có hơi bất ngờ đối với hành động sắp xếp gặp gỡ
này của cục trưởng Ngô, có điều, cô rất biết ơn lúc nãy cục trưởng Ngô đã giải
nguy giúp cô.
“Cục trưởng Ngô, cám ơn ông vừa rồi đã nói đỡ giúp cháu.”
“Ha ha, trước đấy chúng ta có nói chuyện rồi, cháu đã nói
cho ông biết lý do tại sao mèo con lại xuất hiện trong núi hổ, đương nhiên ông
sẽ nói đỡ giúp cháu. Chuyện này không có gì to tát cả.”
“Vậy không biết là cục trưởng Ngô một mình gặp cháu là có
chuyện gì ạ?”
Cục trưởng Ngô nhìn thẳng vào Đường Phỉ, nghiêm túc nói:
“Thật ra ông chính là ông nội của Ngô Ngọc. Ông vô tình biết được ở chỗ cháu
trai mình là nhân viên chăm sóc động vật ở vườn bách thú Hâm Hâm có thể sửa
móng chân voi, bèn nghĩ cách đến xem thử. Hôm nay biểu hiện của cháu rất tốt,
cũng không uổng công đứa cháu trai chỉ thích voi của ông lại thích cháu như
thế.”