“Đúng rồi, ông vừa mới đi đến núi hổ, trước đó không hề có con hổ nào, bây giờ có tới tận hai con hổ nhỏ.” Giọng nói của ông cụ mang theo chút nghịch ngợm.

Đường Phỉ mỉm cười: “Đúng vậy, bây giờ trong đó có tới hai chú hổ nhỏ.”

“Vì sao lại như vậy?”

Nói đến Túng Bảo và Cầu Cầu, trên mặt Đường Phỉ nở nụ cười tươi: “Chú hổ nhỏ tên là Túng Bảo, mới được vận chuyển từ rạp xiếc Hoàng gia tới vườn bách thú này không lâu, bởi vì nó vừa mới tới nên vẫn còn rất lạ lẫm, hơn nữa tính tình của Túng Bảo còn rất nhút nhát, nên trạng thái của nó vẫn còn hơi căng thẳng, mỗi ngày đều ngồi im không nhúc nhích trong chuồng. Chú mèo nhỏ tên là Cầu Cầu, là bạn chơi cùng với Túng Bảo từ khi còn ở rạp xiếc, chắc là nó biết chú hổ nhỏ phải tới vườn bách thú, nên mèo nhỏ cũng tự nhiên mà ở lại trong núi hổ.”

Ông ấy hỏi: “Những nhân viên khác có đồng ý cho một con mèo nhỏ ở lại trong nhà hổ không?”

Đường Phỉ dừng lại một chút, hiện giờ ngoại trừ cô còn có Từ Dương thường tiếp xúc với Túng Bảo và Cầu Cầu nữa.

Lý Nghệ vốn cũng là người phụ trách nhà hổ của vườn thú dữ, nhưng thật ra cô ta rất ít khi tự mình đến đây, cho dù có đến cũng vênh mặt, hất hàm sai khiến hoặc mắng chửi những người khác một trận.

Trong nhà hổ xuất hiện thêm một con mèo, cô ta biết hay không còn chưa xác định được đâu.

“Bọn họ cũng không để ý tới đâu. Hơn nữa, khi mèo nhỏ vừa mới tới, bác sĩ của vườn bách thú cũng đã kiểm tra sức khỏe cho nó, xác định nó và chú hổ nhỏ đều không có vấn đề gì. Mà Túng Bảo có Cầu Cầu làm bạn, tình trạng của nó cũng tốt hơn rất nhiều.”

Ông cụ nghe xong, gật đầu hài lòng.

Sau đó liếc nhìn ra bên ngoài: “Được rồi, cháu có việc thì cứ đi đi, ông cũng có việc cần phải làm.”

Ông cụ nói xong thì chào tạm biệt Đường Phỉ.

Đường Phỉ không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thiết với ông cụ đến thế, mặc dù chỉ là một du khách bình thường, cô lại cảm thấy nói chuyện với ông cụ vô cùng thoải mái.

Trước khi rời đi khỏi vườn thú dữ, Đường Phỉ mở giao diện trò chơi ra.

[Hồ sơ người chơi]

Họ tên: Đường Phỉ

Mã số người chơi: 001

Chức vụ hiện tại: nhân viên chăm sóc động vật (trở thành giám đốc vườn bách thú)

Cấp bậc: cấp 5

Bản đồ đã mở khóa: vườn voi, vườn thú dữ.

Tổng số động vật đã tìm thấy trong bản đồ được mở khóa: 9 (nhấn vào để xem chi tiết).

Điểm kinh nghiệm EXP: 2150/5000 ( còn thiếu 1650 điểm kinh nghiệm để thăng cấp đến cấp tiếp theo)

Giá trị thể lực: 95%

Kỹ năng đặc thù: tìm ra manh mối quan trọng, tận tình khuyên bảo.

Bình luận: Biểu hiện dạo này của người chơi không tệ, xin hãy cố gắng hơn nữa!

Khi Đường Phỉ nhìn thấy lời bình luận cuối cùng, cô chợt có cảm giác đang được người tạo ra trò chơi khen ngợi.

Nhưng mà, cô không biết lời bình luận này là do công ty trò chơi đánh giá, hay là của hệ thống trò chơi.

Cô đang để ý đến số lượng động vật, vẫn có cảm giác không thể hiểu nổi như trước.

Là do cô học toán không tốt, hay là hệ thống trò chơi bị lỗi?

Cô tính đi tính lại, thêm cả Túng Bảo và Cầu Cầu vào danh sách.

Trong danh sách mà cô liệt kê chỉ có 8 loài động vật, nhưng trong hồ sơ người chơi lại là 9 con.

Vân Tử, Lôi Tử, Kara, Thất Thiếu, Hổ Tử, Em gái mắt to, Túng Bảo, Cầu Cầu.

Là 8 con không sai mà!

Cô nghi ngờ một lát về nhân sinh, quyết định bỏ qua lỗi sai của trò chơi, trở về vườn voi.

Dù sao thì người trong đoàn khảo sát sẽ đến đây vào hôm nay, dựa theo kế hoạch, cô phải dẫn người trong đoàn khảo sát tới nơi biểu diễn sửa móng chân cho voi.

Lúc này, trong nhà voi, Vân Tử đang tự chơi một mình như thường lệ.

Bởi vì mỗi ngày, Lôi Tử đều phải bay theo đàn bồ câu hoang dã ra bên ngoài huấn luyện, bây giờ khoảng cách bay càng ngày càng xa, khi Lôi Tử trở về thì cũng đã trễ lắm rồi.

Nhưng cũng may là bây giờ Vân Tử đã không còn dựa dẫm vào Lôi Tử như trước nữa, nó có bóng cao su, có đồ gãi ngứa, mỗi ngày đều chơi rất vui vẻ.

Những lúc tâm trạng tốt, nó còn muốn tương tác với du khách tham quan, dáng vẻ nghịch ngợm dễ thương làm cho nó có rất nhiều người hâm mộ.

Thậm chí có người dân ở địa phương thích động vật, thành lập một nhóm fan của thằng nhóc, dường như thành viên của nhóm đều đến vườn bách thú thăm Vân Tử mỗi ngày.

Hôm nay, mặc dù đang là thời gian làm việc, nhưng ở ngoài khu nhà voi vẫn có rất nhiều du khách.

Có lúc Vân Tử không muốn làm gì hết, chỉ đứng ngẩn người rung đùi vui vẻ, nhóm fan đứng ở ngoài cũng sẽ bị nó làm cho mê mẩn.

Trên đường La Vũ Hâm và đoàn kiểm tra đi tới đây, biểu cảm trên mặt của những vị lãnh đạo quả nhiên không tốt.

Thậm chí đã có vài vị lãnh đạo đặt câu hỏi về những tin đồn xấu của vườn bách thú Hâm Hâm trên mạng.

Nhưng La Vũ Hâm chưa có chuyện gì là chưa trải qua, vấn đề như vậy cũng không thể làm khó anh ta.

Anh ta thức suốt đêm hôm qua, chính là để nghĩ ra lý do đối đáp với đoàn khảo sát hôm nay.

“Thưa các vị lãnh đạo, trên mạng có thông tin nhân viên của tôi ngược đãi động vật, tôi muốn nói vài câu. Cái gọi là tai nghe thì không nên tin, mắt thấy mới là thật, tôi cam đoan, vườn bách thú Hâm Hâm chúng tôi quả thật có nhiều nhân viên chưa được chu đáo, nhưng trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã cố gắng hết sức để chỉnh đốn và cải cách, trong quá trình các ngài đi tham quan, hẳn là có thể nhìn ra tất cả chúng tôi bởi vì nâng cao lợi ích của động vật mà đã nỗ lực rất nhiều.”

Trưởng khoa Từ lạnh mặt nói: “Không cần nhiều lời như vậy, trước kia tôi nghe nói ở vườn bách thú của các cậu có nhân viên huấn luyện được voi đúng không?”

La Vũ Hâm vội vàng nói: “Đúng đúng, không sai! Tôi đang dẫn các vị tới vườn voi đây!”

Trong lòng anh ta rất vui vẻ, chỉ sợ những vị lãnh đạo này cứ tập trung vào tin tức trên mạng, nếu như họ nói muốn được xem huấn luyện voi, đương nhiên là điều tốt nhất.

Những điều khác không cần nói, Đường Phỉ huấn luyện voi rất có hiệu quả.

Nói xong những lời này, La Vũ Hâm liền dẫn những người lãnh đạo trong cục lâm nghiệp đi đến nhà voi.

Khi mấy vị lãnh đạo đến tới nhà voi, Vân Tử đang biểu diễn chơi bóng.

Khán giả đều đang xem rất say sưa, tất cả đều bị Vân Tử thu hút.

Rất nhiều người chen chúc nhau, mấy vị lãnh đạo đứng phía sau nhóm người đều không thể nhìn thấy được gì.(Ứng dụng TY T)

Hôm nay, trong nhóm người có cả La Đại Cương, trước kia anh ta đắc tội La Vũ Hâm nên bị cô lập một thời gian rất lâu, nhưng mà hôm nay có cơ hội như vậy, anh ta vẫn tìm cách xuất hiện.

La Vũ Hâm cũng không muốn lúc này lại so đo với La Đại Cương, liền cho anh ta đi theo.

Thấy tình hình ở vườn voi như vậy, La Đại Cương liền đề nghị với La Vũ Hâm:

“Giám đốc, tôi giải tán đám người đó đi được không?”

La Vũ Hâm lắc đầu với vẻ mặt cẩn thận.

La Đại Cương cái khó ló cái khôn, nói: “Nếu không thì như vậy đi, chúng ta sắp xếp mấy vị lãnh đạo tiến vào nhà voi, tiếp xúc với voi và người chăm sóc, như vậy có thể thấy được rõ hơn.”

La Vũ Hâm nghĩ ngợi, phương pháp này cũng không tệ lắm, nhưng dù sao đoàn khảo sát cũng là những người lãnh đạo, không biết những người này có đồng ý tiến vào vườn voi khi có mùi lạ không.

Anh ta ghé sát vào trưởng khoa Từ, nói: “Trưởng khoa Từ, nếu không thì như vậy đi, tôi dẫn các ngài tiến vào vườn voi, như vậy có thể quan sát rõ hơn động tác huấn luyện của người chăm sóc.”

Sau khi trưởng khoa Từ nghe xong, sau khi xác nhận ý kiến của một ông lão trong đoàn, quyết định dẫn mọi người trong đoàn khảo sát tiến vào vườn voi.

Nhưng mà còn chưa kịp đi vào, Đường Phỉ đã đi ra.

“Chào các ngài, tôi là nhân viên của vườn voi, tôi tên là Đường Phỉ.”

Lúc này, La Vũ Hâm mới nhìn thấy Đường Phỉ, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được cơn giận.

Vậy mà cô lại làm ra chuyện lớn như vậy ở trên mạng.

Nếu như không vì những lời cô nói, hiện giờ anh ta đâu có gặp khó khăn như vậy!

Nhưng lúc này, cho dù giận dữ với Đường Phỉ, anh ta cũng phải nói với cô.

“Đường Phỉ, đây là những lãnh đạo trong đoàn khảo sát, họ muốn vào vườn voi nhìn cô huấn luyện voi cắt móng chân như thế nào, cô sắp xếp một chút đi.”

Vốn dĩ La Vũ Hâm đã nghĩ rằng Đường Phỉ chắc chắn sẽ nghe theo, dù sao thì chuyện đoàn khảo sát đến đây hôm nay, Đường Phỉ đã sớm được biết, hơn nữa trước đó cũng đã đưa ra rất nhiều yêu cầu.

Không ngờ rằng Đường Phỉ lại cương quyết từ chối: “Giám đốc, các vị lãnh đạo trong đoàn khảo sát không thể vào vườn voi được.”

La Vũ Hâm nghe xong liền tức giận, rốt cuộc là Đường Phỉ có ý gì?

Trước kia làm nhiều hoạt động chuẩn bị như vậy, bây giờ lại định bỏ đi hết à?

Anh ta còn chưa có phản ứng gì, La Đại Cương đã lên tiếng: 

“Đường Phỉ, cô cho rằng cô là ai? Người đến đây hôm nay là những vị lãnh đạo đấy?”

Đường Phỉ nâng mi mắt, lạnh lùng nhìn La Đại Cương.

Một ông lão trong đám người cao giọng hỏi: “Cô gái, tại sao những người lãnh đạo trong đoàn khảo sát lại không thể vào vườn voi?”

Lời của ông ấy, mặc dù là hỏi Đường Phỉ, nhưng lại cắt ngang lời chất vấn của La Đại Cương, ở một khía cạnh nào đó đã giải vây cho Đường Phỉ.

Đường Phỉ nhìn ông lão này, vị này không phải là người cô mới gặp ở cửa khu báo săn sao?

Hóa ra người này là lãnh đạo trong đoàn khảo sát!

Cũng đúng, nếu đi theo đoàn khảo sát chính thức đến quan sát, thường thường sẽ không thể nhìn thấy những mặt chân thật của vườn bách thú, vậy nên ông ấy mới tự mình dạo quanh một vòng vườn bách thú trước.

Đường Phỉ mỉm cười với ông lão: “Bởi vì trước đây, khi cháu huấn luyện con voi và cắt móng chân cho nó, ngoài những nhân viên cần thiết ra sẽ không có người nào khác được tiến vào vườn voi, bây giờ lại có nhiều người lạ đi vào như vậy, đánh sâu vào tâm lý của nó, không có cách nào bảo đảm được sự an toàn của con voi.”

La Vũ Hâm rất tức giận, lúc này, Đường Phỉ còn lo lắng cho sự an nguy của voi!

Ngân sách của vườn bách thú sắp cạn sạch rồi, cô ta dám không phối sạo sao! 

Nhưng tức giận hơn nữa là anh ta không nắm được nhược điểm nào của Đường Phỉ trong tay, anh ta không thể lấy cái gì ra uy hiếp được.

Trưởng khoa Từ ghé sát vào tai ông lão: “Cục trưởng Ngô, ngài cảm thấy thế nào?”

Cục trưởng Ngô cười nói: “Cô gái này nói rất có lý, nơi này là vườn bách thú, đương nhiên là để phục vụ cho động vật, chức vụ của chúng ta có cao tới đâu cũng không thể mạo hiểm làm động vật bị thương! Đi thôi, chúng ta ra ngoài!”

Đường Phỉ: “Tôi có thể sắp xếp nơi quan sát cho các vị.”

Vừa rồi, La Vũ Hâm không để cho các vị lãnh đạo quan sát ở khu triển lãm là bởi vì anh ta cảm thấy La Đại Cương nói rất có lý, nên đến tận vườn voi quan sát hơn là khu triển lãm vì có rất nhiều du khách ở đó.

Nhưng Đường Phỉ lại đi vào khu triển lãm dành cho du khách, cô hét to lên: “Tôi là nhân viên chăm sóc của Vân Tử, mọi người có thể giúp tôi dành ra một khoảng trống được không ạ.”

Mọi người vừa nghe thấy cô nói là nhân viên chăm sóc Vân Tử thì đều rất phối hợp.

“Ah, nhóm người vừa rồi có vẻ là lãnh đạo của cô gái này, chắc là vậy đấy, chúng ta phối hợp một chút, để lại chỗ đứng cho mấy vị lãnh đạo kia.”

“Đúng đúng, chúng ta đi qua bên kia đi.”

“Chỗ bên kia có đủ không, hay là chúng ta xích sang bên kia thêm chút nữa.”

Tất cả các vị lãnh đạo đều đã nhìn thấy Đường Phỉ sắp xếp rất tốt.

La Vũ Hâm thấy chuyện đã được giải quyết cũng không lộ ra bộ mặt khó chịu nữa mà tươi cười nhìn Cục trưởng Ngô, nói: “Mời cục trưởng Ngô đi đến bên này!”

Trưởng khoa Từ để ý rằng Cục trưởng Ngô luôn âm thầm chú ý tới toàn bộ hành động của cô gái kia, ông ấy tiến gần lại, nói: “Cô nhân viên này tuy rằng thái độ trước đó không tốt lắm, nhưng xét về năng lực tổ chức thì cũng khá ổn.”

Cục trưởng Ngô hơi nâng mi nói: “Thái độ cô ấy không tốt sao? Sao tôi lại không cảm giác đó vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play