[Tịch Nhất  Âu]: Mọi người hoan nghênh thành viên mới [Hổ Tử] gia nhập nhóm này.

[Công Thành Sư]: Haha, tên nick này có vẻ khá ấn tượng đấy...

[Ông lớn]: Cậu có chắc đây là tên nick của một con báo không?

[Thằng nhóc xinh nhất làng]: Ồ, chào mừng bạn mới nhé!

[Cá Koi béo phì]: Vậy @Hổ Tử, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với con hổ nhỏ sống bên cạnh cậu ở núi Hổ không?

[Ông lớn]: @Hổ Tử, xin chào, nếu cậu đang online, hãy trả lời càng sớm càng tốt!

[Công Thành Sư]: Meo?

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Này... Chẳng lẽ cậu ấy không online sao?

[Cầu Cầu]: Xin chào @Hổ Tử, tôi là bạn của con hổ tên Túng Bảo, cậu ấy thực sự muốn biết liệu cậu ấy có phải được sinh ra trong sở thú của cậu hay không, cậu ấy cũng muốn biết tung tích của cha mẹ cậu ấy, nếu cậu biết tình hình, xin vui lòng báo cho tôi biết một tiếng!

[Cúc cu cúc cu]: Thực ra cậu chỉ cần nói tên của con hổ con trong sở thú năm xưa là được rồi!

[Em gái mắt to]: Đúng đúng đúng, nếu đã từng biết tên thì cậu nói cho Cầu Cầu xem thử nhé, sẽ biết được con hổ đó có phải ở sở thú của chúng ta hay không!

Buổi biểu diễn xiếc bắt đầu, Đường Phỉ được ngồi ở một vị trí cũng không tệ lắm, mặc dù là ở một bên của sân khấu hình tròn, nhưng mà ngồi ở hàng thứ nhất nên khá thuận lợi, có thể nhìn cận cảnh các con vật.

Chẳng qua so với ấn tượng trước đây của Đường Phỉ về biểu diễn xiếc có phần khác biệt, mấy tiết mục mở màn lần này liên tiếp đều là biểu diễn xiếc.

Có màn chạy mô tô bay, đu vòng đôi, có cả màn biểu diễn nước cực nghệ, vô cùng hài hước khiến khán giả không khỏi bật cười thích thú.

Ngay khi không khí của khán giả lên đến đỉnh điểm, dưới sự hướng dẫn của người huấn luyện thú, ba chú voi lần lượt bước vào sân khấu khiến mọi người nín thở.

Những chú voi đã thực hiện chính xác các màn biểu diễn như xoay người, quỳ gối, nhấc người lên, thậm chí là vẽ tranh… Tổng thể các màn biểu diễn có thể nói là không chê vào đâu được.

Đường Phỉ bình thường rất thân với Vân Tử, vì vậy khi cô nhìn thấy voi tự nhiên sẽ cảm thấy hứng thú hơn một chút, cô cũng đã từng tiếp xúc với việc huấn luyện hành vi cho voi trong một khoảng thời gian, muốn hoàn thành huấn luyện này, dù là đối với người huấn luyện hay là đối với voi điều là việc hết sức khó khăn.(CaiBap x T Y T)

Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ nhìn màn trình diễn hôm nay bằng ánh mắt phán xét, nhưng sau khi cô đến, tất cả những gì còn sót lại chỉ có rung động.

Tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, phải nói là từ góc độ khán giả mà nói, có thể tận mắt xem động vật biểu diễn những màn biểu diễn như vậy quả thực rất hấp dẫn.

Sau màn trình diễn voi là phần chính của chương trình: màn trình diễn của hổ.

Năm con hổ bước vào đấu trường do huấn luyện viên của chúng dẫn đầu.

Đi phía sau cùng rõ ràng là hình dáng nhỏ hơn nhiều so với những con khác.

Dáng vẻ sợ sệt, nhút nhát.

Đường Phỉ vui mừng khôn xiết, nó trông giống như Túng Bảo, quả nhiên là hổ nào tên nấy.

Hơn nữa, ngồi ở vị trí của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy, một con mèo màu trắng cam đang ngồi xổm ở góc cửa nơi con hổ bước vào.

Con mèo duyên dáng ngồi đó, mắt nó nhìn con hổ nhỏ mọi lúc.

Sau khi người huấn luyện thú dẫn con hổ nhỏ đi một vòng, anh ta sắp xếp nó ngồi trên ghế.

Đường Phỉ cách rất gần, cô có thể nhìn thấy con hổ nhỏ sau khi vừa ngồi xuống thì đã run rẩy, hình như rất sợ hãi.

Nhưng đầu nó luôn nhìn con mèo bên kia, giống như chỉ cần có con mèo ở bên thì nó sẽ không sợ.

Sau đó, người huấn luyện hướng dẫn, con hổ bắt đầu thay đổi băng ghế, những con hổ khác động tác nhanh nhẹn, phản ứng nhanh, nhưng con hổ nhỏ này lại vụng về, luôn chậm hơn những con khác nửa nhịp.

Tuy nhiên, vẻ ngoài ngây ngô chậm chạp của nó khiến khán giả rất yêu thích, mỗi khi nó mắc lỗi, khán giả sẽ phá lên cười sảng khoái.

Nhưng mà người huấn luyện thú không nhìn nhận nó theo cách đó.

Mỗi khi con hổ nhỏ mắc lỗi, người huấn luyện thú sẽ quất roi một cách không thương tiếc.

Mỗi lần như vậy, con hổ nhỏ sẽ gào lên một tiếng, làm động tác phản kháng.

Nhưng không lâu sau, lại phạm sai lầm...

Đường Phỉ nhìn thấy con mèo bên kia dùng móng vuốt che mặt, tỏ vẻ không thể chịu đựng được nữa.

[Cầu Cầu]: Này... @Em gái mắt to, cậu có đang ở hiện trường không?

[Em gái mắt to]: Có...

[Cầu Cầu]: Bây giờ cậu đã hiểu tại sao tôi muốn gửi cậu ấy đi rồi phải không?

[Em gái mắt to]: Tôi hiểu...

Đường Phỉ cũng cảm thấy mình sắp không nhìn nổi rồi, nhìn thấy Túng Bảo như vậy thật sự rất đáng thương!

Nó rõ ràng là rất nhút nhát, không thích hợp làm những việc như vậy. Nhưng chủ rạp xiếc không thể cứ giữ nó mãi mà không kiếm tiền.

Mặc dù màn trình diễn không tốt, nhưng mọi người cũng rất vui khi thấy một chú hổ nhỏ dễ thương biểu diễn trên sân.

Kết thúc màn trình diễn, bốn con hổ được huấn luyện tốt còn lại nhảy xuyên qua vòng lửa.

Rõ ràng, màn trình diễn này nằm ngoài tầm kiểm soát của một con hổ đần như Túng Bảo, nên nó chỉ ngồi bên sân nhìn.

Khi vòng lửa được nâng lên, cơ thể nó ngả về phía sau, giống như muốn tránh vòng lửa càng xa càng tốt.

Ba con hổ đầu tiên nhảy qua vòng lửa rất suôn sẻ, được khen thưởng, nhưng con hổ cuối cùng lại thể hiện không như bình thường, húc đổ vòng lửa.

Vòng lửa rơi về phía Túng Bảo, nó sợ đến mức tiểu luôn trên sân, khiến khán giả trên khán đài lớn tiếng cười vang .

Người huấn luyện thú lúc đầu còn bối rối, nhưng thấy khán giả phản ứng tốt, liền tranh thủ cúi đầu, dắt Túng Bảo và con hổ mắc lỗi bước xuống sân khấu.

Vì quá sợ hãi, Túng Bảo mất khống chế điên cuồng lui về phía sau, ánh đèn mờ ảo, các diễn viên của tiết mục tiếp theo nối đuôi đi vào, người huấn luyện thú dưới tình thế cấp bách giơ roi lên thật cao quất xuống thân Túng Bảo, con mèo bên cạnh thấy Túng Bảo bị đánh quá dã man, cong lưng, cả người mèo dựng thẳng, như thể một giây sau nó sẽ vì Túng Bảo mà liều mạng.

May mắn thay, vào thời điểm quan trọng, dưới đòn roi Túng Bảo cuối cùng đã trở lại bình thường, được người huấn luyện thú dẫn ra khỏi sân đón nhận sự khen ngợi từ khán đài.

Về phân cảnh cuối cùng, ngay cả Phan Đại Đại ngồi bên cạnh Đường Phỉ cũng không nhìn thấy. Ánh mắt của khán giả từ lâu đã bị thu hút bởi tiết mục hấp dẫn mới.

Đường Phỉ đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào Túng Bảo suốt từ nãy đến giờ, vậy nên cô đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa rồi.

Lòng nặng trĩu, cô nói với Phan Đại Đại một tiếng, rồi một mình bước ra khỏi rạp xiếc.

Vé vào cửa dùng một lần, ra ngoài là không được vào nữa, nhưng cô thật sự không còn tâm tình xem biểu diễn.

Lấy điện thoại ra, xem lịch sử trò chuyện trong nhóm.

Cái gì!

Em gái mắt to theo cô đến rạp xiếc?

Đường Phỉ lo lắng nhìn xung quanh.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong hoàn cảnh như vậy không dễ gì tìm được một con cú mèo nhỏ.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng vỗ cánh trên bầu trời đêm.

“Pi?” Đường Phỉ bắt chước em gái mắt to kêu lên.

Một con chim nhỏ đột nhiên đậu lên vai, Đường Phỉ quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là em gái mắt to.

Ngay sau đó, Đường Phỉ nghe thấy một tiếng “meo”.

Chính là con mèo con màu trắng cam vừa nãy, con mèo này hẳn là Cầu Cầu.

Tuy nhiên, khác với màu lông và tên gọi, con mèo này khá mảnh khảnh.

Con mèo ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô một lúc rồi quay người đi về hướng ngược lại, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu lại chờ cô.

Đường Phỉ hiểu rằng Cầu Cầu muốn đưa cô vào hậu trường.

Lúc này, một người đột nhiên xuất hiện phía sau Đường Phỉ.

“Này, Đường Phỉ, cô đi đâu vậy? Tại sao đột nhiên đi ra thế?”

Đường Phỉ quay đầu lại, hóa ra là Phan Đại Đại.

Cô vốn có hơi lo lắng, nên khi anh ấy gọi một tiếng như vậy, cô sợ tới mức thiếu chút nữa thì hét lên.

Em gái mắt to cũng sợ tới mức cất cánh bay đi, dạo quanh một vòng mới trở về.

Nó lại ngừng ở trên vai Đường Phỉ, kháng nghị: “Chích chích.”

Phan Đại Đại quay đầu lại theo tiếng kêu, phát hiện con cú nhỏ này, từ khi bắt đầu livestream về chủ đề động vật đến nay, anh ấy chưa từng có cơ hội tiếp xúc gần với loài động vật hoang dã này, vì vậy anh ấy nhịn không được muốn đưa tay ra lặng lẽ chạm vào đầu nó.

“Đừng sờ.” Đường Phỉ lập tức ngăn lại.

Phan Đại Đại rút tay lại, suýt chút nữa thì bị cú mổ, có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút không cam lòng.

“Này, Đường Phỉ, cô làm thế nào mà hay vậy? Làm cách nào để một con cú ngoan ngoãn đậu trên vai thế?”

“Nó phụ thuộc vào nhan sắc.”

Con mèo màu cam quay đầu lại, lườm hai người họ, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đường Phỉ vội vàng chạy theo, Phan Đại Đại cũng vừa đi theo vừa luyên thuyên: “Này, cô đi dâu vậy? Cô đi theo con mèo đó à? Con cú này là cô nuôi hả? Cô có thể để nó đậu trên vai tôi không?”

“Muốn đi theo thì im miệng đi.” Đường Phỉ rốt cục không nhịn được.

Con mèo màu cam đưa họ đi vòng quanh, đến cửa sau của căn nhà tạm bợ nhỏ hơn phía sau căn lều lớn.

Lúc này, màn biểu diễn của động vật bên trong rạp đã hoàn toàn kết thúc, các con vật đều trở về chuồng để nghỉ ngơi.

Chỉ là huấn luyện viên của con hổ vẫn còn lớn tiếng mắng chửi, bởi vì có người ở bên trong, nên mèo cam không có đi vào, mà là chờ ở bên ngoài.

Tuy nhiên, Đường Phỉ và Phan Đại Đại đều có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của người ở bên trong, còn có tiếng roi vun vút hỗn loạn.

Đường Phỉ nhận ra mỗi khi tiếng roi vang lên, cơ thể của Cầu Cầu trước mặt cô sẽ hơi co giật, như thể chiếc roi đã quất vào nó.

Không biết phải mất bao lâu, người huấn luyện thú mới rời khỏi bằng đường cửa trước, con mèo cam Cầu Cầu dẫn Đường Phỉ và Phan Đai Đại vào trong.

“Oa, con mèo này thật thông minh! Nó còn biết cách đưa chúng ta vào hậu trường! Vậy mới nói, tôi còn thắc mắc mãi tại sao có thể hoán đổi con gấu lúc nãy được! Thì ra là nó có thể đi vào từ cửa sau!”

Đường Phỉ liếc nhìn Phan Đại Đại: “Nhỏ tiếng một chút.”

“Được rồi, tôi không nói nữa.”

Lịch sử trò chuyện trong nhóm vẫn liên tục spam.

[Tiểu Phi Thu]: Ahhhhhhhhhhhhhhh, căng thẳng quá, tình hình rốt cuộc thế nào rồi?

[Cá koi béo phì]: Yên tâm, có chị gái ở đây sẽ không sao đâu.

[Em gái mắt to]: Để tôi báo cáo với mọi người, tôi đã tìm thấy chị gái, hiện tại đã đến gặp Cầu Cầu, chúng tôi đang cùng nhau đi xem Túng Bảo.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Này, cậu nhìn thấy thì an ủi cậu ấy đi, vừa rồi tôi nghe các cậu nói Túng Bảo bị đánh, thật đáng thương.

[Ông lớn]: Con người không phải là thứ tốt lành gì! (trừ chị gái...)

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Pao pao pao, khổ thân Túng Bảo!

[Ông lớn]: Được rồi nhóc con, chị gái của cậu vẫn rất có bản lĩnh, nhất định sẽ tìm ra biện pháp thôi.

[Em gái mắt to]: Chúng tôi đã vào đến bên ngoài lồng sắt của Túng Bảo, vừa rồi cậu ấy bị đánh, bây giờ cậu ấy đang sợ hãi khóc rống lên.

[Công Thành Sư]: Trời ơi! Cậu giúp tôi an ủi nó một chút. @Hổ Tử, cậu có ở đây không? Cậu nhớ thử xem, tên ban đầu của Túng Bảo rốt cuộc là gì? Ngoài ra, có chút chuyện gì về cha mẹ nó trong quá khứ cũng được, chúng tôi cũng có thể xác nhận xem Túng Bảo có phải là con thú sinh ra trong vườn bách thú chúng ta hay không!

[Em gái mắt to]: Này, hình như Hổ Tử không có ở đây, tôi cũng không biết làm sao để xác nhận.

[Hổ Tử]:...

[Em gái mắt to]: ! ! ! Chúa ơi, Hổ Tử, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!

[Tiểu Phì Thu]: Tung hoa! Gọi cả một đêm, cuối cùng thì Hổ Tử cũng đã online!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Hahahaha, đây là do ở chuồng báo săn không có tín hiệu à?

[Hổ Tử]: Bánh nhân đậu.

[Giúp tôi lên ngôi vui]: Ha ha ha ha, Hổ Tử, cậu đang nói về cái gì vậy? Bánh nhân đậu nào cơ?

[Công Thành Sư]: Bánh bao đậu đỏ, bánh bao đậu xanh, bánh bao nhân đậu, bánh bao đậu, ...Ơ… Bánh nhân đậu hả? @Hổ Tử, ý cậu là tên trước đây của Túng Bảo là Bánh nhân đậu ý hả?

[Ông lớn]: Công Thành Sư, đừng có làm trò hề nữa, cả tối trong đầu toàn là đồ ăn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play