Từ Dương cảm thấy vô cùng phấn khởi, cậu đã tự học quản lý hành vi động vật trong thời gian rất lâu rồi, vốn dĩ cậu cho rằng mình đã nắm vững kiến thức chuyên ngành đủ nhiều, nhưng so sánh với Đường Phỉ, cậu phát hiện bản thân đang bị rơi vào tư duy cứng nhắc, bất cứ việc gì cũng đều đứng ở góc độ của khách du lịch, mà quên đi khởi điểm ban đầu là góc độ của động vật.

Chờ sau khi làm xong chuồng của Hổ Tử, Đường Phỉ và Từ Dương lùi ra bên ngoài, thả Hổ Tử ra ngoài.

Cũng không khác dự đoán của Đường Phỉ lắm, phản ứng của Hổ Tử vẫn dè dặt như trước, nó ngay lập tức phát hiện bố cục khu triển lãm thay đổi khá nhiều so với trước kia, cho dù nó rất tò mò, rất muốn đi lên phía trước xem thử, nhưng lại cẩn thận nằm bò ở khoảng cách khá xa để quan sát.

Đường Phỉ cùng Từ Dương cũng không quấy rầy hành động của nó, dù sao vừa nãy nó cũng mới bị dọa sợ, nhìn nó nằm bò khoảng một tiếng, cuối cùng mới đứng dậy, đi đến hướng khung chơi leo trèo và núi đá.

Dường như nó rất thích chỗ bố trí ở trên cao kia, nhưng mà, nó vẫn hết lần này đến lần khác xem xét ở phía sau như cũ, cuối cùng mới thuận theo núi đá mà leo lên khung chơi leo trèo.

Từ Dương vui mừng không ngớt, khung chơi leo trèo này là cậu làm cho Hổ Tử, giờ phút này nhìn thấy báo săn giống như một con mèo lớn bình thường, leo lên khung chơi leo trèo, trèo lên trên cao phóng tầm nhìn càng xa, bỗng nhiên nảy sinh ra một cảm giác xúc động và tự hào.

Từ Dương gắng sức khống chế tâm trạng kích động của bản thân, đè thấp giọng nói: “Sư phụ! Chị có phát hiện ra không! Hôm nay nó thật sự không tiếp tục đi vòng qua vòng lại nữa! Chị lợi hại quá! Chị thật sự làm được rồi!”

Đường Phỉ cũng bị cậu chọc cười: “Đúng nhỉ, nó không đi vòng qua vòng lại nữa, bởi vì nó tìm được đồ chơi vui hơn rồi.”

“Không, không chỉ là như vậy!” Từ Dương kích động không thôi: “Sư phụ, điều chị nói chỉ là một phần thôi, không! Một phần nhỏ thôi! Hình tượng mà chúng ta nhìn thấy bên ngoài chỉ là Hổ Tử tìm thấy trò vui hơn, nhưng mà nguyên nhân sâu xa ở đây chính là cảm giác an toàn. Nhất định là chị đã biết trước kết quả rồi đúng không? Chị xem, ở chỗ đằng sau mấy cục đá cùng với cây cối này, Hổ Tử có thể dễ dàng tránh né bên ngoài nhìn trộm, cho dù là trèo đến chỗ cao, vẫn không dễ dàng bị người ta phát hiện, cộng thêm khoảng cách giữa du khách và khu triển lãm được nới rộng ra, cho nên Hổ Tử cảm thấy an toàn và thả lỏng, lúc này mới dừng lại hành động rập khuôn kia!”

Nói đến đoạn phía sau này, Từ Dương vui vẻ đến nỗi mặt đỏ lên.

Đường Phỉ không ngờ rằng ý tưởng của mình nhận được nhiều sự tán đồng của người khác như vậy, cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng mà cảm giác thành tựu nhất chính là Hổ Tử đã thoát ra khỏi trạng thái làm người ta đau lòng đó, cô cảm thấy sự nỗ lực của mình trước đây rất xứng đáng.

“Em quyết định rồi, em cũng muốn giống như sư phụ vậy, là một nhân viên chăm sóc có thể giúp đỡ động vật.” Từ Dương nắm tay.

Đường Phỉ không nhịn được, lại bị chọc cười nữa rồi.

[Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của Từ Dương, phần thưởng là 200 điểm kinh nghiệm, 200 tiền vàng.]

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhiệm vụ tiếp theo cần phải hoàn thành chính là đi đến rạp xiếc xem biểu diễn, Đường Phỉ định chờ lát nữa tan làm liền đi luôn.

“Ôi, cho tôi hỏi, nơi đây có phải là đã sửa chữa lại rồi không? Sao không chụp được báo săn nữa?” Một chàng trai cầm điện thoại đi tới, vừa điều chỉnh lại góc độ máy ảnh vừa hỏi.

Đường Phỉ quay đầu lại nhìn, cô vẫn còn có chút ấn tượng đối với chàng trai này, chính là người đã giúp cô nói chuyện khi xảy ra xung đột với du khách lần trước.(CaiBap x T Y T)

Cô nhẫn nại giải thích nguyên nhân cho đối phương.

“Haiz, thật là đáng tiếc, tôi là tới thăm dò, trước đây cảm thấy báo săn ở đây tương đối dễ chụp, cho nên chọn chỗ này làm địa điểm livestream, bây giờ không chụp được báo săn nữa, nhưng mà như vậy cũng tốt, bây giờ khoảng cách giữa du khách và báo săn càng xa thì nó càng có nhiều chỗ để ẩn nấp hơn, như vậy đối với động vật cũng tốt. Cám ơn cô đã nói cho tôi biết, tôi đi trước đây.”

Livestream?

Từ Dương rất tò mò đối với mấy chuyện này, cậu buột miệng nói ra một câu: “Vậy anh có thể livestream Vân Tử không?”

“Vân Tử? Chính là con voi nhỏ đó hả?” Chàng trai quay đầu sang, dường như rất có hứng thú.

Từ Dương gật đầu: “Đúng vậy, con voi đó rất dễ thương luôn, nếu ngày mai anh muốn tới livestream, tôi đem bóng cao su cho nó để nó chơi đá bóng, như vậy thì nội dung của anh sẽ phong phú hơn nhiều.”

Mắt chàng trai sáng lên: “Có thể làm như vậy hả?”

Từ Dương lại nói tiếp: “Gần đây nhân viên chăm sóc của Vân Tử đang tiến hành huấn luyện cho nó, nó đã học được cách nhấc chân rồi, anh livestream cũng coi như tuyên truyền cho vườn bách thú của chúng tôi, hay là để tôi đi hỏi giúp anh, xem có thể châm chước cho anh một chút không nhé.”

Chàng trai xúc động không thôi: “Ôi, vậy thì cám ơn cậu nhé! Nếu được như vậy thì tốt quá rồi!”

Từ Dương đến gần Đường Phỉ hỏi: “Sư phụ…. chị thấy thế nào?”

Đường Phỉ đỡ trán, cô trở thành sư phụ của Từ Dương từ lúc nào vậy, cô nhớ là cô chưa từng đồng ý nhận cậu ấy làm học trò mà.

“Chị cảm thấy không hay lắm, chúng ta huấn luyện voi không phải là để nó biểu diễn cho du khách xem. Anh ấy livestream, mặc dù bề ngoài chỉ là một du khách, nhưng mà sau lưng anh ấy vẫn còn rất nhiều người xem livestream. Nếu như chúng ta tuyên truyền cho người xem quan niệm này thì sẽ tạo thành chỉ dẫn sai lệch.” Đường Phỉ có chút băn khoăn.

Ngày đó có thể để cho mọi người xem thành quả huấn luyện là bởi vì Vân Tử cần phải sửa bàn chân, chỉ có chứng minh được Vân Tử có thể nhấc chân mới có thể giúp được nó, bây giờ đã sửa bàn chân xong rồi, không cần phải làm lại động tác này nữa, càng không cần tiến hành biểu diễn nữa.

“À… sư phụ, như vậy có phải là đáng tiếc quá không?”

Chàng trai chạy tới, đưa danh thiếp của anh ta.

“Xin chào, cô là nhân viên chăm sóc cho Vân Tử đúng không? Tôi tên Phan Đại Đại, là phát thanh viên của trang mạng Đẩu Hà,vừa rồi cô nói rất đúng, tôi có thể hiểu được. Vậy lần sau cô muốn sửa bàn chân cho Vân Tử, tôi có thể đến livestream được không?”

Đường Phỉ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Cô nhận lấy danh thiếp của anh ấy, bên trên có viết địa chỉ livestream, hóa ra tên trên mạng của anh ta là: Tôi là Phan Đại Đại.

Thẳng thắn thật đấy.

“Tại sao anh lại muốn livestream vườn bách thú vậy?” Đường Phỉ đột nhiên có chút tò mò.

“Cô không biết hả? Gần đây có bài đăng livestream của rạp xiếc Hoàng Gia rất hot, sau khi tôi thấy bọn họ livestream, phát hiện mọi người rất có hứng thú đối với động vật. Tôi muốn làm một chủ đề livestream về động vật thành công hơn bọn họ. Chỉ là… tình trạng động vật của vườn bách thú đều không được tốt lắm,

hôm nay sau khi tôi thăm dò, tôi e rằng ý tưởng này của tôi e sẽ phải bỏ đi mất thôi. Có điều mọi người đã bằng lòng cho tôi livestream hình ảnh Vân Tử sửa bàn chân, như vậy đã là tốt lắm rồi, đến lúc đó nhất định rất hot! Đúng rồi, chỗ tôi còn hai tấm vé, hay là tối nay hai người cùng tôi đi đến rạp xiếc Hoàng Gia xem thử nhé?” Phan Đại Đại lấy ra hai tấm vé của rạp xiếc Hoàng Gia, mời Đường Phỉ và Từ Dương cùng đi xem xiếc.

Từ Dương vội vàng xua tay: “Hai người đi đi, tối nay tôi có việc rồi.”

Phan Đại Đại dời ánh mắt, khóa chặt lấy Đường Phỉ: “Cô đi cùng tôi nhé, hai vé này của tôi cũng là do bạn tặng, dù sao không đi cũng lãng phí.”

Đường Phỉ phóng khoáng nhận lấy vé vào cổng.

“Được, tôi đi cùng với anh, có điều tôi sẽ trả tiền cho anh.”

Phan Đại Đại liên tục xua tay: “Đừng đừng, tôi cũng không mất tiền mua, hơn nữa, tôi là thành tâm muốn làm bạn bè với cô.”

Đường Phỉ ngẫm nghĩ: “Vậy được, sau này lúc livestream cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.”

Cô cảm thấy thật trùng hợp, buổi sáng em gái mắt to vừa nhắc đến áp phích tuyên truyền của rạp xiếc, buổi chiều liền được cho vé vào cửa.

“Vậy đợi lát nữa tôi đến đón cô, giờ tôi tiếp tục đi thăm dò đây.”

“Được.”

Phan Đại Đại thêm wechat của Đường Phỉ xong liền rời đi.

Sau khi tan ca, Đường Phỉ bèn đi cùng Phan Đại Đại đến rạp xiếc Hoàng Gia.

“Woa, ở đây còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi.” Phan Đại Đại kinh ngạc la lên,

Trước đó, Đường Phỉ chỉ nhìn thấy hậu trường của rạp xiếc qua livestream, đối với quy mô rạp xiếc cũng không hiểu rõ lắm, sau khi đi vào tận nơi cũng bị quy mô này hù dọa.

Chỗ này nằm ở ngoại thành, mảnh đất trống này vốn là trường đua ngựa, nghe nói ông chủ rạp xiếc đã dựng một cái lều bạt rất to sau khi thuê sân bãi này, sân biểu diễn nằm ở trong lều bạt này. Bên cạnh sân biểu diễn còn có một vài công trình dựng tạm, để làm nơi ở cho nhân viên biểu diễn.

Sau khi kiểm vé đi vào sân diễn mới phát hiện, bên ngoài nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng bên trong trang trí vô cùng cầu kỳ. Tất cả ghế ngồi đều là ghế đỏ như ở trong rạp chiếu phim, khán đài hình vành khuyên, làm cho người đi vào đây xem xiếc có cảm giác như đi vào nhà hát cao cấp.

Hơn nữa điều tinh tế nhất là, chỗ ngồi của nhà hát này giống như rạp chiếu phim, phía sau cao phía trước thấp, như vậy những khán giả ngồi ở phía sau sẽ không bị hạn chế tầm nhìn.

Tất cả chi tiết này, đều chứng minh được rạp xiếc này rất có thực lực.

“Rạp xiếc này là biểu diễn cố định ở thành phố Lâm Thủy hả?” Đường Phỉ hỏi.

Phan Đại Đại cũng có hiểu biết sơ sơ đối với những việc này, nói: “Không có, bọn họ là đi lưu diễn toàn quốc, giống như lễ hội Carnival vậy đó, nếu như ở thành phố đó có nhiều người xem thì sẽ ở lại lâu hơn chút, có điều một thời gian sau sẽ di chuyển đến thành phố khác.”

Đường Phỉ nghe thấy lời này liền cảm thấy, có khả năng là các loài động vật kia nhầm lẫn rồi.

Nếu là rạp xiếc lưu diễn toàn quốc, khả năng cao con hổ kia không phải con hổ trước kia ở vườn bách thú Hâm Hâm.

Cũng có thể là do con hổ của rạp xiếc không phải giống đực, hoặc là từ nơi khác mua về.

Có điều, nếu đã tới rồi, cô vẫn quyết định xem hết các tiết mục của rạp xiếc.

Người xem dần dần đi vào, hôm nay cũng không phải cuối tuần, nhưng người đến rạp xiếc này đông đến mức không còn chỗ trống, Đường Phỉ liếc mắt nhìn thử, suất ghế ở hàng gần như đạt đến 95%, chuyện này so với dự tính ban đầu của cô còn sôi động hơn rất nhiều.

Phan Đại Đại xúc động nói: “Vậy nên tôi mới nói anh trai gấu mèo là mục tiêu phấn đấu của tôi, cô nhìn xem, chỉ một lần livestream của anh ta mà cứu vãn công việc làm ăn của cả rạp xiếc.”

Đường Phỉ có chút tò mò: “Tại sao anh lại nói người đăng tải video đã cứu vãn cả rạp xiếc thế? Không phải là rạp xiếc làm ăn rất được ở thành phố Lâm Thủy hay sao?”

Phan Đại Đại hừ mũi: “Làm gì có, mấy chuyện này đều là tuyên truyền ra bên ngoài thôi! Tôi nghiên cứu qua rồi, trước đó gánh xiếc này lâm vào nguy cơ tài chính, ngay cả tiền để tuyên truyền ở thành phố Lâm Thủy cũng không có, sau này ông chủ thuê sân bãi còn phải khất nợ 3 tháng tiền thuê đó! Về sau tìm được người chuyên đăng tải video, phối hợp với người ta làm livestream, cô nhìn xem, mới một lần lên sóng thôi đã hot rồi, trước đó là một ngày diễn một suất, bây giờ là một ngày ba suất.”

Đường Phỉ: “Thì ra là như vậy.”

Phan Đại Đại lại nói thêm: “Trước đây anh trai gấu mèo cũng chỉ là một kênh livestream không nổi tiếng mà thôi, trở nên rất hot nhờ lần này, bây giờ anh ấy đã ký hợp đồng với trang mạng Đẩu Hà, cô không biết giá trị bản thân đã tăng lên bao nhiêu đâu!”

Đường Phỉ nhìn anh ta, không tiếp tục hỏi nữa, yên lặng xem xiếc.

Lúc này ở trong nhóm:

[Tiểu Phì Thu ]: Alo alo, chị gái nhỏ có đi rạp xiếc không vậy?

[ Em gái mắt to ]: Chắc là đang xem xiếc ở rạp xiếc rồi, tôi nhìn thấy chị ấy lên xe rồi, nhưng mà tôi bị mất dấu giữa đường.

[ Cúc cu cúc cu ]: Ài, nên để cho tôi đi mới đúng, tôi thấy được phương hướng nên sẽ không bị mất dấu đâu.

[ Em gái mắt to ]: Líu lo!

[ Cúc cu cúc cu ]: Xin xin xin xin lỗi, không phải tôi nói cậu nhìn đường không tốt… ài, bây giờ tôi cũng không dám rời khỏi vườn bách thú, luôn cảm thấy bay đi đâu cũng sẽ bị người ta đánh…”

[ Em gái mắt to ]: Bây giờ tôi đã tới rạp xiếc rồi, có điều tôi không đi vào được, @Cầu Cầu cậu ở đâu?

[ Cầu câu ]: Tôi ở hậu trường.

[ Em gái mắt to ]: Một lát nữa cậu hãy đến nhé, đợi chị gái nhỏ xem biểu diễn xong đi ra rồi chúng ta cùng đi tìm chị ấy.

[Cầu Cầu]: Chờ một chút… giờ tôi chưa rời đi được.

[Em gái mắt to]: Hả?

[Cầu Cầu]: Cậu không biết đâu, những lần trước Túng Bảo lên sân khấu biểu diễn đều phải dỗ dành cậu ấy… làm công tác tư tưởng.

[Em gái mắt to]: Ồ… được rồi, vậy cậu cứ làm đi.

[Cá koi béo phì]: Aaaaa, các cậu phải cố lên đó, nhất định phải đưa chị gái nhỏ tới hậu trường xem hổ nhé!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Đúng đúng, đến hậu trường nhìn một chút, xác nhận lại thử xem.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Đợi đã… con hổ lớn lên không khác hồi nhỏ mấy đúng không…. tuy rằng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bé hổ cả.

[Ông lớn]: Tôi tò mò quá, rốt cuộc các cậu định làm thế nào mới có thể xác nhận con hổ đó chính là con hổ ở vườn bách thú của chúng ta.

[Công Thành Sư]: ….Hình như…. vẫn chưa có ai biết cả…

[Ông lớn]: Mọi người đùa tôi đấy à, vậy để chị gái nhỏ đi, làm sao chị ấy biết được?

[Cá koi béo phì]: Vậy thì xấu hổ nhỉ….

[Công Thành Sư]: À! Đúng rồi, tôi nhớ hàng xóm của tôi có một con báo săn, @Tịch Nhất Âu, cậu có thể kéo con báo kia vào nhóm không, chắc chắn cậu ta biết đó! Ban đầu chuồng của báo săn ở gần núi hổ nhất đó, nói không chừng báo săn đã nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của con hổ rồi! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play