[ Cầu Cầu ]: Vậy tôi sẽ thử.

[ Em gái mắt to ]: Tôi cũng sẽ thử!

Lúc này, Đường Phỉ đang ngồi xổm trước lồng và nhìn hổ con trước mặt mình.

Vào lúc này, bên ngoài cũng đã yên tĩnh, hầu hết huấn luyện viên xiếc thú trong rạp xiếc đã nhận nhiệm vụ khác, vì vậy, sau khi nhốt những con vật vào trong lồng, họ quay trở lại sân khấu và ở đây chỉ có những con vật đó.

Phan Đại Đại đi theo phía sau, thò đầu ra nhìn, sau khi xác nhận không có ai ở đó, anh ấy thao thao bất tuyệt: “A ha ha ha ha, để tôi nói cho cô biết nhé, có thể là cô chưa xem buổi livestream của Anh trai gấu mèo, nhưng phải nói là buổi livestream của anh ta trên cả tuyệt vời luôn. Hậu trường ở rạp xiếc Hoàng Gia còn tuyệt vời hơn cả trên sân khấu, mấy con vật rất thân thiện với con người, lúc tôi nhìn thấy đã cực kỳ hâm mộ! Hay là..."

“Suỵt!” Đường Phỉ ra hiệu bảo anh ấy đừng nói nữa.

Sau khi bước vào hậu trường của rạp xiếc, Đường Phỉ cảm thấy một cảm giác khác thường, cô vô thức bảo Phan Đại Đại im lặng để quan sát các con vật tốt hơn.

Đường Phỉ phát hiện, động vật ở đây có sự có khác biệt rất lớn với động vật trong vườn bách thú. Mặc dù, động vật trong vườn bách thú cũng bị nhốt trong lồng, nhưng ít nhiều gì chúng vẫn có phạm vi hoạt động nhất định, còn động vật ở đây đều chen chúc trong một không gian nhỏ, điều kỳ lạ nhất là ở đây khác với những gì mà cô đã tưởng tượng.

Những con vật ở đây rất yên tĩnh, vô cùng bình tĩnh, nhưng tất cả đều nhìn cô với ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.

Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

Dường như... chúng nó rất sợ con người tới gần, ngoại trừ bản tính cảnh giác của động vật đối với người lạ, chúng nó còn bị huấn luyện trong một khoảng thời gian dài, nên sau đó đã giữ lại những ký ức đáng sợ.

Đường Phỉ bước từng bước nhẹ nhàng đến đó, nhưng những con vật lại theo tiếng động của cô mà trốn vào góc ngược lại, vì không còn chỗ nên những con vật đều phải chen chúc nhau.

Đường Phỉ không thể chịu đựng được khi nhìn thấy điều này.

Phan Đại Đại cũng thu lại vẻ mặt cười đùa, cẩn thận kiểm tra những con vật bị nhốt trong lồng.

Hơn nữa, anh ấy còn lấy điện thoại di động ra, mở đoạn phim livestream của Anh trai gấu mèo mà anh ấy đã lưu trước đó, liên tục so sánh các loài động vật xuất hiện trong buổi livestream và động vật có mặt ở đây. Biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy càng lúc càng nghiêm túc.

Nhìn thấy hai người họ đi ở phía sau, Cầu Cầu không hài lòng kêu lên một tiếng "ngao", Đường Phỉ đi theo nó, tiếp tục đi vào bên trong.

Hóa ra lúc này, chú hổ con bị đánh đang ngồi thu mình ở một góc xa trong lồng, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra nó đang ở đây.

Cầu Cầu chui vào lồng một cách thông thạo, ngồi xổm trước mặt Túng Bảo và nghiêng đầu nhìn nó.(CaibapxTYT)

Hôm nay, Túng Bảo phải chịu đánh đập tàn nhẫn, lại hoảng sợ khi phải biểu diễn trên sân khấu, lúc này đang cuộn tròn thành một vòng và run lẩy bẩy. Có một tiếng kêu rên rỉ trầm thấp phát ra từ miệng nó, giống như nó sợ rằng mình sẽ bị đánh một lần nữa nếu tiếng kêu của nó quá lớn.

Đường Phỉ ngồi xổm trước lồng và cẩn thận quan sát, ngay cả thở cũng rất nhẹ nhàng, vì sợ lại dọa nó sợ.

Phan Đại  Đại cũng ngồi xổm trước lồng, anh ấy lấy điện thoại di động ra, vừa bật lên vừa nói: "Cô muốn xem con vật thì cứ xem đi. Tôi phải livestream một lát."

Đường Phỉ lại ngăn anh ấy: "Anh làm gì vậy?"

"livestream! Dù sao tôi cũng là một streamer về động vật mà. Cơ hội tốt như vậy, khó lắm mới vào được hậu trường rạp xiếc. Ở đây thật sự không giống với nơi quay hình của Anh trai gấu mèo. Cô nhìn xem, những con vật này thật sự rất đáng thương, tôi nghĩ, buổi livestream của Anh trai gấu mèo chắc chắn đã được làm giả. Mặc dù không có nhân viên chăm sóc xuất hiện trên màn hình, nhưng có điều khác thường là những con vật đó rất khôn ngoan và thích thú, tôi muốn cho khán giả xem những con vật này đáng thương đến thế nào!”

Đường Phỉ nói: "Hôm nay, anh không thể livestream được, càng không thể để mọi người biết chúng ta vào đây."

“Tại sao?” Phan Đại Đại hơi khó hiểu.

"Bây giờ tôi không thể giải thích cho anh được, nhưng tôi là người đưa anh tới đây, cho dù là giữ thể diện cho tôi thì hôm nay cũng đừng livestream ở đây. Hơn nữa, trong rạp xiếc đã có người khác quay phim rồi, chỉ có người đầu tiên ăn cua mới có thể trở nên nổi tiếng, những khán giả của anh hoàn toàn không muốn xem. Nếu anh muốn livestream, sau này tôi sẽ sắp xếp cho anh một buổi livestream rất đặc sắc tại vườn bách thú, anh thấy thế nào? "  

Ban đầu, Phan Đại Đại không hiểu nhiều về những gì mà Đường Phỉ nói, nhưng vì Đường Phỉ đã hứa sẽ hợp tác thực hiện một buổi livestream tại vườn bách thú với anh ấy, nên anh ấy đã vui vẻ đồng ý.

Anh ấy nghĩ rằng, thật sự hôm nay mình đã được Đường Phỉ đưa tới đây, nếu như livestream và làm lộ hình ảnh ra bên ngoài, e là sẽ gây phiền phức không cần thiết cho Đường Phỉ, nghĩ vậy nên anh ấy cũng từ bỏ.

"Được thôi, nhưng tôi có thể quay lại hình ảnh ở đây bằng điện thoại di động của mình được không?"

Đường Phỉ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, Phan Đại Đại bắt đầu ghi hình.

Cầu Cầu ngồi trước Túng Bảo một lúc lâu, nhưng nó vẫn vùi đầu vào đó, dường như hơi mất kiên nhẫn nên con mèo đã kêu lên một tiếng “meo” khe khẽ.

Hổ con ngẩng đầu lên nhè nhẹ, sau đó lại co rút lại, trông dáng vẻ vừa uất ức lại vừa đáng thương.

Em gái mắt to cũng bay tới, sau khi “chíp chíp” hai tiếng thì nhìn hổ con.

Nhưng dường như Túng Bảo không có phản ứng gì cả.

[ Cầu Cầu ]: Tôi nghĩ tên của nó không phải là Bánh nhân đậu đâu...

[ Em gái mắt to ]: Tôi cũng gọi rồi, nhưng không có phản hồi nào hết trơn!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Hừm... Thật đáng tiếc, vậy thì nó không phải là con hổ con trong vườn bách thú của chúng ta rồi!

[ Trình Tự Viên ]: Thực ra theo như tôi thấy thì, có phải hay không cũng chẳng liên quan gì cả, chú hổ con này thật sự quá đáng thương rồi, sao chúng ta không tìm cách cứu nó đi!

[ Cầu Cầu ]: Nếu cậu muốn giúp cậu ấy, vậy thì tốt quá rồi. Tôi thay mặt Túng Bảo cảm ơn cậu nhé.

[ Ông lớn ]: Này, tôi cũng muốn giúp, nhưng... tôi không biết giúp như thế nào. Chuyện này thực sự quá khó khăn, @Cầu Cầu, tốt nhất cậu đừng nên quá kỳ vọng nhé.

[ Công Thành Sư ]: Đợi đã, ai nghĩ ra cái tên Bánh nhân đậu vậy?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Đương nhiên là ba mẹ nó đặt cho rồi!

[ Công Thành Sư ]: Thằng nhóc ngu ngốc này, tên của nhóc không phải do ba mẹ của nhóc đặt đâu!

[ Trình Tự Viên ]: À! Phải rồi! Cái tên Bánh nhân đậu là do con người đặt! Cho nên cậu ấy không có phản ứng gì khi Cầu Cầu và Em gái mắt to gọi, phải để chị gái gọi mới được!

[ Em gái mắt to ]: Nhưng làm sao chị gái có thể biết tên của Túng Bảo là Bánh nhân đậu chứ! Chúng ta cũng không thể nói cho chị ấy biết được!

[ Cầu Cầu ]: Tôi có cách!

Đường Phỉ lặng lẽ ngồi xổm trước lồng, muốn quan sát tình hình của Túng Bảo nên đã không xem điện thoại của mình.

Đột nhiên, con mèo trắng cam đi ra khỏi lồng, đi đến trước mặt cô, duỗi chân ra và vẽ cái gì đó trên mặt đất.

Trong nháy mắt, Đường Phi cảm thấy hoảng sợ, con mèo này... đã thành tinh rồi sao...

Hành động của nó... giống như đang viết vậy!

Chắc thần kinh của cô rối loạn mất rồi, nên mới nghĩ rằng bản thân đang nhìn thấy một con mèo biết viết!

Cô đã cố gắng hết sức để đoán ra thứ con mèo muốn vẽ.

Vòng tròn?

Miệng?

Đá?

Trắng?

Đoán một hồi cũng không đúng cái nào cả.

Cuối cùng, cô mới nghĩ đến việc xem điện thoại của mình, à...

Hóa ra thứ mà Cầu Cầu muốn viết là tên trước đây của Túng Bảo khi còn ở vườn bách thú, ban đầu nó được gọi là Bánh nhân đậu!

Cầu Cầu khó khăn lắm mới viết xong, sau đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Đường Phỉ với đôi mắt to tròn, dường như nó muốn bảo cô xác nhận thật cẩn thận.

Đường Phi đỡ trán, gật đầu nói: "Chị biết rồi."

Cầu Cầu nhìn vào những chữ mà mình đã viết, mặc dù nó hơi nguệch ngoạc, nhưng nó vẫn viết được hai chữ này. Nó đúng là thiên tài mà!

“Ngao ngao!” Nó ngồi xổm trước hai chữ mà mình viết, tiếng kêu mang ý thúc giục.

“Bánh nhân đậu?” Đường Phi nhìn sang Túng Bảo đang ở trong lồng, nhẹ giọng gọi nó.

Sau khi hai từ này thốt ra khỏi miệng Đường Phỉ, con mèo vàng lập tức quay đầu sang nhìn Túng Bảo.

Em gái mắt to cũng nhìn nó một cách rất lo lắng.

Túng Bảo không có phản ứng gì...

Đường Phỉ lại gọi Túng Bảo một cách rõ ràng hơn: "Bánh nhân đậu!"

Đột nhiên, Túng Bảo ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô bằng đôi mắt đen như mực, giống như nó đang cẩn thận xác định giọng nói.

“Bánh nhân đậu?” Đường Phỉ thấy nó có phản ứng. Trong lòng vui mừng khôn xiết, lại gọi một lần nữa.

Túng Bảo ngừng rầm rì, nó đứng dậy, lảo đảo đi về phía cô, chân có hơi khập khiễng, ngồi trước lồng cách cô rất gần, tư thế ngồi rất ngay ngắn, trong đôi mắt vừa to vừa tròn của nó dường như đang mong đợi điều gì đó, nhưng cũng vấn vương nỗi buồn.

[ Cầu Cầu ]: Trời ơi, chị gái hiểu chữ tôi viết! Chị ấy đã gọi Bánh nhân đậu rồi đó!

[ Tiểu Phì Thu ]: A a a a! Xúc động quá đi mất!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Trời ơi, trời ơi, các cậu làm được rồi!

[ Trình Tự Viên ]: Sao rồi, sao rồi? Túng Bảo có phản ứng gì không?

[ Ông lớn ]: Tôi nghĩ chúng ta không nên quá kỳ vọng đâu, khi hổ con rời khỏi vườn bách thú, nó vẫn còn rất nhỏ, cũng chưa chắc sẽ nhớ được cái tên mà con người đã đặt cho nó!

[ Em gái mắt to ]: Nó nhớ! Nó thực sự nhớ đó! Tôi sắp khóc rồi, Túng Bảo thật sự có phản ứng với cái tên Bánh nhân đậu này! Hóa ra vừa rồi không có phản ứng là do cậu ấy không hiểu tôi đang gọi cậu ấy!

[ Cầu cầu ]: Đúng vậy, nhưng cậu ấy có thể hiểu chị gái đang gọi cậu ấy!

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: A a a a, nó thực sự là chú hổ con ở vườn bách thú của chúng ta!

[ Trình Tự Viên ]: Thực là tốt quá rồi! Vì nó đến từ vườn bách thú của chúng ta, nên chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực đưa nó trở lại!

[ Cúc cu cúc cu ]: Nếu tôi có thể giúp được gì, tôi cũng muốn tham gia.

[ Cá koi béo phì ]: Oa, không hiểu sao thấy kích động quá đi, chiến dịch cứu chú hổ con chính thức bắt đầu, tôi cũng rất muốn tham gia!

[ Ông lớn ]: Không phải tôi thích dội gáo nước lạnh vào các cậu đâu, chỉ là chuyện này rất khó, tiếp theo, chúng ta nhất định phải lập một kế hoạch chi tiết mới có thể thành công đưa chú hổ con trở về.

[ Công Thành Sư ]: Đừng ngại khó khăn, bây giờ chúng ta có nhiều bạn bè như vậy! Chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi!

Kể từ khi Đường Phỉ gọi tên Bánh nhân đậu, nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

"Túng Bảo?"

"Oa oa!"

"Túng Bảo?"

"A oa oa!"

"Bánh nhân đậu?"

"A oa oa oa!!!"

Đường Phỉ không chịu được nên đã bật cười, chú hổ con này thật sự đáng yêu quá rồi, nhưng cũng rất đáng thương. Do vừa rồi bị đánh đập tàn nhẫn một trận nên trên người nó vẫn còn lưu lại dấu vết sau khi bị roi đánh, không phải là vết bầm mà chính là bong da chảy máu. Những huấn luyện viên đó không biết chữa trị vết thương cho hổ con sau khi bị đánh, thật sự rất quá đáng!

“Này, cô có mang đồ ăn đến không?” Sau khi Phan Đại Đại quay phim xong lại đi qua đó.

"Không cho nó ăn được, bây giờ trên người nó có vết thương, cho nó ăn bừa một thứ gì đó mà nó không quen cũng không tốt." Mũi Đường Phỉ hơi nghẹt lại.

Phan Đại Đại nhìn cô: “Ôi chà, thật đáng thương, Anh trai gấu mèo đó thật là đáng ghét, anh ta quảng cáo, tuyên truyền trá hình cho Rạp xiếc Hoàng Gia, bây giờ còn trở nên nổi tiếng như vậy, e là về sau những con vật này sẽ càng khốn khổ hơn.”

Đường Phỉ đứng lên: "Chúng ta đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play