La Đại Cương biết mọi chuyện sẽ trở
nên tồi tệ khi Đường Phỉ mở miệng, anh ta phụ trách toàn bộ quy trình mua thức
ăn gia súc, La Vũ Hâm chắc chắn sẽ gây rắc rối với anh ta sau khi xem bản điều
tra này.
Anh ta đành phải cắn răng chịu đựng
nói: "Giám đốc... Việc thức ăn gia súc quả thật là do tôi phụ trách, nhưng
chưa lúc nào xảy ra sai sót, có lẽ điều tra của Đường Phỉ có nhầm lẫn! Hơn nữa,
anh đừng thấy cô gái này tuổi tác còn trẻ, thật ra lòng dạ cô ấy cũng rất lớn
đấy! Anh đừng dễ dàng bị cô ấy lừa! Tôi nghĩ cô ấy muốn nhân cơ hội này để
tranh giành việc thu mua thức ăn gia súc do tôi phụ trách mà thôi. Anh à... tôi
cũng là người nhà họ La mà, sao tôi có thể lừa anh được chứ!"
Đây là kim bài miễn tử của anh ta,
lúc này không thể không dùng đến.
Anh ta biết rõ điểm yếu của La Vũ
Hâm, anh ấy không tin bất cứ ai ngoài bản thân mình. Nhưng nếu nói anh ấy phải
lựa chọn tin ai, thì đó là người của mình.
Anh ta là họ hàng xa của La Vũ Hâm,
tốt xấu gì thì hai người họ cũng có quan hệ họ hàng với nhau nên La Vũ Hâm vẫn
có vài phần tin tưởng đối với anh ta.
La Vũ Hâm hừ lạnh một tiếng:
"Anh cho tôi là kẻ ngốc sao?"
Lưng của La Đại Cương đổ đầy mồ hôi:
"Thật ra, tôi đã làm sai trong chuyện này, gần đây tôi có rất nhiều việc,
cho nên đem chuyện phân phát thức ăn giao cho Lý Nghệ của vườn thú dữ, trước
mắt là do cô ta quản lý chuyện này. Nếu như anh không tin, anh cứ tìm đại một
người nào đó rồi hỏi cũng được. Tôi giám sát không tốt nên đã xảy ra chuyện như
vậy, giám đốc, tôi cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ không có lần sau!"
"Lần này, việc kiểm tra ở bên
trên quan trọng như thế nào, tôi không cần nói cho anh biết đâu nhỉ?"
Giọng nói của La Vũ Hâm trở nên lạnh lùng, nghe không ra một chút tức giận nào,
nhưng lại khiến cho La Đại Cương càng thêm sợ hãi một cách vô cớ.
"Tôi biết, tôi biết, nếu như
bên trên hài lòng thì nói không chừng khoản chi lần này của chúng ta có thể
được phê duyệt.”
"Anh biết là tốt rồi, tôi giao
chuyện này cho anh, nếu anh làm không tốt thì mọi trách nhiệm thuộc về anh. Về
phần những người khác, nếu gây sự vào lúc này thì cứ đuổi ra khỏi vườn bách thú
càng sớm càng tốt. Ai muốn cản đường tôi thì không cần phải giữ họ ở đây.”
"Tôi biết, tôi biết rồi."
"Cút đi."
"Được rồi, giám đốc, tôi cút đi
ngay đây!"
La Đại Cương rời khỏi phòng giám
đốc, cảm giác như mình vừa bị lột một lớp da.
"Sếp, sao anh vào đó lâu
thế?"
"Thưa sếp, em trai chị Lý tới
rồi, phải phân công chức vụ gì đây?"
La Đại Cương đang khó chịu nên tức
giận nói: "Tìm đại một công việc nhàn rỗi nào đó ổn định trước đi."
Cấp dưới của anh ta sửng sốt:
"Công việc nhàn rỗi ạ? Không phải trước đây anh nói với chị Lý sẽ sắp xếp
việc giao thức ăn cho em trai của chị ấy sao?"
La Đại Cương đột nhiên nổi giận và
hét lớn: "Tôi là sếp hay cậu là sếp?"
Cấp dưới vội vàng khom lưng:
"Anh là sếp, là sếp ạ, tôi không nói nhiều nữa, lập tức phân công cho cậu
ta đi tỉa cành. Rất nhiều khách du lịch đã phản ứng rằng cây cối trong vườn
chúng ta nên được cắt tỉa."
“Được.” La Đại Cương không kiên
nhẫn, phất phất tay.
Lúc Đường Phỉ tới gặp giám đốc, cô
đã buộc anh ta không thể không chịu tội thay cho Lý Nghệ. Mặc dù lúc này anh ta
đã qua được một cửa ải, nhưng trong lòng anh ta vẫn không cảm thấy dễ chịu.
Lý Nghệ là thân tín được anh ta đào
tạo đã rất lâu. Mỗi khi làm việc, việc đối nhân xử thế vô cùng có lợi với anh
ta, với một chân sai vặt như vậy trong vườn thú dữ, anh ta có thể dễ dàng kiếm
được không ít tiền. Không chỉ là thức ăn, mà còn có bảo trì, thi công, bao gồm
cả hoa cỏ, cây cối mà cấp dưới vừa nhắc đến, mỗi thứ như vậy đều có thể vơ vét
thêm một món béo bở.
Nếu Lý Nghệ thực sự bị đuổi khỏi
vườn bách thú, anh ta sẽ mất đi một cánh tay phải đắc lực.
Tất cả là tại Đường Phỉ đó! Thật sự
quá đáng ghét!
"Đừng để tôi nắm thóp được
cô!" La Đại Cương hung hăng nhổ nước miếng.
Cấp dưới run rẩy, còn tưởng rằng anh
ta đang nói mình.
Sau khi trò chuyện với giám đốc, tâm
trạng của Đường Phỉ rất tốt nên đi dạo quanh vườn. Bây giờ dự án cải tạo chuồng
báo săn đã được phê duyệt, Đường Phỉ mở bảng điều khiển và lựa chọn nhận nhiệm
vụ tâm nguyện của Từ Dương.
Tiếp theo, cô chuẩn bị đến vườn voi
để chơi với Vân Tử.
Sau khi mua quả bóng cho Vân Tử, cô
vẫn không dành được nhiều thời gian cho nó, nhưng Đường Phỉ đã nghĩ ra một
chiêu mới để trêu chọc nó.
Ừm, trước khi đến chuồng voi, Đường
Phi đã lấy điện thoại di động ra để xem bây giờ nhóc con đang làm gì.(CaiBap x
T Y T)
Nhưng phát hiện có biến trong nhóm.
[ Công Thành Sư ]: Trời ơi! Tôi nghe
thấy động tĩnh ở chuồng báo săn ở bên cạnh, chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi!
[ Ông lớn ]: Tình hình thế nào rồi?
Nói rõ một chút đi!
[ Công Thành Sư ]: Giữa vườn sư tử
của tôi và chuồng báo săn chỉ cách nhau bởi núi hổ. Tôi chưa bao giờ nghe thấy
bất kỳ âm thanh nào phát ra từ chỗ đó cả. Thông thường chỉ có tiếng của khách
du lịch thôi. Từ khi núi hổ bị bỏ không, tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy động
tĩnh gì ở chuồng báo săn nữa, nhưng vừa rồi, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng
kêu chói tai phát ra từ chuồng báo săn.
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Trời
ơi! Xảy ra chuyện gì vậy! Em bé sợ quá!
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: A a a a!
Có chuyện rồi, nhanh chóng cử nhân viên chăm sóc đến kiểm tra đi!
[ Trình tự viên ]: Trời ơi, đáng sợ
quá! Không biết chị gái có ở đây không! @Em gái mắt to @Cúc cu cúc cu! Các cậu
đi tìm chị gái được không?
[ Em gái mắt to ]: Tôi không thể
quay lại kịp, tôi đang ở ngoài vườn bách thú.
[ Cúc cu cúc cu ]: Để tôi đi tìm chị
gái!
Đường Phỉ còn chưa kịp đọc nội dung
bên dưới, Lôi Tử đã vỗ cánh bay đến trước mặt cô, Đường Phỉ biết việc gấp nên
bước đi một cách nhanh chóng, chạy theo Lôi Tử.
Trên đường đi, cô đã tưởng tượng ra
rất nhiều tình huống nhưng khi đến hiện trường cô vẫn không khỏi bàng hoàng.
Một số người lớn và trẻ em đang ra
sức đập vào kính của chuồng báo săn, Hổ Tử đã bị dọa cho sợ hãi, nó đi đi lại
lại trong khu vực triển lãm với sự kích động tột độ, vừa đi vừa phát ra tiếng
kêu thảm thiết.
Đường Phỉ chưa bao giờ nghe thấy
tiếng kêu của một con báo, nó rất chói tai, nhưng lại mang theo một loại tuyệt
vọng khiến người ta cảm thấy đau khổ.
“Mọi người dừng tay đi!” Đường Phi
hét lớn lên, vội vàng xông tới.
Nhìn thấy phản ứng của báo săn, vài
người lớn đó càng phấn khích hơn, vừa vỗ vào tấm kính, vừa la hét và chê cười.
Cuối cùng, báo săn Hổ Tử cũng bị kích động và phát điên lên, nó bắt đầu tăng
tốc chạy như điên, quay đi quay lại trong một không gian hạn chế.
"Đủ rồi! Nếu mọi người không
dừng lại! Tôi lập tức báo cảnh sát!" Đường Phỉ sợ hãi, tim cô thắt lại và
hét lớn lên.
Mấy người đó vừa nghe nói nhân viên
chăm sóc muốn báo cảnh sát, bọn họ mới dần dần không còn đập cửa kính nữa, đứa
bé được dẫn theo vẫn không vừa lòng mà kêu lên: “Tại sao lại dừng lại, sao lại
dừng lại, bảo nó tiếp tục chạy đi! Vừa rồi chơi vui lắm mà!"
Đường Phỉ thật sự sắp nổ tung rồi.
Cố nén cơn giận, cô ngồi xổm xuống
nói với bạn nhỏ đó: “Bạn nhỏ, vừa rồi mọi người làm như vậy sẽ khiến báo săn sợ
hãi. Nó rất yếu ớt và nhút nhát, sau khi bị mọi người dọa như vậy, nói không
chừng tính mạng của nó có thể sẽ gặp nguy hiểm. Em có đành lòng nhìn nó chết
không?”
Cậu bé bĩu môi như sắp khóc.
Mẹ cậu bé hung hăng đi tới:
"Sao cô có thể nói như vậy, thằng bé còn nhỏ như thế, vậy mà cô dám đe dọa
nó! Cô có tin tôi sẽ nói với cấp trên của mọi người, kiện cô hay không!"
Đường Phỉ chỉ vào bảng tên công việc
trước ngực: "Đây là tên và số hiệu công việc của tôi, nếu cô muốn khiếu
nại, xin cứ tự nhiên. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ gửi đơn khiếu nại về hành vi làm
hại động vật vừa rồi của mọi người, thậm chí còn bảo lưu truy cứu quyền lợi
trách nhiệm pháp lý."
Người phụ nữ đó chống nạnh: "Cô
dọa ai hả? Không phải động vật trong vườn bách thú của mọi người nhốt trong
lồng là để cho người ta xem sao? Tôi còn chưa nói mọi người không chăm sóc tốt
cho động vật và ngược đãi động vật nữa kìa. Mỗi lần đến đây, trông chúng
cứ ốm yếu, không có chút sức sống nào.
Còn nữa, cô nói kiện thì kiện được à, có bằng chứng gì không ?"
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm
điện thoại di động trong tay từ bên cạnh đi tới: "Nếu như cô ấy không có
chứng cứ, tôi có ở đây. Tôi là một streamer trên mạng, lúc nãy tôi đang quay tư
liệu. Việc đập kính vừa rồi của mọi người tôi đã chụp lại cả rồi. Tôi không
ngại cung cấp nó cho vườn bách thú đâu."
Người phụ nữ thấy đối phương có
người giúp đỡ, lại ỷ vào đông người, mặc dù cũng không có bất lợi gì nhưng điểm
yếu lại rơi vào tay của đối phương, nên chửi kháy một tiếng rồi bỏ đi.
Đường Phỉ cảm ơn người đàn ông đã
giúp mình: "Cảm ơn anh nhé."
Cũng không có tâm trạng để nói nhiều
nữa, cô lập tức đi kiểm tra tình hình của Hổ Tử.
Lúc này, Hổ Tử đang đi đi lại lại,
bồn chồn không yên trong chuồng báo săn, mặc dù bình thường nó cũng hay đi đi
lại lại như vậy, nhưng dường như tình trạng bây giờ của nó nặng hơn bình
thường.
Từ Dương cũng chạy đến đây ngay lập
tức khi nhận được cuộc gọi lúc bắt đầu thực hiện dự án cải tạo chuồng báo săn.
Thấy tình hình như vậy, cậu ấy vội
vàng chạy tới: "Sư phụ ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vừa rồi có nhóm khách du lịch
đập cửa kính nên dọa Hổ Tử sợ rồi!"
Đường Phỉ vừa tức giận vừa đau lòng.
Từ Dương cũng cẩn thận kiểm tra tình
trạng của Hổ Tử, may mắn thay, tình trạng của nó đã dần ổn định trở lại và cũng
phục hồi về hành vi khoanh tròn rập khuôn thường ngày.
Một mặt, Đường Phỉ thở phào nhẹ
nhõm, nhưng mặt khác, cô cũng cảm thấy việc cải tạo chuồng báo săn là vô cùng
khẩn cấp.
"Thưa sư phụ, sư phụ yên tâm đi
ạ. Hổ Tử đã bình tĩnh lại rồi. À, đúng rồi, đây là bản thiết kế cải tạo chuồng
báo săn, còn đây là bản dự tính vật tư, cô xem qua đi."
"Mặc dù bây giờ chị đang giúp
em chăm sóc những con vật này trong vườn thú dữ, nhưng dù sao thì em cũng là
người phụ trách chính của vườn thú dữ, tốt hơn hết em nên phụ trách việc cải
tạo ở nơi đó."
Từ Dương cười nói: "Đương
nhiên, em phụ trách cũng không có vấn đề gì, nhưng em vẫn hy vọng sư phụ có thể
xem qua một chút. Sư phụ, sư phụ lợi hại thật đấy, vậy mà có thể thuyết phục
giám đốc vắt cổ chày ra nước*."
(*Nguyên văn: 铁公鸡拔毛 - Con gà trống sắt nhổ lông - Nghĩa là
con người keo kiệt bủn xỉn, không nhổ được một sợi lông. Cho nên lúc này mới ví
cục bông của cái mũ len trên đỉnh đầu của Thịnh Ninh giống cái mào gà trống.) ( truyện đăng trên app TᎽT ) "Sao vậy, chuyện này rất khó
sao?"
"Tất nhiên là khó rồi! Nếu chị
không tin em, chị có thể đi hỏi thử những nhân viên chăm sóc khác. Lần cuối
cùng vườn bách thú của chúng ta tu sửa là khi nào? Hơn nữa, không có người nào
dám yêu cầu quá đáng như vậy. Để cho động vật được ăn no ăn ngon cũng không dễ
dàng gì." Từ Dương vừa nói những lời này thì lập tức nhận ra bên cạnh còn
có người ngoài, nên im lặng không nói gì nữa.
Đường Phỉ đã có kinh nghiệm trong
việc cải tạo chuồng voi trước đây, những bản vẽ xây dựng và bản dự trù kinh phí
này có vẻ cũng không khó lắm. Cô cầm lấy và nghiên cứu cẩn thận.
"Không vấn đề gì, nhưng chị hy
vọng tiến độ thi công nhất định phải nhanh chóng, Tình hình bây giờ của Hổ Tử
không tốt lắm, nếu như lần sau lại xảy ra chuyện tương tự như vậy, chị thật sự
không dám chắc nó có thể bĩnh tĩnh nhanh như thế nữa."
"Được rồi. Nếu bản vẽ thi công
và bản dự trù không có vấn đề gì, chúng ta có thể bắt đầu làm việc vào buổi
chiều."
"Được!"
Tất nhiên, để không làm cho Hổ Tử sợ
hãi, con báo phải được cách ly một mình trong toàn bộ quá trình xây dựng. Bằng
cách này, động tĩnh của việc xây dựng bên ngoài sẽ không gây áp lực quá lớn cho
nó.
Dự án cải tạo khu triển lãm báo săn
tiến triển rất thuận lợi. Tận dụng lần cải tạo này, với sự giúp đỡ của Từ
Dương, Đường Phỉ còn đặt rất nhiều cây cối và đá tảng trong khu triển lãm báo
săn. Tất nhiên, có chữ ký của giám đốc nên tiền cũng được cung cấp bởi vườn
bách thú.
Từ Dương hơi khó hiểu: "Đường
Phỉ, tại sao chị lại sắp xếp như vậy? Trước đây, khu triển lãm được thiết kế để
khách du lịch có thể nhìn rõ báo săn, nếu chị làm như vậy, chẳng phải khách du
lịch sẽ không thể nhìn thấy báo săn sao?"
Không có gì lạ khi Từ Dương không
hiểu rằng, thông thường, thiết kế triển lãm trong vườn bách thú đều được nghĩ
theo góc độ của khách du lịch mà lại xem nhẹ cảm xúc của những con vật bị nhốt
bên trong.
“Mục đích ban đầu em đến tìm chị là
vì điều gì?” Đường Phỉ cười rồi hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là tiến hành huấn
luyện hành vi cho báo săn, nếu không nó sẽ không thể dừng lại trong vòng tròn
đó."
"Những gì chị đang làm bây giờ
là đang sửa chữa hành vi của nó đấy."
Từ Dương càng không hiểu, nhưng cậu
ấy tin rằng mọi việc Đường Phỉ làm đều vì lợi ích của báo săn, vì vậy cậu ấy
không phàn nàn về điều đó nữa.
Sau khi hoàn thành công việc, thậm
chí cậu ấy còn tự bỏ tiền mua những tấm ván gỗ và thanh gỗ từ bên ngoài để làm
một cái khung leo vững chắc cho Hổ Tử.
"Không ngờ là em còn có kỹ năng
này đấy." Đường Phỉ thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha ha, ông nội em là thợ
mộc, mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên cũng biết một chút, nhưng cũng chỉ có thể làm
ra loại thô sơ như thế này thôi, nếu thật sự bảo em làm đồ dùng trong nhà, em
cũng không làm được.”
"Như vậy đã tốt lắm rồi, chúng
ta bày thêm một vài cành cây trên khung leo, như vậy có thể khiến cho Hổ Tử có
cảm giác an toàn hơn."
"Sư phụ, điều mà em ngưỡng mộ
nhất ở chị chính là chị có thể tìm thấy nhân viên chăm sóc trước đây của báo
săn, thậm chí còn hỏi được tên của nó."
"Đây đều là cách có thể giải
tỏa căng thẳng cho Hổ Tử, sau này, khi em chăm sóc nó cũng có thể gọi tên
nó."
"Vâng, em sẽ ghi lại!"