Đường Phỉ: “Được, không sao cả.”

La Vũ Hâm sửng sốt, vội vàng nói: “Tôi biết ngay cô là một cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng ý tôi là lần gặp nhau này rất quan trọng, nó liên quan đến sự phát triển của vườn bách thú Hâm Hâm trong tương lai, vì vậy cô phải chuẩn bị cho tốt, cả cô và con voi đều phải ở trong tình trạng tốt nhất để tiếp đón chuyến kiểm tra của lãnh đạo tỉnh.” Anh ta nhận ra giọng điệu của mình có chút cứng rắn, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, nếu cô cần giúp đỡ gì trong công việc và cuộc sống, chúng tôi sẽ hết sức hợp tác và giúp cô giải quyết. Cô có yêu cầu gì cũng có thể nói với chúng tôi.”

Khóe môi Đường Phỉ hơi cong lên, thật tốt quá. Cô có rất nhiều yêu cầu muốn nói với giám đốc.

Cô đã suy nghĩ cả một quãng đường đến đây, rốt cuộc cô nên nói như thế nào đây?

Nếu là do cô chủ động tìm đến nhất định phải nhờ giúp đỡ, nhưng lần này giám đốc lại nhờ cô một việc, vì vậy cô đã đưa ra quyết định trên đường đến đây, phải đợi đối phương đưa ra yêu cầu, sau đó cô sẽ đưa ra yêu cầu của mình vào thời điểm thích hợp.

Bây giờ, thời cơ đã đến.

“Giám đốc à, thật sự là tôi có gặp một số rắc rối nhỏ…” Giọng nói của cô có chút do dự, lông mày hơi nhíu lại, gương mặt giống như rất phiền não.

Tim La Đại Cương đập thình thịch, thật ra cô muốn làm chuyện gì đây?

Hơn nữa trong tiềm thức anh ta cảm thấy nhất định là cô không có ý tốt.

“Có yêu cầu gì, cô cứ nói với tôi là được rồi.” La Đại Cương cọc cằn nói.

Đường Phỉ rụt cổ lại, trông như thể cô bị lời nói của La Đại Cương làm cho sợ hãi.

La Vũ Hâm lườm La Đại Cương, ánh mắt lập tức sắc bén.

La Đại Cương không dám nói gì nữa.

“Tiểu Đường, cô đừng để ý anh ta, tôi là người nói lời giữ lấy lời, hôm nay nếu cô có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.” Lúc này, Đường Phỉ mới không do dự nữa, cô nói: “Thật ra tôi có gặp chút khó khăn trong khoảng thời gian làm việc ở vườn bách thú, nếu giám đốc quan tâm nhân viên chúng tôi như vậy thì tôi sẽ không giấu nữa. Đầu tiên là khu triển lãm ở chuồng báo săn, anh có thể mở rộng khu vực cách ly không, để con báo có đủ khoảng cách để tránh tầm nhìn của người xem.”

Cô vừa nói ra câu này, La Vũ Hâm và La Đại Cương đều ngây người.

Thật ra hai người đều cho rằng Đường Phỉ sẽ nhân cơ hội này để yêu cầu tăng lương một chút, không ngờ cô lại nói đến chuyện này…

La Đại Cương mới vừa tức giận hỏi: “Từ từ, không phải cô là nhân chăn nuôi cho voi sao, tại sao lại phụ trách việc của báo săn?”

Đường Phỉ: “Bởi vì tôi đã huấn luyện con voi thành công, những nhân viên chăn nuôi khác cũng sẽ tìm đến tôi khi gặp vấn đề, con báo săn gặp vấn đề về tâm lý do thiếu không gian ẩn náu và hành vi rập khuôn của nó rất nghiêm trọng, nếu không khắc phục sớm, chỉ sợ sẽ tổn hại đến mức không thể cứu vãn được. Cuối cùng cũng sẽ tổn hại đến vườn bách thú của chúng ta, nhìn thấy động vật của chúng ta vì cách chăm sóc thiếu khoa học thiếu hợp lý mà suy sụp tinh thần, chắc cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với người khác, giám đốc anh nói xem có đúng không?”

Tiếng nói của cô không lớn nhưng lại mang theo một loại kiên định không thể nghi ngờ, điều này làm cho La Vũ Hâm cũng phải nhìn kỹ lại cô gái trước mặt. Mặc dù việc cải tạo địa điểm là do anh ta quyết định, bình thường những khoản tiền không nên bỏ ra như này anh ta không muốn bỏ ra chút nào, nhưng Đường Phỉ nói rất đúng, hiện nay sắp có lãnh đạo tỉnh đi kiểm tra, nếu như mọi chuyện thật sự giống như Đường Phỉ nói, trong vườn bách thú xuất hiện một con báo điên, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thẩm định, từ đó ảnh hưởng đến những lần xin tài trợ tiếp theo. 

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, La Vũ Hâm nói: “Được, cô viết bản kế hoạch cải tạo địa điểm đi, tôi sẽ đích thân phê duyệt cho cô.”

Đường Phỉ cười nói: “Tôi đã viết xong rồi, từ hôm qua tôi đã viết xong bản kế hoạch này, vẫn luôn mang theo.”

La Vũ Hâm: “…”

Anh ta vốn tưởng là sẽ kéo dài một thời gian. Làm gì có chuyện nhân viên đưa ra yêu cầu mà sếp lại đồng ý ngay chứ? Việc kiểm tra của lãnh đạo tỉnh là quan trọng, nhưng việc cải tạo địa điểm cũng có thể kéo dài một thời gian, chỉ cần để cho lãnh đạo nhìn thấy rằng công trình đang được thi công là được, không ngờ rằng cô gái này lại lợi hại như vậy, ngay cả bản kế hoạch cũng đã mang đến, cô dám chắc chắn là anh ta sẽ đồng ý liền sao.

Không đúng… Chắc là trùng hợp thôi, cô cũng không biết được hôm nay chính mình sẽ nói gì mà… 

Anh ta cầm lấy bản kế hoạch, lời nói vừa rồi cũng đã nói ra, bây giờ chỉ có thể căng mắt ra mà xem. Tuy nhiên, phải nói rằng kế hoạch rất chi tiết, cách chuẩn bị vật liệu, cách xây dựng, bảng ngân sách với hình ảnh thực tế gì đó đều rất tỉ mỉ, thật đúng là làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.

Với tư cách là giám đốc vườn bách thú, anh đã xem qua rất nhiều bản vẽ xây dựng, đây là bản vẽ tốt nhất mà anh từng thấy.

Bảng ngân sách mà anh quan tâm nhất cũng được làm ra cho ba phương án xây dựng khác nhau. May thay, cả ba đều nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh ta.

La Vũ Hâm có chút đau lòng, anh ta đánh dấu vào phần rẻ nhất, ký tên rồi trả bản kế hoạch lại cho Đường Phỉ.

“Yên tâm đi, tôi sẽ thúc giục bọn họ nhanh chóng xử lý việc này cho cô. Cô còn yêu cầu gì nữa không?” Thật ra đây là câu nói phổ biến của người có địa vị cao muốn bày tỏ mối quan hệ của mình, chủ yếu là nhường đối phương cũng như nhường mình một bước, anh hy vọng đối phương sẽ không đòi hỏi gì nữa, sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, tốt nhất là nên cảm động đến mức rơi nước mắt.(CaiBap x T Y T)

Chỉ có điều… Người anh gặp lại chính là Đường Phỉ.

Đường Phỉ gật đầu: “Vâng, có.”

La Vũ Hâm cảm thấy đau nhói, đột nhiên cảm thấy vẫn là La Đại Cương tốt hơn, mặc dù cái đứa này có chút ranh ma, lại không có tác dụng gì nhiều nhưng dù sao vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

Quả nhiên, La Đại Cương xông lên trước: “Này, Đường Phỉ, tại sao cô dám đòi hỏi nhiều như vậy nhỉ, yêu cầu vừa rồi của cô đã được giám đốc đồng ý, tại sao cô lại còn muốn đưa ra yêu cầu khác nữa! Có phải cô cố ý hay không…”

La Vũ Hâm ngắt lời anh ta, nếu tùy ý để cho anh ta phàn nàn như vậy thì sẽ tỏ ra chính mình là người keo kiệt.

“Được rồi, anh đừng xen vào.” Giọng điệu La Vũ Hâm mang theo chút không kiên nhẫn.

Đường Phỉ biết nếu bây giờ lại đưa ra yêu cầu thì nhất định giám đốc sẽ không vui, nhưng nếu không tranh thủ nói vào lúc này, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội lên tiếng. “Là như vầy, trước đây trong khuôn viên của chúng ta có người dùng súng cao su bắn bị thương chim bồ câu, chuyện này cảnh sát cũng đã nắm rõ tình hình nhưng vẫn chưa bắt được kẻ ra tay, tôi hy vọng vườn bách thú chúng ta có thể ra mặt thúc giục, mong rằng có thể bắt được hung thủ sớm hơn.”

La Vũ Hâm thở phào nhẹ nhõm, đây là chuyện nhỏ, tùy ý tìm một người làm là được. Nhưng mà, anh ta cũng không thể đồng ý nhanh như vậy được: “Tiểu Đường à, tôi có thể hiểu được cảm giác của cô, ý thức bảo vệ động vật hoang dã của cô rất đáng để được phát triển, nhưng mà, vấn đề này vẫn còn một chút khó khăn, cô nhìn xem, vườn bách thú của chúng ta nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi ngày đều có khách đến và đi, thật không dễ dàng để bắt một người dùng súng cao su bắn chim.”

Đường Phỉ gật đầu: “Tôi hiểu, nhưng trước đó tôi đã tìm thấy kẻ tình nghi bắn chim trong màn hình giám sát, nhưng tiến độ của cảnh sát khá chậm, vì vậy tôi hy vọng sở thú có thể ra mặt thúc giục một chút.”

Giám đốc cười, chuyện này không tốn tiền cũng không tốn sức, anh ta cười lớn nói: “Được, không vấn đề gì, lát nữa tôi sẽ bảo La Đại Cương đi.”

La Đại Cương mặt đen như đáy nồi, anh ta cảm thấy mình thật xui xẻo, ở lại đây chỉ để biết rốt cuộc Đường Phỉ muốn làm gì, nhưng không ngờ lại ôm vào người một việc vặt.

La Vũ Hâm cảm thấy chính mình đã đồng ý nhiều rồi, cũng đã chi tiền, cũng đã đóng góp công sức, bây giờ đối phương cũng nên hài lòng rồi, bắt đầu nói ra câu nói kết thúc. “Tiểu Đường, tôi đã đồng ý với cô những chuyện này rồi, cũng chỉ hy vọng cô thể dành nhiều tâm sức hơn cho việc chuẩn bị tiếp đãi lãnh đạo tỉnh, chuyện này nhất định phải chú ý đó! Thôi, tôi chỉ nói như vậy, nếu không còn gì nữa thì cô trở về đi.”

Nhưng Đường Phỉ vẫn ngồi ở chỗ đó, không có ý định rời đi.

“Giám đốc, thật ra tôi vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.”

La Vũ Hâm:…

La Đại Cương:!!!

Rốt cuộc Đường Phỉ này vẫn dây dưa chưa xong!

Lần này, La Vũ Hâm đã ngồi nghiêm túc chứ không còn qua loa nữa, vẻ mặt cảnh giác và nghiêm túc, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt anh ta không hề trẻ con như vẻ bề ngoài, cô đã có chuẩn bị. Hơn nữa còn đoán chắc rằng anh sẽ đồng ý, nhưng với tư cách là giám đốc vườn bách thú, anh đã gặp qua rất nhiều người, loại người giống như Đường Phỉ thật ra rất dễ đối phó, nếu đồng ý yêu cầu của cô thì có thể khiến cô đồng ý bất kỳ chuyện gì,

Anh ta thu ý nghĩ khinh thường lại, thấp giọng hỏi: “Tiểu Đường, cô muốn nói gì.”

Lần này anh ta không hứa hẹn trước, bởi vì anh cũng dự cảm được… Chuyện Đường Phỉ sắp nói nhất định không phải là chuyện dễ làm.

Đường Phỉ lấy ra một tài liệu khác từ trong túi, đứng dậy và đặt nó trước mặt La Vũ Hâm.

“Giám đốc, đây là vấn đề lớn nhất mà tôi gặp phải gần đây khi làm việc trong vườn bách thú, vấn đề cung cấp thức ăn cho động vật trong vườn.”

Lúc này La Đại Cương giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổ tung, lớn tiếng khiển trách: “Cô mới đến làm việc ở vườn thú, lấy tư cách gì mà đổ lỗi cho vấn đề cung cấp thức ăn chăn nuôi! Cô mới đến có mấy ngày thì biết gì!”

La Vũ Hâm phất tay bảo anh ta im lặng, La Đại Cương vẫn không thể không chửi rủa hai câu, nhìn thấy sắc mặt giám đốc thật sự rất tức giận mới chịu im lặng.

“Cô nói đi.”

“Tôi phụ trách vườn voi, lúc đó trong nguồn cung ứng thức ăn đã từng xuất hiện tình trạng thiếu vài trăm gam đến vài ký, đương nhiên sau khi tôi phát hiện ra thì sau này không còn xuất hiện vấn đề này nữa, nhưng mà gần đây tôi có tiếp xúc với vườn thú dữ mới phát hiện tình trạng thiếu nguồn cung cấp thức ăn đang diễn ra tương đối nghiêm trọng. Tài liệu trên tay anh là cuộc điều tra gần đây của tôi, nó cho thấy tình hình chung về nguồn cung cấp thức ăn ở mỗi khu và số lượng mà mỗi con vật nên được cung cấp vào mùa hè. Anh có thể thấy rằng ít nhiều gì cũng có vấn đề về thiếu hụt thức ăn.”

La Vũ Hâm nhìn tài liệu trên tay, im lặng không nói gì.

“Nửa sau của tài liệu là cuộc điều tra của tôi về chất lượng thức ăn. Vấn đề về số lượng thức ăn sẽ dẫn đến vật nuôi không đủ ăn và về lâu dài sẽ dẫn đến suy dinh dưỡng, như vậy vấn đề về chất lượng thức ăn sẽ càng đi xa hơn, bởi vì những động vật được nuôi nhốt này rất có thể bị bệnh hoặc thậm chí dẫn đến tử vong nghiêm trọng do ăn phải thức ăn không lành mạnh. Sắp tới lãnh đạo tỉnh sẽ đến kiểm tra, tôi nghĩ rằng nếu muốn vườn bách thú của chúng ta thông qua đợt kiểm tra một cách thuận lợi thì vẫn cần phải cho anh biết về tình trạng thức ăn.”

“Còn có chuyện gì khác không?” La Vũ Hâm nghe xong liền hỏi.

“Tạm thời chỉ có như vậy.”

“Tôi biết rồi, cô quay về trước đi, chuyện này tôi sẽ đi điều tra.”

Khác với vừa nãy, sắc mặt La Vũ Hâm hoàn toàn trầm xuống, lời nói cũng không khách khí như trước đó nữa.

Đường Phỉ hiểu rằng những gì nên làm cô đã làm xong, phần còn lại là do giám đốc vườn bách thú Hâm Hâm xử lý.

Cô đứng lên: “Vậy tôi đi trước, tạm biệt giám đốc.” Cô nở một nụ cười đáng yêu và khiêm tốn, làm ra dáng vẻ người mới, chỉ có điều hai người trong phòng bây giờ không ai xem cô là người mới cả.

Đường Phỉ thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi văn phòng, theo cô thấy, giám đốc chắc chắn sẽ giải quyết hai vấn đề đầu tiên, nhưng… vấn đề thức ăn phức tạp hơn, liên quan đến một lượng lớn tiền bạc, nếu muốn giải quyết triệt để e rằng không dễ dàng.

Hơn nữa giám đốc đã chọn phần rẻ nhất trong kế hoạch cải tạo mà cô đưa ra, điều đó có nghĩa là anh ta kén chọn, hoặc do tình hình tài chính của vườn bách thú đang thực sự đáng lo ngại.

Vì vậy đối với vấn đề thức ăn, cô còn phải sử dụng đồng vàng trong một thời gian nữa.

Đường Phỉ không biết rằng sau khi cô rời khỏi văn phòng giám đốc, La Vũ Hâm trực tiếp ném tài liệu trong tay vào mặt La Đại Cương, hét lớn nói: “Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play