[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Chỉ có
điều, vừa nãy Cầu Cầu nói con hổ này ở trong rạp xiếc khá khổ sở, bị đánh như
cơm bữa, nếu nó không phải động vật của vườn bách thú chúng ta thì chúng ta sẽ
mặc kệ nó sao?
[ Tiểu Phì Thu ]:…Nhưng vấn đề là
chính chúng ta còn đang bị nhốt, muốn quan tâm như thế nào đây? Vận chuyển một
con hổ từ rạp xiếc đến vườn bách thú không phải chuyện dễ dàng đâu!
[ Cá koi béo phì ]: Tiểu Phì Thu nói
rất đúng, nếu muốn quan tâm thì chuyện đó cũng phải nằm ngoài tầm kiểm soát của
chúng ta đã. Vấn đề này… Tôi cũng nghĩ rằng nó quá khó.
[ Trình Tự Viên ]: Lúc trước chúng
ta cứu @Cúc cu cúc cu chẳng phải cũng để cho @Em gái mắt to đưa chị gái nhỏ đi
sao, lần này chúng ta cũng có thể nhờ chị ấy giúp!
[ Ông lớn ]: Tôi cảm thấy không thể
so sánh chuyện này với chuyện lúc đó được, lần trước chỉ là một con chim bồ câu
nhỏ nhoi, lúc đó cũng phải có rất nhiều loài chim cùng loại hỗ trợ mới có thể
thành công, nhưng dù sao lần này cũng là một con hổ, sao cậu có thể để chị ấy
làm một chuyện lớn như vậy được!
[ Cúc cu cúc cu ]: Tôi cũng cảm thấy
nên cứu cậu ấy, lúc trước khi bị nhốt trong phòng bếp tôi đã sợ chết khiếp, tôi
còn nghĩ rằng có thể sẽ bị người chủ nhổ lông rồi bỏ vào nồi trong giây tiếp
theo, nếu không phải có mọi người đồng lòng cứu thì chắc tôi đã chết từ lâu
rồi. Con hổ bây giờ rất may mắn, nó vẫn còn có thể tìm được một con mèo để nhờ
giúp đỡ, chúng ta có thể suy nghĩ tìm cách một chút.
[ Ông lớn ]: Tôi cũng vừa nghĩ đến,
để làm được chuyện này, một là bí mật thả hổ ra ngoài để nó tự đi về vườn bách
thú, hai là cử người đến thương lượng, mua lại rồi chuyển về đây, đưa về núi hổ
nuôi dưỡng.
[ Tiểu Phì Thu ]: Wow, hay quá!
[ Cá koi béo phì ]: Cách thứ nhất
không được, cứ coi như có thể thả ra được thì làm sao né được tai mắt của người
trong vườn bách thú chứ…
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Đúng vậy!
[ Công Thành Sư ]: Con hổ ăn nhiều
như vậy, tôi cảm giác rằng vườn thú sẽ không đồng ý đâu! Hơn nữa… Cũng không
chắc là sẽ nuôi nổi…
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Vậy…
Vậy phải làm sao đây? Chúng ta có thể tự kiếm tiền được không?
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Ý tưởng
của cậu kỳ lạ quá thằng nhóc ơi.
[ Tia chớp ]: Thật ra tôi cảm thấy ý
tưởng của thằng nhóc cũng được. @Cúc cu cúc cu, anh, anh cảm thấy giải thưởng
thi đấu lần trước em nói anh thế nào? Nếu anh tham gia cuộc đua chim bồ câu và
giành được chức vô địch thì sẽ có tiền thưởng
lên đến 100.000 nhân dân tệ đó! Đến lúc đó, đừng nói là mua hổ, chi phí
nuôi dưỡng sau này cũng không thành vấn đề luôn!
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Wow! @Cúc
cu cúc cu, đúng đúng đúng, còn có cách này!
[ Cúc cu cúc cu ]: Tôi… Tôi không
thể…
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Không
không không @Cúc cu cúc cu, cậu có thể mà! Cậu chính là đứa béo nhất… À không,
là con chim bồ câu giỏi nhất!
[ Cúc cu cúc cu ]: Đã lâu rồi tôi
không bay… Hơn nữa, tôi sẽ nhớ đến kẻ xấu đó khi bay lên… Tôi… Tôi sợ lắm!
[ Tia chớp ]: Bố mẹ nói với em là
phải bảo anh dũng cảm lên, bồ câu chúng ta có thể tồn tại trong xã hội loài
người nhờ vào lòng dũng cảm không sợ hãi. Anh có được gen di truyền mạnh mẽ,
nếu anh có thể dang rộng đôi cánh và bay trở lại, nhất định sẽ có khả năng
chiến thắng!
[ Cúc cu cúc cu ]: Anh… Để anh suy
nghĩ…
Sáng sớm Đường Phỉ đã đi đến vườn
voi, cô muốn xem Vân Tử và Lôi Tử sống chung với nhau như thế nào, không ngờ
vừa mở cửa lại nhìn thấy Em gái mắt to đầu tiên.
“ y dô, Em gái mắt to, xin chào!” Có
thể nói Đường Phỉ khá ngạc nhiên.
[ Thông tin mới trên bản đồ: Một
loài động vật mới đã được tìm thấy trong bản đồ vườn voi! ]
Đường Phỉ nhìn thoáng qua, hình ảnh
Em gái mắt to xuất hiện trong bảng điều khiển, vậy thì một trong bảy con vật
được đề cập trước đó chính là con cú nhỏ này!
Đường Phỉ đã thêm con cú vào danh
sách chăm sóc của cô, như vậy cô đã có 6 con vật trong hai bản đồ!
Mở hồ sơ của Em gái mắt to ra, bên
trong hiển thị:
[ Tên họ: Em gái mắt to
Tuổi: 5 tháng tuổi
Chủng loại: Cú mèo cái Athene noctua
Sở thích: Thích ăn chuột
Thức ăn: 60 điểm.
Nước uống: 30 điểm ( cảnh báo đỏ )
Vệ sinh: 65 điểm.
Không gian: 80 điểm.
Giải trí: 60 điểm.
Tâm lý: 40 điểm.
Sức khỏe: 60 điểm.
Tâm trạng: Ổn
Lời khuyên: Chỉ cần cho nó một ít
nước, nó có thể tự tìm kiếm con mồi.
Khác: Nó có chuyện rất muốn nói cho
bạn biết, hãy chú ý đến những lời nhắc nhở nó đưa ra. ]
Từ thông tin được cung cấp, Đường
Phỉ biết được con cú mèo này tên là Em gái mắt to, chủng loại là cú mèo cái
Athene noctua.
Cô lên mạng tìm hiểu, biết được loài
cú này có kích thước nhỏ, chúng thích gật đầu và quay đầu. Thì ra dễ dàng như
vậy, chỉ cần cho nó ít nước là được.
Nhưng mà, Em gái mắt to thích ăn
chuột, cô tìm đâu ra chuột cho nó đây. Nếu nó có thể tự săn mồi thì tốt
quá.(CaiBap x T Y T)
Đường Phỉ vội vàng đưa một chén nước
nhỏ cho Em gái mắt to theo lời khuyên.
Em gái mắt to cúi đầu uống hai hớp
rồi không uống nữa.
“Pi!” Nó kêu lên một tiếng, Đường
Phỉ ngẩng đầu lên, à đúng rồi, hệ thống nói Em gái mắt to có chuyện muốn nói
với cô.
Cô nhìn nó cẩn thận, cố gắng nhận ra
những gì nó đang cố nói với cô.
Kết quả cũng không phức tạp như vậy,
Em gái mắt to to bay về phía cô, dùng móng vuốt chộp lấy tấm áp phích nhét vào
trong lòng cô.
Đường Phỉ cầm lấy tấm áp phích, đây
chẳng phải là Anh trai gấu mèo livestream ở rạp xiếc Hoàng Gia sao…
Nó đưa cho cô tấm áp phích có nghĩa
là gì, bảo cô cũng đi xem à? Học cách huấn luyện voi sao?
Không không… Logic này hình như có
chút không đúng.
Các phương pháp huấn luyện của rạp
xiếc có gì phải học theo chứ? Đó không phải đều là ngược đãi động vật sao?
Lúc này Đường Phỉ mới ý thức được,
nhất định là trong lúc cô không chú ý tới nhóm đã có những cuộc trò chuyện mới.
Cô lấy điện thoại ra xem lịch sử trò
chuyện trong nhóm và dành một chút thời gian để tiêu hóa lượng thông tin.
Vì vậy, sau khi cứu Lôi Tử, các động
vật còn muốn cứu thêm một con hổ!
Và con hổ này thế mà lại… Có khả
năng là con hổ được sinh ra trong vườn bách thú…
Đợi đã, vậy con hổ này cũng rất có
khả năng là con hổ con sống cạnh Hổ Tử trước đây đúng không?
Nếu thật sự có thể tìm được con hổ
này về, có lẽ cũng sẽ giải quyết được vấn đề tâm lý của con báo săn.
Ban đầu Đường Phỉ định từ chối,
nhưng dường như bây giờ đã bị lung lay.
Chuyện này nhìn qua có vẻ khó, nhưng
cũng không hẳn là không có cách.
Đường Phỉ vươn ngón trỏ sờ đầu Em
gái mắt to: “Hiểu rồi, em muốn chị đến đoàn xiếc thú xem đúng không?”
Em gái mắt to:…
[ Đối phương đang ngại ngùng… ]
Một hàng chữ như vậy hiện lên trên
đầu con cú nhỏ.
Đường Phỉ: Phụt, đáng yêu quá!
[ Ban có nhiệm vụ mới. ]
[ Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm
nguyện của Em gái cú mèo mắt to: Đi xem một buổi biểu diễn tại rạp xiếc Hoàng
Gia. Xin hỏi bạn có chấp nhận nhiệm vụ hay không? Có / Không / Chưa ]
Đường Phỉ trực tiếp ấn Có.
Tâm nguyện này dễ dàng hơn nhiều so
với việc chữa trị tâm lý cho con báo, hơn nữa sau khi biết được thân thế của
con hổ nhỏ, Đường Phỉ càng trở nên hứng thú hơn với rạp xiếc này.
Bất kể sau đó mọi thứ phát triển như
thế nào, tốt nhất là nên đi xem trước.
Điện thoại của cô vang lên, Đường
Phỉ bắt máy, là La Đại Cương gọi đến.
“Cô đến tòa nhà hành chính đi, giám
đốc muốn gặp cô.”
Đường Phỉ: “Cái gì, giám đốc á?”
“Đúng. Đừng hỏi nhiều nữa, lập tức
đến đây đi.”
“À, vâng, tôi hiểu rồi.”
Đường Phỉ có chút không hiểu, giám
đốc muốn gặp cô là có chuyện gì.
Tuy nhiên, gần đây cô cũng có một số
chuyện muốn nói với giám đốc vườn bách thú, chỉ có điều cô chỉ là một nhân viên
chăn nuôi mới ở vườn bách thú, có tư cách gì mà nói chuyện trực tiếp với giám
đốc chứ, cho nên có một số việc cô vẫn luôn đè nặng trong lòng.
May mắn thay, hôm nay giám đốc muốn
gặp riêng cô, cho nên có một số việc cô cũng muốn giải quyết trực tiếp. Tòa nhà
hành chính nằm ở vị trí hẻo lánh nhất của vườn bách thú Hâm Hâm, tòa nhà ở đây
đã được vài năm, mặc dù kiến trúc có hơi cũ kĩ, nhưng môi trường xung quanh rất
yên tĩnh, cây cối xanh tươi không khí trong lành, ngay cả trong mùa hè nóng bức
cũng có thể cảm thấy mát mẻ khi bước vào khu vực này.
Đường Phỉ gõ cửa phòng giám đốc.
“Mời vào.”
Đường Phỉ bước vào.
Điều cô không ngờ là La Đại Cương
cũng ở đây.
Có chút khó khăn rồi.
La Đại Cương nhìn thấy cô đến cũng
không có ý định rời đi, cúi đầu nói với giám đốc đang ngồi trên ghế bên cạnh:
“Giám đốc, Đường Phỉ đến rồi.”
La Vũ Hâm rất tốt bụng: “ y da, là
tiểu Đường sao, đã sớm nghe người ta nói về cô nhưng vẫn chưa gặp qua bao giờ,
trong khoảng thời gian này tôi cũng không được rảnh cho lắm, vì vậy bây giờ mới
mời cô đến. Cô ngồi đi.”
Người đàn ông đẹp trai với cặp kính
gọng đen này chính là giám đốc. Trông anh ấy khá giống La Đại Cương, nhưng La
Đại Cương vừa cao vừa mập, thoạt nhìn giống như một người đàn ông thô kệch,
giám đốc ăn mặc tinh xảo hơn rất nhiều, nhưng trong cái này tinh xảo lại có
chút mộc mạc khó tả, giống phong cách của một doanh nhân thị trấn.
Đường Phỉ nhìn La Đại Cương đang
đứng bên cạnh giám đốc với bộ dạng giống như một con chó cưng, cô không khách
khí chút nào, ngồi xuống ghế sô pha.
Sắc mặt La Đại Cương có chút xấu hổ
nhưng vẫn đứng đó. Từ lúc Đường Phỉ bước vào, La Vũ Hâm đã cẩn thận quan sát
cô, cô gái này có khuôn mặt xinh xắn, dáng vẻ tự nhiên, đôi mắt trong veo nhưng
lại khó che giấu được sự ngây ngô của mình, như vậy mới dễ nắm giữ, trong lòng
anh ta liền hiểu rõ, nhấp một miệng trà, từ từ nói: “Tiểu Đường, cô làm việc ở
vườn bách thú cũng đã lâu, cô cảm thấy nơi này của chúng ta thế nào?”
Đường Phỉ cười nói: “Vườn bách thú
của chúng ta rất tốt, tôi rất thích công việc này.”
Mặc dù cô chưa trải qua những chuyện
bị xã hội vùi dập, nhưng cô đã đến vườn bách thú được một thời gian, có một số
chuyện vẫn hiểu, nếu muốn đạt được mục đích của mình thì phải có khả năng chịu
đựng. Nếu đưa con át chủ bài của mình ra ánh sáng ngay từ đầu thì lúc sau sẽ bị
động.
Quả nhiên, La Vũ Hâm không nhịn được
nói: “Trong khoảng thời gian này, cô đã làm việc rất tốt. Tôi đã nghe vài người
nói về việc huấn luyện voi của cô.”
Đường Phỉ bình tĩnh nói: “Cảm ơn
giám đốc đã khen ngợi, đây đều là chuyện tôi nên làm.”
La Vũ Hâm hơi nhướng mày, anh ta
không ngờ rằng cô gái trông giống như học sinh này lại có thể bình tĩnh được
như vậy trước lời khen ngợi của anh ta.
La Đại Cương bên cạnh không nhịn
được hừ một tiếng.
Lý Nghệ nói không sai, Đường Phỉ này
quả thật là để mắt lên đầu. Nói chuyện với giám đốc như vậy có thất lễ quá
không? Ngay cả anh ta mà còn phải tâng bốc nịnh bợ, Đường Phỉ này thì hay rồi,
hỏi một câu đáp lại một câu, đối đáp trôi chảy.
Anh ta càng không tin, nhất định
trong lòng cô đang ngạt thở lắm. Sắc mặt La Vũ Hâm càng dễ chịu hơn: “Cô cũng
không cần phải câu nệ, hôm nay tôi tìm cô là để báo cho cô một tin tức tuyệt
vời. Vài ngày nữa, các nhà lãnh đạo của tỉnh sẽ đến vườn bách thú chúng ta kiểm
tra, lần kiểm tra này chủ yếu là để kiểm tra việc xây dựng phần cứng và phần
mềm của vườn bách thú, không biết các nhà lãnh đạo đã nghe được việc cô huấn
luyện voi ở đâu, vì vậy đã đặc biệt đề nghị muốn tận mắt nhìn thấy hình ảnh cô
huấn luyện voi, làm móng cho voi.”