Sau khi suy nghĩ xong, Đường Phỉ cảm thấy mình nên đi tìm quản lý cấp cao của vườn bách thú nói chuyện đàng hoàng. Cô nhớ lại những người mà mình quen biết, nhận ra cô nên đi tìm La Đại Cương trước tiên.

Lúc này, người lãnh đạo trực tiếp của Đường Phỉ, người phụ trách mua thức ăn và là quản lý nhân viên chăn nuôi - La Đại Cương đang nói chuyện với giám đốc ở trong văn phòng: “Giám đốc à, anh xem thử đi, điều kiện cho thuê mà rạp xiếc này đưa ra rất phong phú, lượng khách gần đây của vườn bách thú chúng ta không được ổn lắm, bây giờ đang là mùa hè mà còn làm ăn kém như vậy, sau này đến hôm khai giảng thì chúng ta phải làm sao đây! Có rạp xiếc thú này gia nhập thì vườn bách thú của chúng ta có thể cho thuê không gian mở ở phía bắc, đồng thời tận dụng cơ hội để tăng lưu lượng khách hàng.”

La Vũ Hâm im lặng không nói.

La Đại Cương thấy anh ta không nói gì lại tiếp tục nói thêm: “Trước đây không phải anh nói sợ rạp xiếc Hoàng Gia cướp đoạt quyền kinh doanh của vườn bách thú chúng ta, vậy nên muốn tự mình huấn luyện động vật để biểu diễn sao, hiện giờ hai bên là mối quan hệ hợp tác, chúng ta cũng không cần kiêng kị bọn họ đến vậy đâu nhỉ?”

La Vũ Hâm không được như ý muốn, gật đầu, sắc mặt trầm xuống: “Bây giờ, việc quan trọng nhất là xin được tài trợ của tỉnh, hợp tác với rạp xiếc có thể thay đổi được ngân sách hay không cũng chưa biết được, tạm thời không đề cập đến, còn có hợp đồng dự thảo này nữa, mặc dù đưa ra giá tốt, nhưng lại không ấn định chu kỳ thanh toán, thanh toán chậm thì phải chịu trách nhiệm, nghe nói cái rạp xiếc Hoàng Gia này đang gặp khủng hoảng tài chính do kinh doanh bết bát, nếu chúng ta hợp tác với họ, rất có thể đến lúc đó chúng ta sẽ bị nợ tiền thuê, bỏ đi.”

La Đại Cương còn muốn nói thêm gì đó nhưng La Vũ Hâm đã xua tay bảo anh ra ngoài.

“Thay vì dành thời gian ở khía cạnh này thì anh nên nghĩ cách làm sao cho các lãnh đạo ở tỉnh hài lòng với vườn bách thú của chúng ta hơn, cảm thấy thật sự hài lòng để chi tiền.”

La Đại Cương bước ra khỏi văn phòng giám đốc, đi thẳng xuống cầu thang của tòa nhà hành chính rồi mới mở điện thoại.

“Aiz, em Trạch à, không phải là anh không muốn giúp cậu, nhưng chuyện này rất khó…”

Đối phương dường như cũng đoán trước được kết quả này: “Haiz, trước đây em cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, thật ra cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cuộc sống của anh ở vườn bách thú cũng không quá tốt, nên thôi quên đi.”

La Đại Cương vốn tưởng rằng bên kia sẽ cố chấp một số chuyện trong quá khứ, nhất định phải nhờ anh giúp đỡ chuyện này, không ngờ người ta lại không có ý nghĩ này. Sau khi trò chuyện hai ba câu không mặn không nhạt, La Đại Cương mới đặt điện thoại xuống.

Vốn dĩ chuyện này đã được bỏ qua, không ngờ vài ngày sau, rạp xiếc Hoàng Gia lại thường xuyên được nhắc đến trong vườn bách thú.

“Này, các cậu có nghe nói gần đây thành phố Lâm Thủy có một rạp xiếc thú làm ăn rất được không!”

“Rạp xiếc thú á? Tôi không có nghe thấy.”

“Ồ, tôi biết rạp xiếc thú này nè, trước đây chẳng phải làm ăn không được tốt sao, sao lại đột nhiên tốt lên như vậy?”(CaiBap x T Y T)

“Uầy, các cậu không biết sao, chuyện này cũng thật kỳ lạ, một người dẫn chương trình đi vào sau hậu trường của rạp xiếc livestream, chụp được rất nhiều động vật dễ thương, số lượng phát sóng trực tiếp đã phá vỡ kỷ lục ngày hôm đó. Bây giờ người dẫn chương trình và rạp xiếc đó đều đang là hot topic đó!”

“Hả, còn có chuyện như vậy luôn sao, thật là thú vị.”

“Chứ còn gì nữa.”

Lúc Đường Phỉ đi đến nhà ăn, cô cũng nghe được rất nhiều nhân viên chăn nuôi nói về chuyện này.

Những gì cô nghe được thậm chí còn chi tiết hơn.

Đây là một cao thủ tên là Anh trai gấu mèo, hóa ra anh ta không được mời vào hậu trường của rạp xiếc mà lẻn vào.

Ban đầu, nội dung phát sóng trực tiếp của anh ta là chơi trò Truth or Dare với mọi người ở quán bar, sau đó có người dụ dỗ anh ta quay phim chụp hình biểu diễn xiếc, lúc đó anh ta đang say mèm, nói là rạp xiếc có gì để quay đâu, muốn chụp thì chụp ở hậu trường. Người hâm mộ lập tức phấn khích, cảnh tượng nổi tiếng như vậy không phải ngày nào cũng thấy, rất nhiều người bắt đầu xem trực tuyến, đến khi Anh trai gấu mèo lẻn vào hậu trường rạp xiếc, đã có đến 100.000 lượt xem. Con số này còn liên tục tăng lên.

Ngày nay, những người nổi tiếng trên mạng livestream về mọi thứ, có các trò chơi và thể thao điện tử, đồ ăn du lịch, có một số người còn bán nhiều mặt hàng khác nhau, đương nhiên nhiều nhất vẫn là ca hát giải trí.

Anh trai gấu mèo này đã từng có thời gian rất hot trên mạng, nhưng dần dần thì cũng nhạt nhòa, đã thử qua rất nhiều thể loại nhưng vẫn không phất lên được.

Không ngờ rằng sau một lần làm loạn như vậy lại nhảy vọt thành người nổi tiếng về động vật, độ nổi tiếng của anh ta lập tức bỏ xa những người làm chung chủ đề khác. Thật ra nếu anh ta chỉ quay một buổi biểu diễn xiếc thì số lượng người xem chắc chắn sẽ không nhiều đến vậy. Nhưng lúc đó có một mánh cá cược lúc say xỉn, cộng với việc hậu trường rạp xiếc không phải ai cũng được xem, ai cũng được thấy. Vì vậy số lượng người xem phát sóng trực tiếp hôm đó rất đông.

Khi Đường Phỉ biết được chuyện này, Anh trai gấu mèo đã trở thành người nổi tiếng hàng đầu trên mạng, nội dung của video anh ta livestream bị không ít trang web mau về để câu view.

Đối với một người làm nội dung trên mạng xã hội mà nói, đây chính là một bước lên tiên.

Chuyện này cũng không gây ra cảm giác đặc biệt gì đối với Đường Phỉ, chỉ là vào lúc ăn cơm, cô vừa ăn vừa liếc mắt nhìn, liền thấy có người mở video.

Người này trông cũng khá đẹp mắt, kỹ thuật quay phim chụp ảnh cũng tốt, không có gì ngạc nhiên khi rạp xiếc và người này trở nên nổi tiếng như vậy.

Vốn dĩ cô cho rằng sự việc này sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình, nhưng không ngờ rằng rạp xiếc này đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi trong nhóm chat của vườn bách thú.

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Thằng nhóc à, từ nay về sau cậu không còn là thằng nhóc được hoan nghênh nhất trong đây nữa rồi.

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Cái gì? Không đời nào!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Sao nào, cậu muốn mở một cuộc bầu cử mới sao? Tôi sẽ tự cho mình một phiếu bầu nhé.

[ Tiểu Phì Thu ]: Ha ha! @Giúp tôi lên ngôi vua, cậu đang nói về rạp xiếc siêu nổi tiếng gần đây đúng không?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Cái gì! Rạp xiếc gì cơ?

[ Tiểu Phì Thu ]: Chuyện là tôi có rất nhiều đồng loại đang truyền thông tin, nói là rạp xiếc này có vài con voi, chúng có thể đứng, nhào lộn và thậm chí vẽ tranh luôn! Thằng nhóc à, cậu nhấc chân lên một cái sẽ bị đem ra so sánh ngay cho mà xem.

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Hừ.

[ Trình Tự Viên ]: Ha ha ha ha! Khổ thân nhóc con lắm thôi, mới tập nhấc chân được mấy ngày đã bị đem ra so sánh với bạn diễn xiếc rồi.

[ Công Thành Sư ]: Có đồng loại của tôi không?

[ Tiểu Phì Thu ]: Nghe nói là không có, nhưng có hổ.

[ Tịch Nhất Âu ]: Mọi người, hoan nghênh thành viên mới [ Cầu Cầu ] gia nhập nhóm.

[ Tiểu Phì Thu ]: Ồ, nhóm chúng ta lại có thành viên mới kìa!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Cái tên dễ thương quá! Xin chào Cầu Cầu nhé!

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Lăn lộn chào mừng thành viên mới!

[ Cầu Cầu ]: E hèm, tôi muốn hỏi một chút, ai là người phụ trách vườn bách thú của các cậu thế?

[ Trình Tự Viên ]: …@ Cầu Cầu, ở đây chúng tôi không có “Người phụ trách”, nhóm này đều là động vật trong vườn bách thú, nếu cậu có gì muốn nói thì chỉ cần nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu.

[ Tịch Nhất Âu ]: Thành viên mới cần giúp gì thế?

[ Cầu Cầu ]: Chà, không phải tôi cần giúp, mà là một con hổ từ rạp xiếc Hoàng Gia.

[ Tiểu Phì Thu ]: Rạp xiếc? Một con hổ? Cậu ấy cần giúp gì?

[ Cầu Cầu ]: Là như vầy, tôi được con hổ này gửi gắm, muốn tôi tìm hiểu xem hai con hổ trước đây ở vườn bách thú của các cậu đã đi đâu và có chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, có ai biết chuyện này không?

[ Trình Tự Viên ]: Cái này... Tôi ở vườn bách thú Hâm Hâm lâu nhất, trước đây trong vườn thú của chúng tôi đúng là có nuôi hai con hổ, sau đó sinh ra một con hổ nhỏ, nhưng nghe nói đã chết rồi.

[ Cầu Cầu ]: Họ chết hết rồi à?

[ Ông lớn ]: Phiên bản tôi nghe được không giống như thế, trước đây có một nhân viên chăn nuôi đã nói về chuyện đó, nhưng đương nhiên tôi không nghe rõ lắm. Tôi nghe nói rằng hổ đực đã chết, hổ mẹ và hổ con được gửi đến một vườn bách thú khác.

[ Cầu Cầu ]: Meo meo? Cụ thể ở đâu?

[ Ông lớn ]: Lúc đó ba con hổ đi rất kỳ lạ, tôi đoán những người chăn nuôi trong vườn bách thú cũng không biết rõ chuyện này đâu. Nhưng mà, Cầu Cầu cậu hỏi cái này để làm gì?

[ Cầu Cầu ]: Tôi nghi ngờ là… Thật ra con hổ trong rạp xiếc Hoàng Gia chính là con hổ con đã được gửi đi từ vườn bách thú của các cậu đó!

[ Ông lớn ]: Cậu nói gì cơ?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Wow! Thật vậy sao? Tôi vẫn còn nhớ rõ cậu em hổ đó đấy! Chỉ tiếc là tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ, nghe nói nó là con thú nhỏ nhất trong vườn bách thú sau tôi đó!

[ Cá koi béo phì ]: Ahhhhhh, bé hổ trong rạp xiếc lại là động vật trong vườn bách thú chúng ta sao?!

[ Tiểu Phì Thu ]: Wow, ở phiên bản khác mà chúng ta được nghe thì nó đã được gửi đến một vườn bách thú khác! Nhưng tại sao bây giờ lại là đến rạp xiếc nhỉ!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ tiểu Hổ như thế nào rồi?

[ Cầu Cầu ]: Nó hiện đang được huấn luyện trong rạp xiếc, cuộc sống của nó rất bận rộn, nhưng... nó rất muốn quay lại vườn bách thú.

[ Công Thành Sư ]: Bây giờ nó ở rạp xiếc làm việc rất tốt, có đồ ăn thức uống, sao lại muốn quay về?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Hổ con gặp chuyện không vui sao?

[ Cầu Cầu ]: Có thể nói rằng… Rất tệ… Về cơ bản thì ngày nào cậu ấy cũng bị đánh, cho dù không làm gì sai cũng bị đánh, thật ra cậu ấy cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao cũng đã vào rạp xiếc được một năm, bị đánh đập hay gì cũng là chuyện bình thường, nhưng dạo gần đây rạp xiếc làm ăn càng ngày càng tốt, tôi nghe người trong rạp xiếc nói muốn huấn luyện Túng Bảo đi qua vòng lửa.

[ Công Thành Sư ]: Phụt, xin lỗi vì đã cười, vậy… Con hổ này tên là… Túng Bảo à?

[ Cầu Cầu ]: Túng Túng là tên thật, Túng Bảo là nickname.

[ Tiểu Phì Thu ]: Ha ha ha ha ha, nghe dễ thương quá.

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Cái này… Còn đâu khí chất vương giả nữa, cậu ấy thật sự là tiểu Hổ của vườn bách thú chúng ta sao, năm đó ba cậu ấy rất ghê gớm, tôi ở núi gấu, nếu cậu không tin cứ đi hỏi, toàn bộ vườn bách thú đều có thể nghe thấy tiếng hổ gầm luôn đấy.

[ Tiểu Phì Thu ]: Đúng đúng, bọn tôi ở tận vườn chim trắng mà vẫn có thể nghe thấy, thật đáng sợ.

[ Cầu Cầu ]:… Vậy thì có thể chúng ta không nói về cùng một loài... Tôi vẫn nên điều tra thêm một chút, tôi cũng có cảm giác… Thông tin có thể sai. Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.

Các loài động vật:…

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Cái này… Có hơi xấu hổ. Con hổ mà hồi đó đến cả @Công Thành Sư còn không thể đánh bại. Con của nó thật sự yếu ớt đến vậy sao?

[ Công Thành Sư ]: Khụ khụ, cậu có thể đừng mang tên tôi ra nói không, tôi cũng rất mạnh mẽ mà, chỉ có tiếng gầm là không lớn bằng thôi…

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Ha ha ha ha ha…

[ Công Thành Sư ]: Thằng nhóc này, cậu có thể nhịn cười một chút được không?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Để tôi che miệng lại… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play