Lôi Tử đang muốn bay qua xem náo
nhiệt, lại nghe thấy chị gái nhỏ gọi tên nó.
“Lôi Tử, chị cũng mua quà cho em nè,
em nhìn xem!”
Lôi Tử nghe hiểu được tên của mình,
tò mò bay tới.
Woaaa! Hóa ra là một căn nhà nhỏ!
Đường Phỉ rất ngạc nhiên khi thấy
ngôi nhà nhỏ đã được lắp ráp sẵn, như này cũng quá thuận tiện rồi!
Cô làm theo hướng dẫn để cố định
ngôi nhà nhỏ trên tường, cô vừa rời đi, Lôi Tử bay vào ngay lập tức.
Căn nhà này thật sự là quá thoải
mái! Kích thước vừa phải, thoải mái hơn nhiều so với lồng chim bồ câu trong căn
nhà trước kia của nó, hơn nữa có căn nhà nhỏ này, nó có thể trở thành hàng xóm
chân chính của Vân Tử.
Nó hào hứng bay vào bay ra, trải
nghiệm căn biệt thự xa hoa này.
“Cúc cu cúc cu!" Lôi Tử bay đến
trước mặt Vân Tử, kích động vỗ cánh, muốn dẫn chú voi đi tham quan ngôi nhà mới
của mình trên vách tường của vườn voi, nhưng giờ phút này, Vân Tử hoàn toàn
không rảnh để ý đến nó.
“ Phì, phì!” Vân Tử rất tò mò đối
với quả bóng cao su này, đầu tiên là dùng cái vòi chọc chọc vào quả bóng cao
su.
Bóng cao su di chuyển nhẹ, lăn qua
lăn lại vài vòng, sau đó nó dùng vòi đẩy quả bóng thật mạnh, quả bóng lăn từ
vườn voi đến khu triển lãm.
Vân Tử: !!!
Chơi vui thật đấy!
Sau đó, nó liền thử dùng chân của
mình đá một cước bay ra ngoài.
Ha ha ha, bóng lăn xa hơn rồi!
Thú vị quá đi mất!
Trong hai giờ tiếp theo, Vân Tử
khoái chí chơi trò này như một vòng lặp vô tận, chạy qua chạy lại giữa vườn voi
và khu triển lãm, chơi với quả bóng cao su đến quên cả trời đất.
Lôi Tử thấy nó không để ý tới mình,
cũng tham gia trò chơi cùng chú voi. Một
voi, một bồ câu, một quả bóng, chơi rất vui vẻ.
Đường Phỉ đứng nhìn một hồi, Từ
Dương tới giao ca, cô liền đi qua phía vườn thú dữ.
Hôm nay có đầy đủ thịt bò và thịt dê
tươi sống, tất cả đồ ăn đút cho sư tử Kara đều là thịt đặt mua ở trung tâm mua
sắm.
Khác với mọi lần, hôm nay Kara vô
cùng kích động trước khi đến giờ cho ăn.
Nó nhảy tung tăng trong khu triển
lãm của nó, liên tục đi đến cửa để kiểm tra, hơi có một chút gió thổi cỏ lay
cũng sẽ lăng xăng chạy tới.
Trời ơi là trời, sao còn chưa mở cửa
thế!
Cái mùi thơm thoang thoảng trong
không khí... mùi vị này... Hấp dẫn chết đi được!
Cái mũi của nó nhạy cảm hơn bao giờ
hết, có thể từ mùi hương bay theo không khí mà đoán ra được bữa sáng hôm nay
nhất định là thịt bò và thịt dê, còn có cả xương!
Hơn nữa, dựa vào mùi hương thì số
lượng… Có vẻ là không ít đâu!
Kara quả thực muốn chảy nước miếng
đầy đất.
“Loảng xoảng!” Cánh cửa cuối cùng
cũng mở ra rồi!
Thùng thức ăn được đặt ở đó như
thường lệ, nó vung móng vuốt mà vồ tới, hạ cánh đẹp mắt, đầu đã thò vào trong
thùng thức ăn.
Ngoàm ngoàm, ngon quá trời ơi!
Đường Phỉ đứng ngoài cửa nhìn cảnh
này, cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót.
Hẳn là con sư tử này đã trải qua một
khoảng thời gian dài không được ăn no, mặc dù không đến mức da bọc xương nhưng
vẫn nhìn ra được nó gầy hơn nhiều so với một con sư tử bình thường. Hơn nữa,
bởi vì trước đó có một đoạn thời gian toàn phải ăn thịt vụn chất lượng không
tốt, màu lông và lượng lông của nó cũng không được tốt cho lắm.
Vì để tiết kiệm chi phí, lúc cô đặt
hàng ở trung tâm mua sắm chỉ có thể lựa chọn thịt bò và thịt dê có xương loại
bình thường thôi, vậy mà Kara đã ăn rất vui vẻ rồi.
Có thể thấy được bình thường nó được
chăm sóc như thế nào.
Kara ăn sạch thức ăn trong thùng,
lại liếm sạch thùng, ngay cả một chút dầu mỡ cũng không thấy đâu.
Cái này vẫn chưa xong, nó ôm thùng
thức ăn cho gia súc với vẻ mặt thỏa mãn, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, tư thế
giống như hôm nay sẽ luôn ở cạnh thùng thức ăn này.
Đường Phỉ nhìn bộ dáng của nó thì
không khỏi phì cười, cô lặng lẽ rời đi, nếu nó muốn ở cùng một chỗ với thùng
thức ăn thì cứ để vậy đi.
Tiếp theo, cô đi cho Gấu chó Thất
Thiếu ăn.
So với Kara, Thất Thiếu ăn ít và nhã
nhặn hơn nhiều.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy bữa sáng
đa dạng chủng loại, Thất thiếu cũng sửng sốt một lúc.
Bữa ăn hôm nay... Quả thực quá ngon
rồi!
Cái này… Chị gái nhỏ thật sự tới đây
sao?
Thất Thiếu đặt mông ngồi xuống đất,
ôm thùng thức ăn vào trong ngực dùng móng vuốt lấy thức ăn từ trong thùng ra
nhét vào miệng.
Aaaaaaaaaaaa! Ngon quá!
Có rất nhiều loại rau, hơn nữa rất
ngon miệng, rau quả còn rất mọng nước.
A, chẳng trách Vân Tử lại luyến tiếc
khi để chị gái nhỏ đến vườn thú dữ.
Thất Thiếu vừa vui vẻ ăn bữa sáng,
vừa tính toán phải làm thế nào mới có thể giữ chị gái nhỏ ở lại vườn thú dữ
đây.
Nơi cuối cùng Đường Phỉ đến là vườn
báo săn.
Rất rõ ràng là Hổ Tử không có hứng
thú đối với đồ ăn như Kara hay Thất Thiếu, tình trạng suy dinh dưỡng lâu ngày
làm cho tinh thần của nó ngày càng sa sút, biểu hiện của nó cũng không mấy
nhiệt tình với bữa sáng được cải thiện rõ rệt này.
Sau khi cho nó ăn, Đường Phỉ đứng
cách một khoảng, quan sát biểu hiện của Hổ Tử.
Tuy rằng tình trạng tinh thần của nó
không tốt lắm, nhưng mà bị nuôi nhốt trong thời gian dài vẫn chưa làm cho vóc
dáng nó biến dạng, nó vẫn duy trì vóc người ưu mỹ như trước, bộ lông màu vàng
kim lấm tấm một vài đốm đen, đôi mắt lại càng xinh đẹp hơn, dưới mắt có đường
kẻ mắt màu đen mang một loại vẻ đẹp hoang dã thần bí, làm cho người ta nhìn
thấy sẽ không muốn dời mắt đi.
Chỉ là, lúc này ánh mắt nó tràn ngập
sự phòng bị và cẩn thận, sau khi nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt nó tập
trung vào góc mà Đường Phỉ đang đứng.
Rất thông minh!(CaiBap x T Y T)
“Hổ Tử, mau ăn đi." Đường Phỉ
nhẹ giọng gọi.
Báo săn sửng sốt, một lát sau, cuối
cùng nó cũng đi tới trước thùng thức ăn, vùi đầu bắt đầu ăn, so với Kara và
Thất Thiếu thì nó bình tĩnh và thanh nhã hơn nhiều.
Nhưng điều khiến Đường Phỉ bận tâm
chính là, sau khi Hổ Tử ăn thức ăn trong thùng xong, nó lại bắt đầu lặp lại
hành vi xoay vòng trong thời gian dài.
[Cúc cu cúc cu]: Ha ha ha ha ha ha,
chị gái nhỏ tốt bụng quá đi mất, mua cho Vân Tử một quả bóng cao su, còn mua
cho tôi lồng chim bồ câu mới, mọi người xem nè!
[Tiểu Phì Thu]: Oa! Bóng cao su kìa!
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Vì sao tôi
lại không có...
[Trình Tự Viên]: Ghen tị sẽ khiến
tôi trông xấu xí...
[Công thành Sư]: Ha ha ha, tôi không
ghen tị đâu nhá, hôm nay chị gái nhỏ cũng cho chúng tôi ăn thịt có xương, ngon
lắm! Thơm phức luôn!
[Ông lớn ]: Thật sự quá đủ rồi...
[Giúp tôi lên ngôi vua]: A, tôi cũng
phát hiện, đồ ăn của tôi so với ngày thường thì phong phú hơn nhiều đó!
[Trình Tự Viên]: Thật ghen tị mà…
[Em gái cú mèo mắt to]: +1…
[Cúc cu cúc cu]: Ha ha ha, em gái
mắt to ơi, khi nào rảnh rỗi có thể tới nhà tôi làm khách nha.
[Em gái mắt to]: Cảm ơn...
Sau khi Đường Phỉ cho ba con vật ở
vườn thú dữ ăn xong, định lấy di động ra nhắn lại hai câu, lại thấy điện thoại
nhảy ra một thông báo [Ông nội Mộ Mộ đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.]
Thầy Trương đang online sao!!!
Đường Phỉ nhanh chóng gửi qua một
icon khuôn mặt cười tươi: “Xin chào thầy Trương ạ, cháu hiện là nhân viên chăn
nuôi của Hổ Tử, cháu tên Đường Phỉ ạ.” Nụ cười.jpg
Đối phương đang nhập...
Ông nội Mộ Mộ: “Xin chào, ông có
nghe ông Lưu nói qua, cháu tìm ông có vấn đề gì sao?”
Đường Phỉ: “Là như vậy ạ, hiện giờ
tình trạng tinh thần của Hổ Tử không tốt lắm, cháu muốn hỏi ông một chút chuyện
ạ, trước kia lúc ông còn chăm sóc Hổ Tử có phát hiện nó hay có những hành động
lặp lại hay không ạ? Chính là kiểu cứ lặp đi lặp lại một động tác ấy ạ?”
Đối phương đang nhập...
Đường Phỉ đợi một lúc lâu vẫn thấy
đối phương đang gõ, nhưng cô rất kiên nhẫn, người già đánh chữ không dễ dàng
lắm.
Cuối cùng, đối phương gửi yêu cầu
nói chuyện bằng giọng nói.
Tuyệt vời!
Vừa rồi cô hơi lúng túng nên quên
mất là có thể gọi điện.
Sau khi kết nối, Trương Cẩm Hoa vội
vàng nói: "Tiểu Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của đối phương nghe vô
cùng sốt ruột, dường như rất quan tâm tình huống của Hổ Tử.
Đường Phỉ vội vàng an ủi: "Dạ,
hiện giờ Hổ Tử chính xác có hành vi rập khuôn nhất định. Nhưng thầy Trương
không cần lo lắng đâu ạ, cháu đã phản ánh tình huống này với bác sĩ thú y rồi
ạ. Chúng cháu nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏi cho nó thôi.”
An ủi kiểu như vậy, đối với một nhân
viên chăn nuôi kì cựu đã bỏ rất nhiều công sức dành cho Hổ Tử, hơn nữa tình cảm
còn rất thân thiết, thực sự là điều không đáng kể.
Ông Trương liên tục thở dài: “Sao nó
lại đột nhiên bị như vậy? Lúc ông còn ở đó, nó vẫn rất tốt mà.”
Đường Phỉ vừa nghe xong câu này,
lòng cô liền chùng xuống, nếu ngay cả thầy Trương cũng không biết Hổ Tử có
những hành vi lặp lại như vậy từ lúc nào, xem ra cô chỉ có thể dựa vào bản thân
mình thôi.
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục
hỏi thêm: “Vậy Hổ Tử có sở thích gì đặc biệt không ạ, hay là có thói quen gì
đặc thù không ạ?”
Ông Trương: “Có chứ, Hổ Tử khá nhút
nhát, thực ra nó không thích khách tham quan đến quá gần khu triển lãm. Nhưng
nó rất thích ở bên gia đình lão Hổ. À ông nhớ ra rồi, sau khi con hổ già ở núi
Hổ bị đưa đi, Hổ Tử trầm xuống một thời gian, sau đó thì ông nghỉ việc, cũng
không trở lại nữa. Ông cứ nghĩ Hổ Tử sẽ dần quen với việc này, không ngờ tình
hình lại chuyển biến xấu đi.”
Đường Phỉ bừng tỉnh, thì ra là có
liên quan đến việc gia đình lão Hổ đột nhiên bị đưa đi.
Trước kia cô cũng đọc qua một số báo
cáo, báo săn trong tự nhiên thực sự khá nhút nhát, không thích hổ, sư tử, hay
những con vật dũng mãnh khác, nhưng có lẽ ở bên nhau một thời gian lâu đã làm
Hổ Tử quen với việc ở chung với hổ rồi.
Sự ra đi đột ngột của chúng, cộng
thêm người chăn nuôi chăm sóc nó từ trước đến nay cũng rời khỏi, nỗi đau của sự
chia ly khiến Hổ Tử bị tổn thương tâm lý. Ngoài ra, ở khu triển lãm báo săn,
khách tham quan quá gần gũi với động vật, chất lượng đồ ăn cũng không tốt,
những điều này dẫn đến tình trạng Hổ Tử ngày càng sa sút.
“Thầy Trương, cháu cám ơn ông đã cho
cháu biết những điều này, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp làm
cho Hổ Tử khỏe lại.”
“Ừm, hiện tại ông cũng không đi
được, công việc của con trai và con dâu ông tương đối bận rộn, chờ ông rảnh rỗi
một chút, ông nhất định sẽ đến thành phố Lâm Thủy thăm Hổ Tử. Ông rời đi lâu
như vậy, cũng rất nhớ nó.”
"Được ạ, khi nào ông đến thì
nói với cháu một tiếng ạ.”
“Được.”
Sau khi nói chuyện với thầy Trương
xong, lúc này Đường Phỉ mới hiểu được, thì ra Hổ Tử nhớ nhung gia đình nhà Hổ,
nhớ ra lúc trước Từ Dương từng nói, gia đình nhà hổ kia có ba con, hổ đực vì
bệnh mà chết, hổ cái và hổ con cũng bị đưa đi, từ đó về sau, núi Hổ trống
không. Cũng không biết sau đó mẹ con nhà hổ kia bị đưa đi đâu.
Cô không có bản lĩnh để bắt hổ được,
nhưng tin tức mà thầy Trương cung cấp được rất hữu ích. Vấn đề về tinh thần của
Hổ Tử có lẽ liên quan đến khoảng cách giữa khách du lịch và chuồng thú, điều
này đòi hỏi phải xây dựng lại chuồng thú và nới rộng khoảng cách giữa các hàng
rào. Ngoài ra, hiện tại chuồng báo săn đang áp dụng chương trình tham quan xung
quanh, tức là khách du lịch có thể nhìn thấy tất cả các góc của chuồng báo săn
theo mọi hướng.
Đương nhiên, từ góc độ người tham
quan, đây đương nhiên là điều tốt, nhưng đối với con báo săn có tính cách hướng
nội và nhạy cảm mà nói, điều này không khác gì nỗi tra tấn và giày vò hằng ngày
của nó.
Đường Phỉ có chút đau đầu, vốn dĩ cô
cho rằng cũng giống như Vân Tử, chỉ cần tiến hành huấn luyện hành vi ở một mức
độ nhất định là được, không ngờ để giải quyết vấn đề của Hổ Tử thì phải làm
nhiều chuyện như vậy.
Nhưng cô cảm thấy mình vẫn có thể xử lý được,
quan tâm đến Hổ Tử nhiều hơn nữa cũng sẽ có ích đối với việc chữa trị hành vi
khác thường của nó.