Đường Phỉ hoảng hốt, nhìn về phía Tô
Châm: "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
Tô Châm sửng sốt một chút, cuối cùng
vẫn gật đầu: "Quả thật rất nghiêm trọng. Bây giờ còn quá sớm để chẩn đoán
có phải là rối loạn tâm thần hay không. Nhưng nếu không can thiệp thì sớm muộn
gì cũng sẽ dẫn tới kết quả này.”
Đường Phỉ thật sự rất bất ngờ.
Từ trước đến nay, cô chưa từng tiếp
xúc với kiến thức liên quan đến việc nuôi nhốt động vật hoang dã. Khi còn bé,
cô rất thích đến vườn bách thú xem động vật, trẻ con đều thích gần gũi với động
vật, nhưng ngay cả khi nhìn thấy những con vật này lúc còn nhỏ, cô cũng cảm
thấy rằng những con vật bị nhốt trong lồng rất đáng thương, trông chúng rất phờ
phạc, không biết chúng có được cho ăn no hay không.
Bây giờ cô mới biết rằng thực sự có
những con vật khi bị nhốt sẽ dẫn đến tinh thần không ổn định.
Việc này làm cho cô cảm thấy rất
buồn và bất ngờ.
“Cô cũng không cần quá lo lắng đâu,
lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại cho nó một lần nữa. Xem thử xem vấn đề tinh thần
của nó có liên quan đến thể chất hay không. Cũng có khả năng là do nguyên nhân
này, một số động vật có vấn đề về mặt thể chất sẽ dẫn đến tinh thần bất ổn.”
“Được, cảm ơn anh Tô Châm.”
“Cô không cần khách khí với tôi như
vậy đâu, đây là việc tôi nên làm mà.”
Lam Lâm Nguyệt thở dài: "Thật
ra Tô Châm à, công việc của anh cũng không dễ dàng gì, hiện nay trong vườn bách
thú, mặc dù số lượng con vật không còn nhiều như trước nhưng dù sao vẫn còn rất
nhiều động vật, lại chỉ có mỗi mình anh là bác sĩ thú y, đúng là bận rộn quá
mà.”
Đường Phỉ nghe xong lời này cũng âm
thầm hạ quyết tâm, cô sẽ cố gắng hết sức để tự giải quyết vấn đề của Hổ Tử,
không thể bởi vì mình muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng thăng cấp mà làm
phiền tới người khác quá nhiều được.
Lúc này, Lý Nghệ vừa mới biết rằng
hôm nay Đường Phỉ cũng đến vườn thú dữ, còn qua đó chăm sóc mấy con vật.
Cô ta cảm thấy địa vị của mình ở
vườn thú dữ đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng, những nhân viên chăn nuôi không
nghe lời trước đó đều bị cô ta ép phải rời đi, Đường Phỉ này cũng không ngoại
lệ. Nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, sau này cô ta khó có thể làm được gì
khác ở vườn bách thú nữa.
Hơn nữa, trực giác nói cho cô ta
biết, Đường Phỉ tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó.
Có thể nhìn ra được từ việc cô ấy
không an phận ở vườn voi mà chạy tới vườn thú dữ.
Lý Nghệ đưa ra quyết định dứt khoát,
lập tức đi tìm La Đại Cương.
“Thầy La à, Đường Phỉ vốn chỉ là
nhân viên tạm thời mà thôi. Lúc trước chẳng qua là bởi vì anh muốn điều tôi đến
vườn sư tử nên mới để cho Đường Phỉ thay thế vị trí của tôi, nhưng thực tế
chứng minh cô ta không phải là người biết nghe lời, hơn nữa lại khó kiểm soát,
tôi đề nghị chúng ta nên đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt...”
Không đợi cô ta nói xong, La Đại
Cương đã giơ tay bảo cô ta đừng nói nữa.
“Nếu cô nói chuyện này với tôi sớm
hơn thì tôi còn xử lý được, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải ở lại vườn bách
thú.”
Lý Nghệ sửng sốt: “Ý anh là sao?”
La Đại Cương cũng rất bực bội: “Tôi
vừa mới nhận được điện thoại, nói là người của cục lâm nghiệp trên tỉnh muốn
tới thành phố kiểm tra. Không biết trước khi tới đây, họ nghe từ đâu mà biết
được ở vườn bách thú chúng ta có người thành công chữa chân cho con voi. Cô
cũng biết rằng giám đốc của chúng ta rất xem trọng mấy cái danh tiếng hão huyền
này mà, lúc nãy giám đốc vừa gọi tôi đến văn phòng, bảo tôi phụ trách chuyện
này. Nếu bây giờ đuổi Đường Phỉ đi, đừng nói là tôi và cô, ngay cả giám đốc
cũng không thể giải thích được.”
Lý Nghệ nghiến răng, thật sự rất tức
giận, không ngờ cô ta lại chậm một bước, hơn nữa còn cho Đường Phỉ cơ hội khoe
khoang trước mặt lãnh đạo tỉnh, điều này làm cho cô ta vừa tức giận vừa ghen
tị.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao
đây? Chẳng lẽ để yên cho cô ta ngồi lên đầu chúng ta sao? Anh không biết rằng
cô ta vốn phụ trách vườn voi, nhưng hết lần này tới lần khác lại chạy đến vườn
thú dữ dạo chơi. Lần trước, cô ta còn phát hiện ra tôi lén cắt xén thức ăn gia
súc cho chuồng voi đấy! Chắc chắn là cô ta sẽ phát hiện ra thôi... không xong
rồi, có lẽ chuyện năm đó...”
La Đại Cương cáu kỉnh cắt ngang:
“Thôi đi! Chuyện đó tôi không nói, cô không nói thì còn ai có thể biết được
chứ.”
Anh ta xua xua tay: “Đừng nhắc tới
chuyện quá khứ nữa, về phần Đường Phỉ, chờ sau khi chuyện lãnh đạo tới kiểm tra
kết thúc, chúng ta tìm đại một cái cớ rồi đuổi cô ta đi là được."
Lý Nghệ thấy sự việc đã như vậy cũng
chỉ có thể đi một bước lại quay lại nhìn một cái.
La Đại Cương không muốn thảo luận về
chuyện này thêm chút nào nữa, vừa muốn rời đi lại bị Lý Nghệ kêu tên.
“Thầy La...”
“Cô còn muốn làm gì nữa?” Sự kiên
nhẫn của La Đại Cương đã lên đến cực hạn.
“Chuyện lần trước tôi nhờ anh...”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện sắp xếp cho em trai
tôi vào làm ở vườn bách thú ấy...”
“Không phải tôi đã đồng ý rồi sao?
Cứ để cậu ta làm nhân viên tạm thời trước đã.”
Trên mặt Lý Nghệ hiện lên nụ cười
nịnh nọt: “Thầy La à, nhân viên tạm thời vất vả như vậy, tiền lương lại rất
thấp. Anh xem tôi cũng đã làm không ít việc vì anh rồi, anh có thể sắp xếp
thoáng một chút, trực tiếp cho nó vào làm chính thức luôn được không?”
La Đại Cương cau mày: "Sợ mệt
à? Vậy cô nói thử xem trong vườn bách thú có công việc nào không mệt sao?”
Lý Nghệ sửng sốt một chút nhưng vẫn
nịnh nọt nói: "Ý tôi là nó không sợ mệt, nó chỉ cảm thấy làm nhân viên tạm
thời không được ổn định lắm, nhưng mà nó vẫn rất muốn làm việc ở vườn bách thú,
chẳng phải tìm thêm cho anh một trợ thủ hay sao?”
La Đại Cương: "Được rồi, biết
rồi, lát nữa tôi sẽ thu xếp.”
Sau khi nói chuyện với Tô Châm,
Đường Phỉ rất để tâm đến chuyện của Hổ Tử, buổi chiều sau khi hoàn thành công
việc ở chuồng voi, cô liền bắt đầu hỏi thăm tình hình của Hổ Tử từ nhân viên
chăn nuôi trước đó. Đương nhiên, nếu đã bắt đầu tiếp xúc với nhân viên chăn
nuôi ở các vườn thú khác, cũng tiện cho việc cô đi khắp nơi điều tra vấn đề
thức ăn chăn nuôi ở các chuồng thú khác hơn.
Có trò chơi hỗ trợ nhắc nhở, gần như
Đường Phỉ rất dễ dàng lấy được số liệu về chất lượng và mức độ cung cấp thức ăn
cho gia súc ở các vườn, sau đó xác minh lại số lượng với nhân viên chăn nuôi
một chút, trong lòng cô liền hiểu rõ.
Mà kể từ lần trước Đường Phỉ huấn
luyện thành công cho Vân Tử, hầu hết nhân viên chăn nuôi trong vườn bách thú
đều đã nghe kể về Đường Phỉ, vậy nên mọi người cũng rất khách khí với cô.
"Cô nói thầy Trương phải không,
ông ấy lớn tuổi rồi nên làm không nổi nữa, cô cũng biết là công việc ở vườn
bách thú không dễ dàng gì mà, cho nên ông ấy dứt khoát không làm nữa, một năm
trước đã xin nghỉ về quê rồi." Dì Hồng Phương phụ trách vườn hươu cao cổ
nói.
"Vậy dì có biết cách thức liên
lạc của ông ấy không ạ?"
Dì Hồng Phương cười nói: "Tôi
không thân với ông ấy, mọi người cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, ông
ấy nghỉ việc xong cũng không để lại phương thức liên lạc. Hay là cô đến phòng
nhân sự hỏi thăm thử xem.”
Đường Phi thở dài: “Cháu đã hỏi rồi
ạ, nhưng gọi vào số điện thoại lúc trước ông ấy để lại thì chỉ nghe thấy thuê
bao thôi.”
Hồng Phương: “Cũng đúng, hình như
ông ấy không phải người thành phố Lâm Thủy, chắc là sau khi về nhà đã đổi sang
số điện thoại ở địa phương. À đúng rồi, hình như ông Lưu gác cổng là đồng hương
của ông ấy đấy, cô đi hỏi một chút xem sao, có lẽ hai người vẫn còn giữ liên
lạc.”
“Cháu cảm ơn dì Hồng Phương ạ.” Nói
xong, Đường Phỉ chạy đi ngay.
Hồng Phương nhìn theo bóng lưng
Đường Phỉ rời đi, trong lòng cảm thán, vẫn là tuổi trẻ thật tốt, người trẻ tuổi
sức lực dồi dào, nhiệt huyết bừng bừng, chuyện gì cũng vui vẻ gánh vác, nào
giống như bà ấy, mỗi ngày sau khi làm việc xong đều không muốn quan tâm tới
chuyện gì khác nữa.
Đường Phỉ đi tới cửa phụ của vườn
bách thú, có thể cô còn chưa quen biết hết những đồng nghiệp khác, nhưng ông
Lưu thì cô gặp mỗi ngày.
“Thầy Lưu ơi, cho cháu hỏi chút ạ,
thầy Trương phụ trách vườn bách thú trước kia là đồng hương với ông đúng không
ạ?”
Lưu Học nghe thấy có người gọi tên
mình liền thò đầu ra nhìn thoáng qua: "Ồ, là Đường Phỉ sao, mau vào trong
đây đi, bên ngoài nóng lắm đấy.”
Đường Phỉ đi vào bên trong.
“Cháu nói ông Trương sao, ông ấy
đúng là đồng hương của ông, ông vẫn còn giữ liên lạc với ông ấy đây.”
“Ông có thể cho cháu xin phương thức
liên lạc với ông ấy không ạ?”
“Ồ, ông Trương đã nghỉ việc được hơn
một năm rồi, sau đó về hưu, ở nhà chăm con cháu. Có chuyện gì xảy ra à, sao đột
nhiên cháu lại muốn liên lạc với ông ấy thế?” Lưu Học có chút kinh ngạc hỏi.
Đường Phỉ vội vàng nói: “Không có
chuyện gì xảy ra đâu ạ, cháu chỉ muốn hỏi thăm một số chuyện về con báo săn lúc
trước ông ấy chăm sóc thôi ạ.”
“A, cháu nói Hổ Tử ấy hả...” Lưu Học
nói.
“Thầy Lưu, ông cũng biết tên của con
báo săn này ạ?”
Đường Phi có chút ngạc nhiên, bởi vì
rất nhiều nhân viên chăn nuôi cũng đã quên mất cái tên này.
“Đương nhiên là ông biết rồi, lúc
trước khi tán gẫu với ông Trương hay nghe ông ấy nhắc tới nó. Sau này nghỉ việc
rồi, ông ấy vẫn rất quan tâm tới con báo săn này.”
“Vậy thì quá tốt ạ.” Nếu đối phương
tương đối quan tâm đến con báo săn thì rất có lợi đối với việc cô hỏi thăm
chuyện lúc trước. Nói như vậy, nhân viên chăn nuôi này vẫn rất có trách nhiệm,
nhất định thường quan tâm đến tình hình trước đây của Hổ Tử.
“Đây là wechat của ông Trương, cháu
kết bạn với ông ấy đi, lát nữa ông sẽ báo cho ông ấy một tiếng trước. Vì cháu
trai của ông ấy còn nhỏ nên mỗi ngày ông ấy đều phải ở nhà trông cháu.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn thầy Lưu ạ.”
“Được rồi, không có gì đâu mà.”
Sau khi kết bạn với wechat của ông
Trương, Đường Phỉ tạm thời gác lại vấn đề này sang một bên, việc quan trọng
nhất bây giờ vẫn là nhanh chóng thăng cấp.
Tuy rằng nhiệm vụ liên quan đến Hổ
Tử có chút khó khăn, nhưng cũng may mắn là hôm nay đã mở ra được một cánh cửa
mới, dưới sự trợ giúp của Từ Dương, cô có thể nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm
và tiền vàng.(CaiBap x T Y T)
Trước lúc tan làm, cô đã đặt hàng
thức ăn cho vườn thú vào hôm sau, ghi rõ thời gian là vào sáng hôm sau.
Bằng cách này, có thể đảm bảo được
đồ ăn đưa tới là đồ tươi mới, cũng không làm chậm trễ việc cho ăn vào ngày mai.
Ngoài thịt cho sư tử Châu Phi Kara
và Hổ Tử, cô cũng không quên đặt rau củ cho gấu chó. Muốn điều trị vấn đề rụng
lông của gấu chó thì vẫn phải bắt đầu từ nguồn gốc thức ăn, tăng sự đa dạng của
thức ăn chăn nuôi, bổ sung vitamin.
[Trung tâm thương mại có chương
trình khuyến mãi mới!]
Sau khi đặt hàng, giao diện trò chơi
hiện ra một hàng chữ như vậy.
Yo, có khuyến mãi rồi.
Đường Phỉ vào thanh menu của trung
tâm thương mại kiểm tra thử, quả nhiên có một số mặt hàng giảm giá được bán với
số lượng có hạn trong thời gian hôm nay. Nhưng điều khác với lần trước chính
là, hàng hóa khuyến mãi hôm nay là đồ chơi.
Gần đây, thời gian ở bên Vân Tử và
Lôi Tử đã giảm bớt, Đường Phỉ cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cô quyết định
mua cho Vân Tử và Lôi Tử một món quà.
Có rất nhiều đồ chơi cho voi, Đường Phỉ chọn lựa một lúc, cuối cùng chọn
một quả bóng cao su màu xanh lá cây. Bởi vì Vân Tử rất thích những thứ tròn
trịa. Còn Lôi Tử là một lồng chim bồ cầu kiểu dáng gỗ thô.
Giá sau khi khuyến mãi vẫn còn khá
đắt, tiêu tốn của cô hết 500 đồng vàng.
Đường Phỉ khẽ cắn môi nhưng vẫn đặt
hàng, dù sao hôm nay cô đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh Vân Tử, đặt một
cái lồng chim bồ câu trong chuồng voi cũng tiện cho Lôi Tử ở trong chuồng voi
với Vân Tử.
Hơn nữa cô cũng phát hiện ra, có thể
là do vết thương lúc trước, hơn nữa người làm nó bị thương cũng đã xuất hiện
trong vườn bách thú, nên bây giờ Lôi Tử cũng không thích bay lượn lắm, mỗi ngày
đều ở trong chuồng voi chơi đùa với Vân Tử.
Cô cũng không biết rốt cuộc điều này
có ý nghĩa gì đối với một con bồ câu đưa thư nữa.
Theo lý thuyết, bây giờ Lôi Tử đã
hoàn toàn tự do, chiếc vòng trên chân nó cũng đã được cô tháo ra sau hôm cô cứu
nó ra.
Nó không còn phải chịu sự huấn luyện
của con người hoặc tham gia các cuộc thi nữa.
Nhưng mà Lôi Tử vẫn không muốn bay
lượn khiến Đường Phỉ cảm thấy rất đau lòng.
Chim chóc, không phải nên giương
rộng đôi cánh bay lượn trên bầu trời sao?
Nhưng mà nghĩ tới kẻ ác vẫn chưa bị
bắt, Đường Phỉ cảm thấy Lôi Tử tạm thời ở trong chuồng voi cũng tốt, ít nhất
như vậy cũng an toàn.
Ngày hôm sau, chuyển phát nhanh
Nghịch Phong mang thịt giao tới vườn thú dữ, giao bóng cao su và chuồng bồ câu
đến vườn voi.
Sau khi cho động vật ăn, Đường Phỉ
trở lại chuồng voi, mở gói hàng ra.
bây giờ Vân Tử hiếm khi được gặp
Đường Phỉ, sự xuất hiện của cô khiến nó vô cùng vui vẻ.
Nó lắc lắc cái mũi, lắc lắc đầu đi
tới muốn chơi đùa với Đường Phỉ, nhưng Đường Phỉ lại ôm một thùng giấy lớn.
Vân Tử nhìn cô với vẻ mặt tò mò,
không biết trong tay cô đang ôm cái gì.
Đường Phỉ lấy quả bóng từ trong
thùng ra, ném quả bóng vào trong chuồng voi.
Quả bóng cao su tầm thường liền lăn
ra ngoài.
Vân Tử: !!!
Cái gì đây???!!!