Đường Phỉ thấy nó không ăn, vậy nên đi qua cho gấu chó ăn trước.

Gấu chó Thất Thiếu, ngoại trừ Vân Tử thì nó là con vật được yêu thích nhất trong vườn bách thú này. Tính cách của nó hoạt bát, rất thích trèo lên trèo xuống quanh ngọn núi, thỉnh thoảng còn có thể đứng lên trêu đùa với du khách, có thể nói là ở trong vườn bách thú, số lượng động vật có trạng thái khá tốt giống như con gấu chó này rất ít.

Nhưng mà Thất Thiếu cũng có một vài vấn đề, khi đi vào tham quan khu chăn nuôi, Đường Phỉ phát hiện khắp nơi đều là lông của Thất Thiếu.

Cho dù là tới thời kì thay lông cũng không thể rụng lông nhiều đến mức đáng sợ như vậy được.

Gấu chó là động vật chủ yếu ăn thực vật, so với Vân Tử thì lượng thức ăn của gấu chó rất ít, vậy nên việc cắt xén thức ăn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với động vật ăn thịt.

Nhưng mà việc cắt xén thức ăn được cung cấp cho gia súc đã trở thành vấn đề quen thuộc.

Dựa theo nghiên cứu mà nói, mỗi ngày gấu chó cần 4 cân thức ăn cho gia súc, ngoài ra còn cộng thêm cà rốt, cải trắng, cà chua, bí đỏ, khoai lang và nhiều loại thực vật khác, nhưng nơi phân phối thức ăn cho gia súc của vườn bách thú lại chỉ giao được rất ít thức ăn gia súc và hai loại thực vật là cà rốt và cải trắng.

Hơn nữa, cà rốt thì ít mà cải trắng thì nhiều.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, gấu chó nhất định sẽ phải đối mặt với vấn đề thiếu dinh dưỡng do chỉ ăn được một loại thực vật. Có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho Thất Thiếu rụng nhiều lông như vậy.

Nhưng mà hôm nay thời gian cho ăn lại muộn hơn ngày thường, Đường Phỉ không đợi được đơn hàng, vậy nên cô đã dựa theo lượng thức ăn thường ngày mà cho nó ăn.

Chờ cô cho ăn xong, gấu chó mới trở lại khu vực của báo săn, cuối cùng báo săn cũng bắt đầu ăn.

Con báo này quả thực rất cẩn thận, nhưng mà Đường Phỉ cũng để ý tới sự khác thường của báo săn.

Dường như nó… có vẻ rất lo lắng.

Lúc này, Từ Dương đã hoàn thành công việc trong chuồng voi, về tới vườn thú dữ, cậu nhìn thấy cô đang trong khu vực của báo săn.

“Sư phụ, chủ yếu là em muốn huấn luyện con báo săn này đầu tiên.” Từ Dương không để ý, mặt dày trực tiếp gọi sư phụ, cũng không quan tâm Đường Phỉ có trả lời cậu không.

“Hả? Sao em lại muốn huấn luyện nó?” Đường Phỉ cũng lười để ý đến cách xưng hô rối rắm này, cô cảm thấy giữa hai người chỉ là mối quan hệ hợp tác, nhưng nếu Từ Dương tình nguyện gọi cô như thế, cô cũng hoàn toàn không để ý.

“Hiện giờ nó đang ăn, vẫn chưa nhìn ra điều gì khác thường, nhưng chị đợi thêm chút nữa đi…”

Hai người đợi đến khi báo săn ăn xong, Đường Phỉ ngay lập tức nhìn ra được sự khác thường của nó.

Đây chính là điều mà hôm nay cô quan sát được từ nó, cảm thấy nó đang rất lo lắng.

Sau khi báo săn ăn xong, nó không giống như những con thú khác sẽ đi tận hưởng thời gian nhàn hạ của chính mình, hoặc là giống như Thiếu Thất, con gấu chó sẽ bắt đầu các hoạt động leo trèo của hôm nay, ngược lại, báo săn đi tới đi lui một cách lo lắng trong chuồng thú.

Lộ trình của nó cũng rất cố định, từ đầu này tới đầu kia, hầu hết đều đi thẳng tắp, đi tới đầu bên kia rồi quay lại. Cứ như vậy mà tạo ra một vòng tuần hoàn vô tận.

Đường Phỉ: ...

Không biết tại vì sao, khi cô nhìn thấy động vật có hành động như vậy lại có một cảm giác bi thương không nói nên lời dâng lên trong lòng cô.

“Em đã kiểm tra rồi, báo săn thật ra không hề chủ động tấn công loài người, nếu trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, nó sẽ thoát khỏi những chuyển động xoay tròn vô nghĩa như vậy. Nó còn có thể tương tác với du khách ở một mức độ nhất định nữa cơ. Như vậy thì đối với động vật hay du khách đều là chuyện tốt.” Từ Dương thao thao bất tuyệt mà nói ra suy nghĩ của chính mình.

Đường Phỉ nghe xong thì cảm thấy không hề hợp lý chút nào. Nhưng mà cô cũng không biết rõ nguyên nhân vì sao báo săn lại biến thành như vậy.

“Em có biết con báo săn này biến thành như vậy từ khi nào không?” Đường Phỉ tò mò hỏi.

“Em cũng mới tiếp nhận vườn thú dữ này gần đây thôi, từ khi em đến đây, nó đã như vậy rồi. Nhưng mà em có nghe người chăm sóc trước kia của nó nói là báo săn bị như vậy khoảng chừng hơn một năm trước. Lúc mới bắt đầu thì không nghiêm trọng thế này đâu, nhưng càng về sau lại càng nghiêm trọng hơn. Có lần em quan sát, thấy nó đi qua đi lại như vậy mất mấy tiếng đồng hồ liền.”

Đường Phỉ cảm thấy những lời này nghe qua rõ ràng là có vấn đề.

“Em không đi hỏi bác sĩ Tô sao?”

“Em đã tìm bác sĩ Tô đến xem rồi, anh ấy nói báo săn không có bệnh gì cả, đại khái là do bị nhốt quá lâu khiến tinh thần của nó lo lắng mà thôi. Chị rất am hiểu về động vật, vậy nên em muốn mời chị đến đây xem thử.”

Đường Phỉ:...

Độ khó này không phải là bình thường nha.

“Nhưng mà chị không hiểu gì về tâm lý động vật hết… cũng không phải là người huấn luyện chuyên nghiệp.”

“Thật ra trước kia khi Lý Nghệ chăm sóc Vân Tử, em cũng đã đi đến chuồng voi nhìn Vân Tử, lúc đó Vân Tử cũng có biểu hiện giống như vậy, rất xấu tính, thời gian sống một mình khá lâu, nó cũng lo lắng mà đi qua đi lại trong chuồng voi, nhưng sau khi được chị tiếp nhận, tình trạng của nó tốt lên rất nhiều, em nghĩ nhất định là do phương pháp huấn luyện của chị vô cùng có hiệu quả nên mới có thể làm cho Vân Tử thay đổi tốt đẹp như vậy.”

Lúc này, Đường Phỉ mới hiểu được, hóa ra lúc trước Vân Tử cũng đã xuất hiện loại tình huống này.

“Được rồi, để chị xem thử xem.”

“Nếu chị đồng ý với em thì thật sự tốt quá. Chị Đường Phỉ à, cho dù kết quả huấn luyện có ra sao thì em đều thay báo săn cảm ơn chị nhé!”

[Bạn có nhiệm vụ mới]

Sau khi Từ Dương rời đi, Đường Phi xem xét nhiệm vụ trước.

[Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm nguyện của người chăm sóc gia súc Từ Dương: Thay đổi hành vi đi vòng quanh của báo săn. Xin hỏi bạn có tiếp nhận nhiệm vụ không? Có/Không/Chưa.]

Cô chọn chưa.

Tuy rằng bây giờ hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được giá trị kinh nghiệm, kim tệ và phương pháp hiệu quả nhất, nhưng cô không chắc chắn có thể sửa lại hành vi của báo săn đâu nhé.

Đường Phỉ mở thông tin của báo săn ra, xem xét tình huống của nó.

[Tên gọi: Hổ Tử.

Tuổi: 10 tuổi

Chủng loại động vật: Báo săn

Sở thích: Không

Thức ăn: 60 điểm

Nước uống: 60 điểm

Vệ sinh: 60 điểm

Không gian: 60 điểm

Giải trí: 40 điểm (Cảnh báo màu đỏ)

Tâm lý: 10 điểm (Cảnh báo màu đỏ)

Tâm trạng: Vô cùng tệ.

Gợi ý: tâm trạng của Hổ Tử lo âu đến cực độ, áp lực tâm lý rất lớn, yêu cầu nhanh chóng an ủi, nên trang bị thêm nhiều phương tiện phục vụ sinh hoạt thường ngày càng sớm càng tốt.]

Hì hì, hóa ra con báo săn này có tên, nhưng bị thay đổi người chăm sóc nên cái tên dần dần bị người khác lãng quên mất.

Hổ Tử, nghe như là tên của một con hổ nhưng lại dùng để đặt tên cho báo săn, thật là có ý nghĩ sâu xa đấy. 

“Hổ Tử?”

Đường Phỉ đứng trong khu triển lãm, cách lan can và lồng sắt, cô thử kêu tên nó.

Báo săn đang thong thả đi tới đi lui trong vòng tuần hoàn vô hạn, nó bỗng nhiên ngừng lại, đầu quay về hướng Đường Phỉ, nhìn thấy cô.

Trong mắt nó không hề có chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt không chút thay đổi.

Sau khi Đường Phỉ và nó nhìn nhau vài giây, Hổ Tử lại bắt đầu thong thả đi dạo, đi từ đầu bên này tới đầu bên kia.

Tuy rằng nó chỉ dừng lại vài giây, nhưng tốt xấu gì cũng đã tạm thời phá vỡ lộ trình tuần hoàn của nó, hơn nữa nó có phản ứng đối với cái tên này, đây là chuyện tốt.(CaiBap x T Y T)

Chỉ là mới ở chung có một buổi sáng, Đường Phỉ đã cảm thấy tính cách của Hổ Tử và Vân Tử khác nhau rất nhiều.

Khi mới bắt đầu ở chung với cô, Vân Tử cũng biểu hiện sự không hợp tác, không thích và không tin cô, thậm chí còn có thể nói là có biểu hiện thù địch rõ ràng. Nhưng dù sao thì Vân Tử cũng chỉ là một đứa nhỏ, chỉ cần được ăn ngon là có thể vui vẻ lên.

Còn Hổ Tử thì hoàn toàn không giống như vậy, nó và sư tử Châu Phi đều thích ăn thịt bò và thịt dê, nhưng trong lòng lại không có gì thay đổi, vẫn vô cùng lo lắng như trước.

Như vậy, vấn đề tâm lý của nó không phải là vì thức ăn.

Đúng rồi, thật ra hệ thống đã nêu lên gợi ý, phải nhanh chóng sắm thêm các phương tiện sống thật phong phú để giúp đỡ Hổ Tử.

Đường Phỉ lên mạng tra thử cái gọi là làm phong phú phương tiện phục vụ đời sống thường ngày của động vật là gì, chính là dựa vào nơi động vật sinh sống, tập tính của động vật để làm phong phú thêm hoàn cảnh sống của nó ở trong vườn bách thú.

Thật ra trong cửa hàng có không ít phương tiện như vậy, chẳng qua là… nó thật sự rất đắt!

Vật phẩm làm phong phú đời sống thường ngày này, món đồ chơi phổ thông nhất cũng đã có giá từ mấy trăm đến gần một ngàn kim tệ! Nếu như muốn thay đổi tình hình hoàn toàn thì đó không phải là nhiệm vụ mà cô có thể đảm nhiệm được.

Hơn nữa, kim tệ bây giờ còn phải tiết kiệm để giải quyết vấn đề ăn uống của ba con vật trong vườn thú dữ.

Vậy nên không được sử dụng quá nhiều, mặc dù hiện giờ giá trị kinh nghiệm và kim tệ đã tăng nhanh hơn lúc trước, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải hoàn cảnh thu không bằng chi.

Về vấn đề này, nếu tìm người quản lý của vườn bách thú là quản lý Phương, e rằng xác suất thành công cũng không cao.

Dù sao trước mắt đồ ăn của nhóm thú dữ cũng đã xuất hiện vấn đề, càng miễn bàn tới vấn đề hoàn cảnh sống.

Không đi được theo con đường này, vậy thì phải nghĩ biện pháp khác. Công việc duy nhất có thể bắt tay vào thực hiện chính là tìm hiểu quá khứ của báo săn.

Từ vườn thú dữ trở lại chuồng voi, Đường Phỉ suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ ra được điều gì rõ ràng. Đến giờ cơm trưa, cô đi tìm Lam Lâm Nguyệt, muốn nghe ý tưởng của cô ấy về con báo săn kia.

“A! Cô đang nói đến con báo săn kia sao! Tôi biết nó đó! Thật ra khi tôi mới bước vào vườn bách thú, tôi đã muốn chăm sóc thú dữ rồi, tôi vô cùng yêu thích động vật ăn thịt đó, nhưng sau này quản lý lại sắp xếp tôi đi chăm sóc Cáp Mẫu, tôi cảm thấy cũng khá tốt nên đã qua đó.”

“Vậy cô có biết một năm trước con báo săn này đã gặp chuyện gì không?”

Nếu hành vi đi vòng quanh của báo săn một năm trước đã có, Đường Phỉ nghĩ rằng nên bắt đầu điều tra từ một năm trước đó.

Nếu cô có thể biết rõ ràng một năm trước đã xảy ra chuyện gì, đại khái có thể biết được nguyên nhân xảy ra hành vi của báo săn.

Lam Lâm Nguyệt lắc đầu đáng tiếc: “Một năm trước tôi còn chưa tới vườn bách thú này đâu, theo tôi được biết, con báo săn này đã đến vườn bách thú cũng khá lâu rồi, chắc là khoảng năm năm gì đó, năm năm nay, vị trí chuồng của nó cũng không có thay đổi lần nào. Khoảng nửa năm trước đây, Từ Dương bắt đầu chăm sóc báo săn, chuyện của một năm trước thì chắc chỉ có nhân viên chăm sóc trước đó của nó mới biết được thôi.”

Tình hình còn chưa rõ ràng, Đường Phỉ quyết định ở chung chăm sóc một khoảng thời gian, sau đó dần dần tìm ra biện pháp giải quyết.

Khi cô ăn xong, Lam Lâm Nguyệt bất ngờ phát hiện Tô Châm cũng đi vào căn tin, cô ấy lớn tiếng chào hỏi: “Bác sĩ Tô!”

Tô Châm cười: “Các cô chờ tôi lấy cơm đã nhé.”

Đường Phỉ cũng không rời đi, cô muốn trò chuyện với Tô Châm về tình hình của báo săn.

Tô Châm bưng khay đựng cơm đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh Lam Lâm Nguyệt.

“Bác sĩ Tô, sao bây giờ anh mới đến, chúng tôi đều ăn xong rồi.”

“Ồ, vậy các cô đi trước đi, không cần chờ tôi đâu.”

Lam Lâm Nguyệt cười nói: “Chuyện là như vậy, Đường Phỉ đi qua vườn thú dữ chăm sóc báo săn, phát hiện hành vi của nó có chút khác thường.”

Tô Châm sửng sốt, thốt lên: “Sao vậy, cô vừa mới huấn luyện Vân Tử thành công, giờ đã phải đi qua vườn thú dữ rồi sao?”

Thay đổi vị trí công tác của người chăm sóc là chuyện rất bình thường, việc thay đổi là do La Đại Cương phụ trách, nhưng Tô Châm biết, lúc trước dường như Đường Phỉ đã đắc tội với Lý Nghệ, Lý Nghệ lại còn là cấp dưới thân thiết của La Đại Cương, lúc này cô vừa mới huấn luyện tốt cho Vân Tử mà đã bị điều đi, Tô Châm nghi ngờ nguyên nhân là do vậy.

Đường Phỉ lại nói: “Không phải đâu, tôi chủ yếu vẫn chăm sóc cho Vân Tử, nhưng Từ Dương đã nhờ tôi hỗ trợ cậu ấy huấn luyện báo săn, vậy nên tôi mới qua đó chăm sóc nó một chút.”

Tô Châm ừ một tiếng, yên tâm hơn, thuận miệng nói: “Vậy là tốt rồi, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là cô không nên thay đổi vị trí.”

Lam Lâm Nguyệt nói: “Hả, tại sao vậy?”

Tô Châm nghĩ có một số việc còn chưa chắc chắn thì không nên nói bóng nói gió trước, chỉ nói cần huấn luyện Vân Tử thêm một số thứ nữa, Lam Lâm Nguyệt cũng không hỏi gì thêm.

“Tô Châm, tôi hỏi anh một chút, lúc trước khi anh đi kiểm tra thân thể của báo săn, anh có phát hiện trạng thái tâm lý của nó không?”

Tô Châm nghĩ ngợi rồi nói: “Có, hành vi rập khuôn của nó tương đối nghiêm trọng. Đây là hành vi thường có khi nuôi dưỡng động vật hoang dã, nhưng hành vi cứng nhắc của con báo săn này đã có dấu hiệu trầm trọng hơn. Tôi khuyên cô, vẫn là không nên huấn luyện nó, đây không phải là hành vi mà huấn luyện có thể giải quyết được.”

Đường Phỉ: …

Lam Lâm Nguyệt thở dài nói: “Hành vi rập khuôn này rất khó thay đổi, nếu loại hành vi này xuất hiện trong thời gian rất lâu, hơn nữa còn có dấu hiệu trầm trọng thêm… Rất có thể… Sẽ bị điên đó.”

Lam Lâm Nguyệt nói xong thì trong lòng không được vui, trước kia cô ấy rất thích những con thú săn mồi như hổ, báo săn, trước kia khi chưa đến vườn bách thú, cô ấy thường xuyên mua vé vào cửa để xem sư tử hoặc hổ, cô cũng có ấn tượng sâu sắc đối với báo săn, không ngờ con báo săn trong vườn bách thú mà cô ấy rất thích lại có kết quả như vậy, cô ấy cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play