Sau khi Đường Phỉ đọc xong lịch sử trò chuyện
của nhóm, cô chợt nhận ra:
À!
Vân Tử sợ đám người này! Nếu là một con vật
trưng bày được nuôi trong sở thú thì nó thật sự không sợ ánh mắt của đám đông
bên ngoài khu vực an toàn, nhưng trong chuồng thì khác, mặc dù bọn họ mặc quần
áo của nhân viên chăn nuôi, nhưng lại làm cho nó nhớ đến ký ức đau buồn về việc
mất mẹ khi còn nhỏ. Cảnh tượng như vậy lại xuất hiện khiến nó rất sợ hãi, cho
rằng mình cũng sẽ bị nhân viên chăn nuôi bắt đi.
Vân Tử đã lớn lên trong sở thú này và chưa bao
giờ đi đâu cả. Rời đi chính là điều kinh khủng nhất trên đời đối với nó.
Sau khi Đường Phỉ hiểu ra, lập tức quay người
nói với mọi người: “Thật ngại quá, trước đây lúc tôi huấn luyện Vân Tử thì
không có người khác, mọi người có thể lui ra đến phía sau khu triển lãm được
không? Mặc dù bên đó xa một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy.”
Mọi người bất mãn phàn nàn: “Đường Phỉ, rốt
cuộc cô có làm được hay không? Nếu không làm được thì nói đi, đừng lãng phí
thời gian của chúng tôi.”
Lam Lâm Nguyệt bênh vực cho cô: “Không ai ép
buộc các người phải đến, nếu đến rồi thì làm theo lời cô ấy đi?” Cậu sinh viên
vừa ngồi ăn cơm cùng Đường Phỉ cũng lên tiếng nói: “Thật ra tôi cảm thấy Đường
Phỉ nói rất đúng, động vật không phải con người, nhưng chúng cũng có cách sống
và môi trường sống quen thuộc của riêng chúng, chúng ta đột nhiên đến đây làm
cho Vân Tử cảm thấy lo lắng, không thể bắt đầu huấn luyện cũng hợp lý.”
Nói xong, cậu dẫn đầu đi ra phía phòng triển
lãm chờ đợi, những người khác cũng đành phải đi theo. Thế nhưng những lời phàn
nàn vẫn không dừng lại.
Lam Lâm nguyệt đi ra ngoài sau cùng, trước khi
ra ngoài còn nói với cô: “Đường Phỉ, cô đừng nóng vội, nếu thất bại thì cũng
không sao. Nhưng tôi tin tưởng cô sẽ làm được.”
Đường Phỉ: “Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng.”
Ngay cả Tô Châm cũng đi theo lui ra ngoài, mọi
người liền đợi bên ngoài phòng triển lãm.
Lúc này, Đường Phỉ đang đứng trong chuồng voi
đợi mọi người rời đi hết mới lấy điện thoại ra nhắn tin trong nhóm.
[ Thỏ thỏ ]: Mọi người đừng lo lắng. @Thằng
nhóc xinh nhất thôn, thằng nhóc ơi, trước đây cậu nói chị gái nhân viên đã tập
huấn luyện cho cậu đúng không? Kết quả huấn luyện ra sao?
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Ờ… Tôi thấy
cũng được, các động tác chị ấy chỉ tôi đều làm rất tốt. Không lẽ… Sau khi huấn
luyện xong sẽ tiễn tôi đi sao? Nếu biết như vậy tôi đã không chịu hợp tác rồi.
[ Trình Tự Viên ]: Hả… Từ từ… Cậu nói là cậu
làm các động tác rất tốt. Sau đó cô ấy lại đưa các nhân viên khác đi đến chuồng
voi của cậu?
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Đúng rồi…
[ Trình Tự Viên ]: Hay là cô ấy đưa mọi người
đến xem kết quả huấn luyện của cậu?
[ Thỏ thỏ ]: Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng cảm
thấy như vậy! Nhất định là chị gái cảm thấy cậu làm rất giỏi nên muốn khen ngợi
cậu trước mặt những nhân viên chăn nuôi khác.
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Hả… Cái gì…
Muốn khen ngợi tôi? Cái đó… Có thưởng không?
Tất cả các con vật trong nhóm đều im lặng một
lúc…
Nhầm lẫn lớn như vậy, thật sự khiến cho người
khác không kịp thích ứng…
[ Thỏ thỏ ]: Tôi cảm thấy nhất định sẽ có phần
thưởng to!
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: A a a a, tôi
vừa mới… Làm gì vậy! Tất cả mọi người đã đi rồi! Tất cả đều đã đi đến phòng
triển lãm! Phần thưởng của tôi a a a!
Đường Phỉ nhìn thấy Vân Tử nói chuyện trong điện
thoại, có cảm giác dở khóc dở cười.
Tuy nhiên, không còn thời gian nữa, cô phải
hoàn thành các động tác được chỉ định càng sớm càng tốt dưới sự chú ý của rất
nhiều người.
Cô lập tức đặt hàng trên mục trung tâm mua
sắm, mua cho Vân Tử một quả dưa hấu lạnh và một quả táo làm phần thưởng, đồng
thời sẵn sàng bắt đầu hướng dẫn Vân Tử hoàn thành động tác nhấc chân.
Đám đông chờ đợi trong khu vực triển lãm, khi
nhìn thấy Đường Phỉ gặp khó khăn, một số người bắt đầu nghị luận:
“Quả nhiên là như thế, còn chưa chuẩn bị xong
liền giả bộ hung hãn.”
“Đừng nói là huấn luyện voi, ngay cả sự tin
tưởng của con voi còn không có.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên về đi, hôm nay đến đây
thật sai lầm. Mặc dù tốn chút thời gian nhưng cũng đủ chứng minh được phán đoán
của chúng ta. Huấn luyện động vật trong vườn bách thú thật lãng phí thời gian.”
Lam Lâm Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ:
“Các người có thể kiên nhẫn một chút không? Cho cô ấy chút thời gian để cô ấy
chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Đoàn sinh viên Lý Nghệ dẫn đi cũng đổ mồ hôi
hột thay cho Đường Phỉ.
“Trông khó quá!”
“Con voi này vẫn còn là một con voi con, phải
không? Nhất định là không dễ huấn luyện.”
“Tôi cũng thấy vậy, cũng hôm nay chưa biết có
thể xem được hay không…”
“Hừ, không sao cả, cho dù không thấy được thì
xem voi cũng không sao.”
“Tôi cũng nghĩ rằng ngay cả khi không thành
công thì chúng ta cũng có thể xem nhân viên huấn luyện động vật như thế nào,
cũng coi như mở rộng tầm mắt.”
Lý Nghệ vô cùng đắc ý khi thấy Đường Phỉ gặp
khó khăn. Quả nhiên cô ta nói đúng, Đường Phỉ không làm được!
Bên ngoài cô ta an ủi nói: “Bình tĩnh, đừng
nóng vội, kiên nhẫn chờ đợi một chút”, nhưng trong lòng lại mong Đường Phỉ biến
thành trò hề trước mặt mọi người.
Lúc này, Ngô Ngọc cũng nắm tay mẹ cậu đi đến
bên ngoài phòng triển lãm, wow nhiều người quá!
Thường ngày ở chỗ của Vân Tử cũng sẽ có khách,
nhưng mà sẽ không được nhiều như vậy, hơn nữa… Còn có rất nhiều nhân viên chăn
nuôi vây xung quanh.
Ngô Ngọc dẫn mẹ chen vào trong đám người tìm
một vị trí thích hợp để xem, cậu bé bé kích động ngẩng mặt lên giới thiệu với
mẹ: “Mẹ nhìn xem, hình như hôm nay Vân Tử có buổi huấn luyện!”
Diêm Ly miễn cưỡng mỉm cười, mặc dù trong lòng
chất chứa nhiều ưu tư nhưng vẫn kiên nhẫn cùng con trai đi xem voi.
Cũng không biết tại sao mà con trai bà lại
thích đến vườn bách thú này như vậy, mỗi lần đến cũng không thèm quan tâm đến
những động vật khác mà chỉ thích đến chuồng voi này.
Nhưng tâm tư của đứa trẻ đôi khi rất khó đoán,
bà rất ít khi gặp cậu bé, cơ hội gần gũi khó có được, đương nhiên vẫn phải tìm
cách khiến cho Ngô Ngọc vui vẻ.
“Vân Tử, nhất định phải cố lên nha!” Có vẻ như
đã nghe những người chăn nuôi xung quanh thảo luận rằng Vân Tử không làm được,
Ngô Ngọc không nhịn được lớn tiếng cổ vũ cho Vân Tử.
Cậu sinh viên Từ Dương vừa rồi nói thay cho
Đường Phỉ cũng lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh, cậu cảm thấy mặc dù Đường
Phỉ chỉ mới đến sở thú trong thời gian ngắn, nhưng xét về thái độ của cô đối
với Vân Tử, có thể cô thật sự hiểu biết rất rõ về Vân Tử. Đôi khi huấn luyện
động vật chính là như vậy, bạn làm rất nhiều thứ nhưng lại không nhận được sự
tin tưởng của động vật. Hiệu quả huấn luyện có một nửa là sự nỗ lực, nhưng khi
bạn đã chiếm được tình cảm và sự tin tưởng của động vật, những động vật hoang
dã này có thể mang lại cho bạn kết quả bất ngờ.
Ngay lúc cậu đang cầm điện thoại ngắm về phía
Vân Tử liền nghe thấy cậu bé bên cạnh hét lớn: “Vân Tử đi qua rồi!”
Cậu hơi mất tập trung và nhận ra rằng Vân Tử
đã biến mất khỏi màn ảnh!
Màn ảnh chuyển hướng, lúc này mới tìm thấy
được Vân Tử đang chạy uỳnh uỳnh về phía chuồng voi.
Cái này… Không lẽ…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ
trong nháy mắt mà Vân Tử đã chạy đến bên đài huấn luyện… Giống như là nó nghe
hiểu được mệnh lệnh của Đường Phỉ?
Âm thanh giễu cợt bên cạnh lúc này cũng đột
ngột im bặt, giống như bị ai đó cắt đứt.
Tất cả mọi người đều vô thức nín thở, ánh mắt
nhìn chăm chú vào Vân Tử đang chạy về phía chuồng voi.
Bởi vì khu vực triển lãm trở nên yên tĩnh nên
mọi người đều nghe thấy tiếng còi rõ ràng.
Khi tiếng còi vang lên, Vân Tử vụng về nhấc
chân trái lên và loay hoay đặt lên đài huấn luyện.
Nó đã làm được!
Mọi người trong khu triển lãm đều hét lên
“A!”, như thể họ còn chưa nhìn rõ được thì Vân Tử đã hoàn thành động tác.
Đường Phỉ thấy nó đã hoàn thành động tác đầu
tiên tốt đẹp, trái tim trong lòng đã được buông lỏng, tâm trạng của Vân Tử cuối
cùng cũng được điều chỉnh, cô cổ vũ nói: “Vân Tử giỏi quá!”
Tiếp theo lại có thêm một tiếng còi, Vân Tử
buông chân trái xuống.
Khu triển lãm bên này lại có thêm tiếng la
kinh ngạc.
Lúc này cũng có rất nhiều du khách đi ngang
qua chuồng voi, thấy xung quanh đây có rất nhiều nhân viên chăn nuôi cũng tò mò
đứng lại xem.
“Ở đây đang làm gì vậy?” Các du khách tò mò
hỏi.
Những người khác đều chăm chú nhìn Vân Tử
không trả lời, nhưng Ngô Ngọc lại dùng giọng nói trẻ con để giải thích: “Nhân
viên chăn nuôi đang huấn luyện Vân Tử nhấc chân ạ, trong phim tài liệu cũng có
đề cập đến cái này!”
“Huấn luyện voi nhấc chân để làm gì?” Du khách
xung quanh hỏi lại.
Ngô Ngọc kiên nhẫn: “Để sửa cắt móng cho nó ạ,
voi cần phải được cắt móng.” Cậu nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Mọi người
cứ xem thêm phim tài liệu thì sẽ biết.”
Diêm Ly mỉm cười xin lỗi đối phương, con trai
bà thích xem nghiên cứu về voi.
Du khách vây xung quanh rất thích phần giới
thiệu của Ngô Ngọc, vừa xem vừa trò chuyện với Ngô Ngọc.
Các nhân viên chăn nuôi còn lại không nói lời
nào.
Không phải bọn họ cố tình bỏ qua, mà là lúc
này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Vân Tử trong chuồng voi. Tất cả mọi
người đều không thể tin rằng Đường Phỉ thật sự đã làm được.
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết cảnh tượng
vừa thấy thì sau tiếng còi tiếp theo, Vân Tử nhấc chân phải lên rồi lại buông
chân phải xuống.
Lam Lâm Nguyệt không nhịn được hét lên một
tiếng: “Giỏi quá!”
Sau khi hét lên còn che miệng lại, sợ ảnh
hưởng đến Vân Tử đang hợp tác với Đường Phỉ trong chuồng.
Ngô Ngọc không khỏi vui mừng nhảy cẫng lên,
Vân Tử quả thực quá tuyệt vời!
Đã lâu rồi cậu không đến đây, không ngờ rằng
bệnh của Vân Tử đã được chữa khỏi, chưa kể nó còn học được cách nhấc chân!
Điều này thú vị hơn nhiều so với việc xem một
bộ phim tài liệu!
Sau đó là phần khó nhất, cách Vân Tử nhấc hai
chân sau đặt lên đài huấn luyện.
Những nhân viên chăn nuôi trước đó đã châm
chọc đang đổ mồ hôi thay cho Đường Phỉ. Cô gái này đúng thật là có tài, thế mà
lại có thể huấn luyện thành công voi nhấc chân, nhưng mà đoạn tiếp theo hơi
khó, nhấc chân sau, vậy là voi phải đưa lưng về phía nhân viên chăn nuôi, nếu
không tin tưởng thì tuyệt đối voi sẽ không làm như vậy
Hơn nữa trong lúc đưa lưng còn phải nhấc chân
lên, điều này rất khó với nó.
Trái tim của các nhân viên chăn nuôi đều đang
bị treo lơ lửng, tất cả mọi người đều không thể không nín thở chờ đợi giờ khắc
này.
Vào lúc này ở trong nhóm, Lôi Tử cũng đồng
thời phát sóng trực tiếp cho mọi người.
[ Cúc cu cúc cu ]: Nè nè, những lời khi nãy
@Thỏ Thỏ với @Trình Tự Viên nói là chính xác đấy, vừa rồi những người nhân viên
đó đều rời đi nhưng thật ra họ không có đi, chỉ là ra bên ngoài khu triển lãm
chờ đợi, hình như là đến xem chị gái huấn luyện thằng nhóc thật!
[ Tiểu Phì Thu ]: Wow, hay thật đấy!
[ Cá koi béo phì ]: Áa, thật là hâm mộ! Đây là
điều tôi không thể nào làm được.
[ Công Thành Sư ]: Gào! Tại sao hả! Tại sao
lại không có ai chú ý đến tôi?
[ Trình Tự Viên ]: Theo kinh nghiệm huấn luyện
lần trước của tôi, nếu như lần này thằng nhóc làm tốt thì nhất định sẽ có
thưởng. Hơn nữa còn có rất nhiều nhân viên chăn nuôi đang xem, có khả năng sẽ
có nhiều phần thưởng hơn cả tôi… Đột nhiên tôi cảm thấy có chút ghen tỵ là sao
đây?
[ Công Thành Sư ]: Phần thưởng hả, có lẽ là sẽ
thưởng đồ ăn đó… Huhu…
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Các cậu đừng ồn ào,
không được làm ảnh hưởng đến việc phát sóng trực tiếp của Cúc cu cúc cu, cũng
đừng làm ảnh hưởng đến thằng nhóc!
[ Trình Tự Viên ]: Được được được, không nói
nữa.
Lúc này mặc dù Đường Phỉ đã nhìn thấy Vân Tử
hoàn thành động tác nhấc chân nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy khẩn trương,
lòng bàn tay đổ mồ hôi một chút. Rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên Vân Tử hoàn
thành động tác trước mặt mọi người. Đây là một động tác rất khó đối với một chú
voi con Châu Á mới được huấn luyện, chỉ cần Vân Tử tin tưởng cô tuyệt đối là có
thể làm được. Nhưng vừa nãy Vân Tử mới bị nhiều người bị dọa sợ…
Vì vậy trong lòng Đường Phỉ cũng cảm thấy bồn
chồn lo lắng, nếu như Vân Tử thật sự không thể hoàn thành được thì cô cũng
không còn cách nào, vừa nãy Vân Tử đã làm rất tốt. Nếu như Vân Tử không thể
nhấc chân sau lên thì cô cũng muốn thưởng cho nó một phần thưởng tuyệt vời.
Ngay lúc đó, Vân Tử lại nhấc chân trái ở phía
sau lên đài huấn luyện vô cùng dễ dàng.
Đường Phỉ: Trời ơi! Nó làm được!
Mà lúc này bên ngoài khu triển lãm, mọi người
cũng phát ra âm thanh kỳ diệu xuyên qua cửa kính.
Ngô Ngọc cũng không nhịn được, hưng phấn nhảy
lên vỗ tay hoan hô. Vân Tử thật sự quá tuyệt vời!
Mà những nhân viên trước đó đã nghi ngờ Đường
Phỉ…
“Trời ạ! Đường Phỉ thật sự đã làm được!”
“Mấy người thấy không? Vân Tử đã thật sự nhấc
hai chân sau lên!”
“Đúng đúng đúng, tôi thấy rồi, cậu có quay
phim chưa!”
Chưa kể đến đoàn sinh viên đến tham quan học
tập, tất cả mọi người ai cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Một khoảnh khắc hiếm có như vậy, không thể tin
rằng vừa đến tham quan lại gặp được!
“Wow, chị nhân viên này ngầu quá!”
“Con voi này tên là Vân Tử đúng không? Nó đáng
yêu quá! Giống như nó hiểu mệnh lệnh và làm theo những gì được bảo vậy!”
“Hahaha, tôi còn phải học mấy năm đại học nữa
nhưng bây giờ lại muốn đến vườn bách thú thực tập liền!”
“Tôi quyết định rồi! Sau này nhất định tôi sẽ
làm nhân viên viên chăn nuôi ở vườn bách thú!”
“Tôi chỉ đến tham quan thôi, tại sao lại bị
một con voi mê hoặc như vậy…”
Nghe những sinh viên này thảo luận sôi nổi, có
một nhân viên chăn nuôi đến gần Lam Lâm Nguyệt hỏi:
“Vườn bách thú của chúng ta trước đây có buổi
huấn luyện nào thành công chưa? Hình như tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên.”
Lam Lâm Nguyệt suy nghĩ một lúc: “Mặc dù trước
đây tôi đã thành công trong việc huấn luyện Cáp Mẫu, nhưng thành thật mà nói,
tôi chưa bao giờ thực hiện các động tác khó như vậy, Đường Phỉ chỉ mới vào
ngành này và cô ấy đã làm tốt như vậy, thật sự rất khó tin!”
“Đúng đúng đúng, dù sao thì cô ấy vẫn là người
mới, thật sự là quá lợi hại!”
Nhưng lúc này Vân Tử lại cảm thấy kỳ lạ, bình
thường khi huấn luyện chị gái sẽ không để nó nhấc chân lâu như vậy, tại sao hôm
nay đã nửa ngày rồi mà vẫn chưa huýt còi cho nó đặt chân xuống.
“Áng?” Vân Tử khó khăn quay đầu lại nhìn Đường
Phỉ.
Lúc này Đường Phỉ mới phản ứng lại, vội vàng
thổi còi.
Vân Tử đặt chân xuống.
Ngay sau đó, nó đã hoàn thành xuất sắc động
tác nâng chân sau, nó đã hoàn thành rất tốt một loạt động tác, tư thế rất đẹp,
đúng là một ngôi sao trời sinh! Sau khi hoàn thành, nó vui vẻ đợi trước lồng
sắt, chĩa mũi về Đường Phỉ, ý tứ vô cùng rõ ràng, mình đã làm rất tốt rồi, ban
thưởng đi!
Vân Tử: Mình làm rất tốt đúng không?
Lightstick đâu, tiếng vỗ tay đâu?
Vân Tử: Dưa hấu lạnh đâu?
Vân Tử: Phần thưởng của mình đâu?