May mắn thay, chuyển phát nhanh Nghịch Phong cũng rất tốt, dưa hấu và táo đông lạnh mà Đường Phỉ đặt đã được chuyển đến nhanh chóng. Vào một ngày nắng nóng, nhân viên chuyển phát nhanh mồ hôi nhễ nhại, đặt chiếc hộp lớn vào phòng làm việc của chuồng voi một cách khéo léo, vẫn không quên nói với cô một câu: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Tất nhiên, Đường Phỉ cũng cảm ơn hết lần này đến lần khác.

Sau khi mở gói hàng ra, Đường Phỉ đã đưa cho Vân tử một quả dưa hấu còn nguyên đá.

"Vân Tử à, hôm nay biểu hiện của em rất tốt, đây là phần thưởng cho em đấy!" Nói xong, một trái dưa hấu lăng lông lốc qua đó.

Khi Vân Tử nhìn thấy quả dưa hấu, nó thật sự đã rất hạnh phúc!

Đây không phải dưa hấu bình thường, đây là dưa đông lạnh siêu ngọt!

Động tác bắt bóng của nó tương đối thành thạo, sau đó dùng một chân giẫm xuống. Quả dưa hấu bị nứt ra nhưng phần ruột dưa vẫn không bị dập.

Nó không ăn vội vàng mà kêu “oang oang” hai lần về phía góc ngoài chuồng voi.

Một con chim bồ câu bay ra khỏi chiếc ba lô trong góc và đáp xuống mép quả dưa hấu.

Nó liếc nhìn Vân Tử, vươn đầu ra mổ một miếng rồi lại mổ một miếng nữa.

Ý nói rằng mình đã ăn rồi và dừng lại ở một bên.

Dường như Vân Tử cũng hiểu ý của đối phương, bình thường Lôi Tử thích ăn ngô chứ không phải dưa hấu nên nó cũng không khách sáo nữa. Nó bắt đầu ngốn nga ngốn nghiến quả dưa hấu, giữa trưa hè nóng nực mà được ăn một quả dưa hấu mát lạnh thì còn gì sung sướng hơn!

Nhóm người tham quan bên ngoài bục triển lãm đã lâu nhưng không muốn rời đi, lúc này nhìn thấy Vân Tử ăn dưa hấu, lại liên tục hét to lên.

"Oa, Vân Tử thông minh quá đi! Nó còn có thể dùng chân để bổ dưa hấu ra nữa!”

"Ha ha ha ha nhìn ngon quá!"

"Nó có quan hệ tốt với chú bồ câu kia, cho dù ăn dưa hấu, nó còn có thể gọi bồ câu đến ăn cùng nữa!"

"6666, hơn nữa động tác này, còn ăn nhanh và sạch sẽ hơn so với tôi nữa!"

"A a a, hóa ra voi cũng thích ăn dưa hấu!"

"Tôi cũng muốn ăn lắm! Vân Tử có thể chia cho tôi một ít được không!"

"Tôi lại đói khi xem một con voi ăn dưa hấu... Tôi đang hoài nghi cuộc sống!"

"Vân Tử, tôi thích cậu lắm! Cậu đáng yêu quá đi!"

Thoáng chốc, tại đây đã có rất nhiều người hâm mộ.

Đường Phỉ bước ra chuồng voi, ngay lập tức bị bao vây như chúng tinh phủng nguyệt*. Lam Lâm Nguyệt nhanh chóng đến gần cô và nói: "Đường Phỉ, cô cừ quá đó, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng từ bên ngoài. Biểu hiện của Vân Tử thật sự rất tuyệt vời!"

(*众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao  tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.)

Tô Châm cũng nói: "Chúc mừng cô, Đường Phỉ, quá trình huấn luyện của cô rất thành công, sau này tôi sẽ dạy cô cách thay chân cho voi châu Á."

Đường Phỉ: "Cám ơn nhé."

Mặc dù những nhân viên chăm sóc khác trước đó đã nói một số lời châm chọc, nhưng lúc này, họ cũng không quan tâm nhiều như vậy mà vây quanh Đường Phỉ để học hỏi kinh nghiệm. Trong số này cũng không thiếu một vài học sinh, mọi người bảy miệng tám lưỡi hỏi Đường Phỉ đủ các loại vấn đề, nhiều người còn lấy sổ nhỏ ra để ghi lại những kinh nghiệm mà Đường Phỉ chia sẻ.

Đường Phỉ cảm thấy hơi đau đầu, thực ra cô có thể huấn luyện Vân Tử thành công, phần lớn là do Vân Tử lo lắng cho sự an toàn của Lôi Tử, cô nên chia sẻ kinh nghiệm này như thế nào đây...

Cô chỉ có thể chọn một số từ và nói một cách hời hợt, nhưng mọi người đều bị mê hoặc khi nghe thấy. Ví dụ, làm thế nào để xoa dịu cảm xúc của Vân Tử, làm thế nào để dần dần chiếm được lòng tin của nó, vân vân.

Lý Nghệ tận mắt nhìn thấy ​​​​toàn bộ quá trình khoe mẽ của Đường Phỉ, lúc này đang tức giận đến mức tím ruột bầm gan*. Ban đầu cô ta cho rằng, bản thân đã đào cho Đường Phỉ một cái hố, muốn thấy cô xấu mặt, nhưng bây giờ lại cho cô thêm cơ hội để thể hiện!

(*Nguyên văn: Tràng tử đô hối thanh liễu – 肠子都悔青了-  hối hận đến đen cả lòng ruột; hình dung vô cùng hối hận; việc dùng màu sắc để biểu thị tình cảm, diễn tả sự tức giận, hay đáo để.)

Thấy Đường Phỉ được mọi người vây quanh một cách vẻ vang như thế, Lý Nghệ cảm giác như mình sắp nôn chết!

Cô ta thực sự muốn rời đi, nhưng vẫn phải đưa nhóm học sinh tiếp tục tham quan.

Cô ta tức giận nói: "Được rồi, được rồi, tham quan vườn voi đến đây thôi. Mọi người tập hợp lại, chúng ta đi đến điểm tiếp theo".

Nhưng không ai lắng nghe cô ta cả, tất cả học sinh như nhìn thấy ngôi sao, vây quanh bên cạnh Đường Phỉ một cách nhiệt tình và đưa ra đủ các loại câu hỏi.

Lý Nghệ cố nén cục tức này, không thể rời đi nên đành phải xem toàn bộ quá trình giả vờ của Đường Phỉ.

Cuối cùng, Đường Phỉ cảm thấy không thể quá trì hoãn thời gian của mọi người, nên mới bảo các bạn học sinh giải tán.

"Sau này, chúng tôi sẽ cắt móng chân cho Vân Tử theo định kỳ. Đến lúc đó, vẫn còn nhiều cơ hội để nhìn thấy nó nhấc chân. Các bạn nên đến tham quan những nơi khác trước."

Nhóm học sinh và những nhân viên chăm sóc khác dần dần rời đi.

Ngay khi Đường Phỉ chuẩn bị trở lại chuồng voi, cô nhìn thấy Ngô Ngọc từ đằng xa, trước đây, Ngô Ngọc đã giúp cô vượt qua khó khăn mấy lần, thế là cô đã đi qua đó.

"Ngô Ngọc, hôm nay em lại đến rồi à." Đường Phỉ mỉm cười chào đón cậu bé.

"Đúng rồi, chị Đường, đây là mẹ của em. Mẹ đến vườn bách thú cùng em đấy." Ngô Ngọc giới thiệu mọi người bằng một giọng nói lanh lảnh, trong giọng nói còn mang theo sự vui sướng của một đứa trẻ.

Cô đã gặp Ngô Ngọc vài lần, nhưng chưa bao giờ gặp ba mẹ của cậu bé, Đường Phỉ tò mò nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, bà ấy ăn mặc giản dị, khuôn mặt thì hốc hác, nhưng trông có vẻ hiền lành, chắc là một người mẹ rất tốt với con cái của mình.

"Xin chào, tôi tên là Đường Phỉ."

Diêm Ly bắt tay với cô: "Xin chào, cô là cô Đường sao, tôi là Diêm Ly, mẹ của Ngô Ngọc. Tôi thường nghe Ngô Ngọc nói về cô, chắc là bình thường cô rất quan tâm đến thằng bé, cảm ơn cô.”

Đường Phỉ cười và nói: "Không đâu, thật ra Ngô Ngọc quan tâm tôi mới đúng. Cậu bé rất am hiểu về loài voi và đã giúp tôi rất nhiều."

Nhìn dáng vẻ dễ thương của con trai, Diêm Ly không chịu được mà bật cười: “Đúng vậy, thằng bé rất thích voi…”

"Bình thường ít khi thấy chị, trước đây đều là bảo mẫu đi cùng cậu bé đến đây đúng không?"

Nụ cười của Diêm Ly chợt tắt, bà ấy gật đầu: "Tôi làm việc ở thành phố Hải Đông, mỗi tháng chỉ có thể về một lần. Gần đây công việc khá bận, tôi phải đi công tác ba tháng...  Tôi sợ là..."

Sau khi nghe điều này, đôi mắt của Ngô Ngọc lập tức đỏ lên.

Hóa ra những điều mà mẹ muốn nói với cậu vừa rồi chính là như vậy! Cậu bé mải mê xem buổi biểu diễn huấn luyện của Vân Tử, mà hoàn toàn không để ý đến những gì mẹ cậu muốn nói, hóa ra ba tháng tới, mẹ cậu không thể đến gặp cậu nữa.

Ngô Ngọc nhìn sang  mẹ: "Con biết rồi, con sẽ nghe lời."

Cậu bé nói xong còn nở ra một nụ cười, nhưng cũng cúi đầu nhanh chóng và vội vàng dụi dụi mắt.

Dáng vẻ không kìm được nước mắt của cậu bé khiến Diêm Ly cảm thấy rất đau lòng.

"Ngô Ngọc, em có muốn xem chuồng voi xem Vân Tử không?"

Đường Phỉ nhìn biểu hiện cố gắng ra vẻ hiểu chuyện của cậu bé, cũng cảm thấy không nhịn được, nên đã chủ động đề nghị.

"Em... thật sự có thể sao?"

"Trước đây, em đã giúp chị rất nhiều lần, đương nhiên có thể rồi."

"Âu ye!"

Điều Ngô Ngọc muốn nhất chính là được tiếp xúc gần gũi với Vân Tử, trải nghiệm bước vào chuồng voi lần trước thật khó quên, sau khi trở về nhà, cậu bé đã mơ về Vân Tử trong nhiều ngày!

Không ngờ rằng, cơ hội khác lại đến đến nhanh như vậy.

“Chị Đường, em có thể đưa mẹ đến chuồng voi xem Vân Tử cùng với em được không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Đường Phỉ cười nói.

Lúc này, những nhân viên chăm sóc khác đã rời đi, trong chuồng voi chỉ còn lại Tô Châm, cho nên cũng không mất nhiều thời gian dẫn họ vào xem một chút.

Ngô Ngọc nhận được câu trả lời một cách chắc chắn thì mừng rỡ chạy đến chuồng voi.

Diêm Ly vẫn lo lắng rằng con trai sẽ buồn khi nghe tin bà ấy đi công tác trong ba tháng, nhưng trong nháy mắt đã nhìn thấy cậu bé vui vẻ trở lại, chân thành nói: “Cô Đường, cảm ơn cô rất nhiều. "

"Đừng nói như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi cũng rất quý Ngô Ngọc."

“Ôi chao… thằng bé này, thật là quá hiểu chuyện.” Diêm Ly khẽ thở dài nói: “Thực ra, không phải tôi đi công tác, công việc của tôi ở thành phố Đông Hải… rất tầm thường, lương cũng không cao. Thời gian gần đây nhà máy rất bận rộn, tiền làm thêm giờ cũng khá cao. Tôi không có kỹ năng nào khác nên chỉ có thể làm việc trong nhà máy, thằng bé theo ba của nó, mặc dù... Nhưng như vậy thì cơm ăn áo mặc không cần phải lo nghĩ gì, tốt hơn là đi theo tôi... "

Nói xong những điều này, Diêm Ly bước đi nhanh chóng và đuổi theo Ngô Ngọc.

Đường Phỉ nghe xong cũng đầy vẻ đăm chiêu, nhưng cũng nhanh chóng đi vào chuồng voi.

Đặt một quả chuối vào tay Ngô Ngọc và để cậu bé thử cho Vân Tử ăn.

Vân Tử và Lôi Tử đang chơi đùa, Lôi Tử nghịch ngợm đáp lên mũi Vân Tử, khi Ngô Ngọc rụt rè đưa quả chuối vào, Vân Tử và Lôi Tử đã sững sờ cùng lúc.

Vân Tử cúi đầu nhìn bạn nhỏ, mắt mở to, nhìn một lúc rồi mới lấy quả chuối từ tay cậu, nhét vào miệng và chóp chép ăn.

Mặt Ngô Ngọc đỏ lên vì thích thú: "A a a, nó ăn rồi này!"

Ngô Ngọc lại cầu xin: "Chị Đường, có thể cho mẹ em thử không?"

"Đương nhiên được rồi."

Đường Phỉ đưa cho Diêm Ly một miếng táo mà Vân Tử thích nhất.

Lần này, biểu hiện của Vân Tử không vui vẻ như vậy, rõ ràng là nó thích Ngô Ngọc hơn.

Sau một hồi rầm rì, cuối cùng nó cũng lấy quả táo từ tay Diêm Ly, trước khi bỏ vào miệng vẫn mở to mắt nhìn Đường Phỉ. Thể hiện sự nghi ngờ, có chuyện gì với chị gái vậy, sao lại để người khác cho nó ăn.

Sau khi ăn táo, Vân Tử lại thò mũi ra chơi với Ngô Ngọc.

Vân Tử sẵn sàng chủ động tương tác với cậu bé, điều này khiến Ngô Ngọc rất vui, lấy hết can đảm đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra và chạm vào mũi của Vân Tử.

“A a a, hơi châm chích tay một chút!” Ngô Ngọc kêu lên một cách hứng thú.

Đường Phỉ cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường Vân Tử kiêu ngạo như thế, thật sự là một đứa bé, nhưng hôm nay nó lại dịu dàng như vậy với một đứa bé, thật không giống Vân Tử mà.

“Chị Đường, em và mẹ không làm phiền chị nữa, cám ơn chị đã cho em và mẹ đến gặp Vân Tử.” Không lâu sau, Ngô Ngọc chủ động nói.

Đường Phỉ gật đầu: "Được rồi."

Sau khi tiễn hai mẹ con đi, Đường Phỉ không chịu được nên thầm nghĩ, Ngô Ngọc thực sự là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng cũng giống như Vân Tử, cậu bé buộc phải xa mẹ khi vẫn còn nhỏ.

Cô chợt nhận ra, hóa ra vì điều này nên Ngô Ngọc đã quan tâm đến Vân Tử như thế.

Một chú voi con cô đơn, không nơi nương tựa, có lẽ cậu bé đã nhìn thấy chính mình ở Vân Tử.

Đối với một cậu bé sống với ba và mẹ kế, có lẽ hoàn cảnh của cậu còn tệ hơn cả Vân Tử.

Cô trầm ngâm trở lại chuồng voi, Đường Phỉ áy náy nói với Tô Châm: "Xin lỗi vì đã trì hoãn quá nhiều thời gian của anh."

"Không sao. Buổi trưa tôi cũng không có chuyện gì. Biểu hiện vừa rồi của cô rất tốt." Tô Châm khen ngợi.

Đường Phỉ mỉm cười: "Không phải tôi, là do Vân Tử học nhanh thôi."

Nói xong, Vân Tử đang ở một bên, nghiêng đầu nghe cô khen ngợi mình, rồi nhét một miếng táo vào miệng.

Sau đó, Đường Phỉ đi theo Tô Châm để học cách thay chân cho Vân Tử.

"Đầu tiên, cô phải loại bỏ tâm lý sợ hãi về chuyện thay chân với Vân Tử. Tốt nhất là nên xoa dịu nó trước."

Đường Phỉ: ...

"Nếu không biết làm thế nào, cô cứ  trò chuyện tán gẫu với nó, cũng có thể làm nó bớt căng thẳng."

Nhưng vì Tô Châm đã nói như vậy, nên cô cũng làm theo.

Đường Phỉ sắp xếp lời nói của cô và nói: "Vân Tử à, việc huấn luyện trước đây là để thay chân cho em, để giảm đau cho chân của em. Sau đó, bác sĩ Tô và chị sẽ cố gắng thay chân cho em, em ngoan một chút nhé!”

[Xin chúc mừng, bạn đã kích hoạt kỹ năng nói đặc biệt: Tận tình khuyên bảo, cấp độ kỹ năng: cấp 1. Lưu ý: Khi cấp độ kỹ năng thấp, chỉ có hiệu quả đối với động vật ngoan ngoãn, kích thước nhỏ hoặc đã có một mức độ thiện cảm nhất định, nếu không sẽ xảy ra phản công.]

Đường Phỉ: ... Tên của kỹ năng này thực sự... mới mẻ và tinh tế.

Nhìn biểu hiện của Vân Tử, cũng không biết, rốt cuộc kỹ năng này được sử dụng thành công hay không, nhưng dù sao, Tô Châm đang ở đây, vì vậy vẫn có thể thử xem sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play