Lam Lâm Nguyệt dứt khoát đặt chén xuống hỏi:
“Đường Phỉ, cô nói là cô đã dạy cho Vân
Tử cách nhấc chân rồi sao?” Theo ý kiến của cô ấy, để có thể dạy Vân Tử nhấc
chân thì cũng phải mất ít nhất một tháng. Chỉ trong vài ngày mà đã có thể dạy
được như vậy đã là một tiến bộ vượt bậc, ngay cả nhân viên chính quy chuyên
nghiệp như cô cũng chưa chắc có thể làm được.
Lúc này, những nhân viên chăn nuôi đang ngồi
ăn cùng bàn đều nhìn Đường Phi, chờ đợi câu trả lời của cô.
Đường Phỉ cười nói: “Đúng rồi, bây giờ Vân Tử
có thể làm theo hướng dẫn và đặt cả bốn chân theo thứ tự lên đài huấn luyện.
Nhưng mà… Tôi thật sự không biết cách cắt móng chân cho Vân Tử, vì vậy nên mới
muốn nhờ bác sĩ Tô đi theo tôi một chuyến.”
Tính cách của Lam Lâm Nguyệt mặc dù rất hoạt
bát và hay cười, nhưng bình thường gặp chuyện gì thì cũng rất bình tĩnh, lúc
này đây cô không khỏi kêu lên: “Cô nói cái gì? Cô không chỉ dạy Vân Tử cách
nhấc chân mà còn dạy nó cách đặt bốn chân lên đài huấn luyện, nó đã học xong
rồi sao?”
Đường Phỉ mím môi gật đầu: “Chính xác.”
Thật ra nếu nói thật, chính bản thân Đường Phỉ
cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô không ngờ rằng trước đây Vân Tử luôn không chịu
hợp tác với cô lại đột nhiên chăm học hỏi vì sự an toàn của Lôi Tử.
Có thể thấy nó rất thông minh, chỉ là trước
đây không chịu vui vẻ hợp tác mà thôi.
Sau khi Lam Lâm Nguyệt nghe xong liền trực
tiếp chết lặng… Tất cả mọi người cũng sửng sốt, đừng nói đến việc Đường Phỉ chỉ
là nhân viên mới, kể cả là ai muốn hoàn thành công việc này cũng cần phải hao
phí rất nhiều sức lực và thời gian, chưa kể đến là có làm được hay không nữa,
muốn làm thì trước tiên phải có kiên nhẫn đã.
Thật không ngờ cô bé trông như học sinh này
lại làm được!
Mọi người bỗng nhiên bàn tán xôn xao.
“Cô… Đường đúng không? Chuyện này là thật
sao?”
Đường Phỉ gật đầu, tự nhiên hào phóng nói:
“Mọi người gọi tôi là Đường Phỉ được rồi, tôi là nhân viên chăn nuôi mới đến,
sau này xin được mọi người chỉ bảo.” Cô nhìn về phía người vừa rồi: “Vâng, là
sự thật, nếu cô thích thì hoan nghênh cô đến chuồng voi tham quan.”
Lam Lâm Nguyệt vội vàng nói: “Tất nhiên là tôi
muốn đi rồi, trước đây tôi chỉ huấn luyện tinh tinh chứ không huấn luyện thành
công voi Châu Á. Đường Phỉ à, cô thật sự là quá tuyệt vời!”
Tuy nhiên, trong đám đông cũng có người nghi
ngờ: “Người mới chỉ ngẫu nhiên thành công một lần mà đã tự cho rằng mình huấn
luyện thành công, cũng thường xuyên có những hiểu lầm như vậy, chắc là do may
mắn thôi, chó ngáp phải ruồi.”
Đường Phỉ im lặng. Lúc này, Lý Nghệ theo một
nhóm sinh viên chuyên ngành động vật học đến nhà ăn, hiện tại thành phố Lâm
Thủy cũng chỉ có mỗi vườn bách thú Hâm Hâm này, vì vậy vào mùa hè có rất nhiều
sinh viên chuyên ngành động vật đến tham quan và học tập.
Tất nhiên vườn bách thú rất vui vẻ chào đón
họ, dù sao thì khi đón tiếp một nhóm người như vậy cũng có chút thu nhập.
Hôm nay Lý Nghệ rảnh rỗi nên đã phụ trách dẫn
đoàn sinh viên này đi.
Buổi trưa dẫn bọn họ đến căng tin ăn cơm vừa
lúc gặp được Đường Phỉ đang ngồi trong đám người, vừa nhìn thấy cô ta liền tức
giận. Lúc đầu chỉ cảm thấy nhân viên mới này hơi phiền, cứ liên tục làm phiền
cô về chuyện của Vân Tử, lúc trước về chuyện sắp xếp thức ăn còn cho rằng do cô
là người mới nên mới tùy ý xử lý, nhưng không ngờ cô lại cố chấp đến mức này,
còn dám oán giận cô trong điện thoại!
Lúc nãy nghe thấy Đường Phỉ nói gì mà cắt móng
chân cho voi, Lý Nghệ liền bắt đầu tính kế.
“Các bạn sinh viên, không phải vừa rồi có một
số bạn nghi ngờ phúc lợi của động vật trong vườn rất kém sao?”
Các sinh viên đã rất ngạc nhiên và lắng nghe
cẩn thận những gì cô ta nói. Lý Nghệ cười nói: “Bây giờ tôi sẽ giới thiệu một
người với các bạn, cô này là nhân viên chăn nuôi mới đến, nhưng mà đã có thể
huấn luyện voi trong thời gian rất ngắn, thậm chí còn có thể bảo nó nhấc chân
lên. Chắc là các bạn chưa bao giờ nhìn thấy đâu nhỉ?” Đám sinh viên thường ngày
toàn đi học, ít có cơ hội tiếp xúc với thú rừng thật nên bây giờ có người huấn
luyện được voi là chuyện hiếm, bắt đầu sôi nổi lên, cả cơm cũng không thèm ăn,
ngay lập tức bắt đầu thảo luận.
“Wow, voi gì? Voi Châu Á hay voi Châu Phi?”
“Tôi chỉ thấy trên phim tài liệu thôi, nghe
nói ở nước ta có rất ít vườn bách thú có thể cắt móng chân cho voi.”
“Có thật không? Vườn bách thú Hâm Hâm cũng
không phải lớn, sẽ có thật sao?”
“Tôi cũng cảm thấy… Khụ khụ, hay là cứ xem
trước đi, cũng có khả năng.”
Lý Nghệ rất hài lòng với phản ứng của mọi
người, lớn tiếng nói: “Tại sao lại không thể, cô nhân viên mới này rất giỏi.”
Cô ta nói rất lớn, Đường Phỉ đương nhiên cũng
nghe thấy, Lam Lâm Nguyệt cau mày quay đầu lại, trừng mắt liếc Lý Nghệ, nhỏ
giọng nói Đường Phỉ: “Chuyện này cô đừng ép chính mình…”
Lý Nghệ cười cười đi đến trước bàn ăn nói:
“Sao lại không nói gì, chẳng lẽ cô không dám?” Trong lòng cô ta rất đắc ý, chỉ
là một nhân viên mới của vườn bách thú, nói khó nghe một chút, nếu như không
phải do La Đại Cương đề cử thì chắc bây giờ cô vẫn chỉ là công nhân tạm thời
phụ trách công việc vệ sinh, làm gì mà có khả năng huấn luyện động vật? Có thì
cũng chỉ là làm màu thôi! Người mới chỉ muốn khoe mẽ chút việc bản thân mình
không làm được trước mặt mọi người thôi, may là hôm nay có đoàn sinh viên này
đến tham quan, cô ta rất muốn nhìn xem Đường Phỉ rốt cuộc sẽ làm như thế nào!
Lam Lâm Nguyệt vốn muốn lên tiếng thay cho Đường Phỉ, nhưng chính cô cũng hiểu
rằng không thể huấn luyện voi nhấc chân trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vì
vậy cô không thể nói gì vào lúc này, chỉ có thể nhìn Đường Phỉ, lo lắng chờ đợi
câu trả lời của cô.
Đường Phỉ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lý Nghệ: “Có
gì mà không dám, nếu như cô cũng cảm thấy thích thì mời cô cùng đi xem.” Thật
ra lúc này trong lòng Đường Phỉ cũng không nắm chắc được một trăm phần trăm,
mặc dù Vân Tử quả thật đã học nhấc chân xong rồi, nhưng dù sao nó cũng là một
con voi kiêu ngạo, có lẽ lúc nổi nóng sẽ không muốn làm, hơn nữa nó còn chưa
bao giờ làm như vậy trước mặt nhiều người.
Nhưng mà, Đường Phỉ cảm thấy chính mình có thể
thử một lần, hơn nữa cô cũng chán ghét chuyện Lý Nghệ cắt xén thức ăn, đương
nhiên cô sẽ không để cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Lý Nghệ không ngờ Đường Phỉ sẽ ngoan cố như
vậy: “Vậy thì được, tôi dẫn các bạn sinh viên đi theo, đến lúc đó bị mất mặt
trước mặt mọi người thì đừng trách tôi!”
Nói xong cô ta dẫn các sinh viên đi lấy cơm.
Lý Nghệ vừa nói như vậy, sắc mặt Lam Lâm
Nguyệt cũng khó coi, ấn tượng của cô đối với Đường Phỉ rất tốt, cô cũng rất
muốn giúp Đường Phỉ.
“Đường Phỉ, thật sự là không có chuyện gì
sao?”
Đường Phỉ cười gật đầu: “Yên tâm đi.”
Sau khi Lý Nghệ làm ầm ĩ như vậy, những nhân
viên vốn cho rằng Đường Phỉ có thể làm được dần dần có thái độ nghi ngờ, những
người trên bàn ăn đều đang bàn luận chuyện này, người đứng về phía Đường Phỉ
ngày càng ít.
Lam Lâm Nguyệt thì thầm vào tai cô: “Đường
Phỉ, không phải bọn họ cố ý nói như vậy đâu, chắc là cũng cảm thấy chuyện này
rất khó tin giống như tôi, đợi bọn họ tự nhìn thấy rồi sẽ hiểu thôi.”
Đường Phỉ: “Tôi hiểu.” Tô Châm ở đối diện cũng
không nói gì, trong lòng anh thật ra cũng cảm thấy có chút không tin, bản thân
là thú y của vườn bách thú, anh đương nhiên đã học được một số kiến thức về
huấn luyện động vật. Đường Phỉ rất tận tâm với Vân Tử, có thể có khả năng huấn
luyện Vân Tử là chuyện không nghi ngờ gì, nhưng vấn đề là, Đường Phỉ chỉ mới
làm việc ở vườn bách thú được vài ngày, bắt đầu chăm sóc Vân Tử cũng chỉ được
mấy ngày, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể huấn luyện được một con voi,
đổi lại là ai cũng sẽ không thể tin được.
Có điều anh cũng cẩn thận quan sát vẻ mặt của
Đường Phỉ, lại cảm thấy những gì cô nói đều là thật.
Với sự hiểu biết của anh đối với Đường Phỉ, cô
sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn, vì vậy anh âm thầm ăn nhanh hơn, muốn
đến chuồng voi trước để xem.
Sau khi ăn xong, có đến mười mấy nhân viên
chăn nuôi đi theo Đường Phỉ, còn có đoàn sinh viên Lý Nghệ dẫn đi, tổng cộng có
hai mươi đến ba mươi người cùng đi đến chuồng voi.
Có rất nhiều khách tham quan nhìn thấy nhiều
người đi đến chuồng voi như vậy cũng bị hấp dẫn đi theo.
Mọi người đến vườn voi.
Vân Tử đang nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Thời tiết hôm nay nóng quá, sao chị gái còn chưa quay lại? Nếu chị ấy ở đây có
thể sẽ tắm cho mình! Còn nữa, mình thể hiện tốt như vậy có được ăn dưa hấu lạnh
không… Nếu không có dưa hấu lạnh thì hai miếng táo cũng được…
Vào lúc này, Đường Phỉ cùng mọi người bước
vào.
Ban đầu Vân Tử theo bản năng muốn đi qua,
nhưng lại sững người, tại sao… Lại có
nhiều người như vậy.
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Á, chỗ tôi đột
nhiên có rất nhiều người đến! Cứu mạng với!
[ Tiểu Phì Thu ]: Sao vậy?
[ Công ty cá koi ]: Trời ơi! Xảy ra chuyện gì?
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Đáng sợ quá! @Cúc
cu cúc cu có đó không? Cậu có thể nói mọi người nghe có chuyện gì đã xảy ra
không?
[ Cúc cu cúc cu ]: Đúng là có rất nhiều người
đột nhiên bước vào, nhưng những người này dường như đều mặc trang phục của nhân
viên chăn nuôi. Chắc là không có nguy hiểm gì.
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Á á đáng sợ
quá, sao tự nhiên lại có nhiều nhân viên đến xem tôi như vậy?
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Có chắc đều là nhân
viên chăn nuôi không? Chắc là không có gì nguy hiểm. Thật là, @Thằng nhóc xinh
nhất thôn, cậu nói chuyện cho rõ ràng chút, làm tôi sợ hết hồn.
[ Trình Tự Viên ]: Tôi cũng cảm thấy có chút
kỳ lạ, tại sao lại có nhiều nhân viên chăn nuôi tập trung ở chỗ thằng nhóc kia
thế?
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: A a a a, bọn họ
đến bắt tôi đúng không? Huhuhu, tôi có một chút ấn tượng mơ hồ khi tôi còn rất
nhỏ, cũng có rất nhiều nhân viên chăn nuôi đột nhiên đến chuồng voi tiêm cho mẹ
tôi một mũi, sau đó mẹ tôi liền biến mất không thấy tăm hơi… Có phải bọn họ
cũng định bắt tôi đi không… Tôi không muốn đâu huhu!
[ Ông lớn ]: Mẹ nó! Không thể nào?
[ Tịch Nhất Âu ]: Chú ý ngôn từ.
[ Ông lớn ]: Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không
thể nhịn được, có thật là vậy không? Nếu thằng nhóc bị bắt đi…
[ Tiểu Phì Thu ]: A a a a! Cậu đừng nói nữa!
Tôi sợ đến mức cả người run lẩy bẩy rồi!
Lúc này Đường Phỉ đi đến chuồng voi, theo sau
là tất cả những nhân viên chăn nuôi và bác sĩ Tô, cô nhẹ nhàng gọi tên Vân Tử,
nhưng ngay lập tức nhận ra rằng tình trạng của Vân Tử không tốt.
Dạo này nó giao tiếp với cô ngày càng tự nhiên
hơn, độ yêu thích cũng tăng lên rất nhiều so với trước đây, nhưng lúc này khi cô
gọi tên, nó liền sợ hãi co rúm lại, thu mình lại vào góc tường, không chịu đi
vào chuồng. Đường Phỉ cảm thấy có chút khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện
gì. Cô tránh đi ánh mắt của mọi người, lấy điện thoại di động trong góc ra lướt
sơ qua lịch sử trò chuyện.