[Trình tự viên]: Trời ơi, Cúc cu cúc cu à, rốt cuộc cậu sao rồi, nói nhanh đi, đêm qua bọn tôi đều không ngủ được, đều lo lắng cho cậu đấy.

[Cúc cu cúc cu]: Ôi... để mọi người phải lo lắng rồi. Tôi đã được mọi người cứu, sau đó về nhà với chị gái, bây giờ tôi đang ở nhà chị ấy.

[Tiểu Phì Thu]: @Cúc cu cúc cu, cậu không bị thương chứ?

[Cúc cu cúc cu]: Cảm ơn Tiểu Phì Thu đã quan tâm, tôi không bị thương.

[Em gái mắt to]: Chỉ cần cậu an toàn về nhà là tốt rồi, giúp chúng tôi cảm ơn chị gái kia nhé, nếu không có chị ấy, chúng tôi cũng không cứu được cậu

[Cúc cu cúc cu]: Cũng cảm ơn mọi người nữa @Em gái mắt to, bắn tim~

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Trời ơi, tôi thích chị gái này quá!

[Trình tự viên]: Chị gái thật là cừ quá đi! Ngay cả Cúc cu cúc cu cũng có thể cứu được. @Thằng nhóc xinh nhất thôn, sau này cậu không được bắt nạt chị gái đó!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Cái này... Tôi cũng có công mà, hôm qua tôi rất phối hợp với công việc của chị ấy, cho nên chị ấy mới có thời gian cứu Cúc cu cúc cu.

[Ông lớn]: Được rồi, nhóc này, sau này phải nghe lời hơn đó.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ngay cả Ông lớn cũng nói như vậy, vậy thì nhóc chắc chắn phải làm.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Được... thôi...

[Tia chớp]: Anh ơi!

[Cúc cu cúc cu]: Chà, em gái ngoan. Em cũng đến rồi à?

[Tia chớp]: Vâng, hôm qua không biết làm sao mà em lại tham gia vào nhóm này. Dù sao thì trong khoảng thời gian này, anh đừng về nữa, có dịp em sẽ đến thăm anh, còn ba mẹ ở bên đó anh cứ yên tâm, em sẽ nói với họ là anh không sao.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Tôi đau quá... Tôi không có em gái.

[Công Thành Sư]: Tại sao người ta lại có em gái, ngay cả ăn tôi cũng ăn không no...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tôi cũng không có... Hức...!

Ngày hôm sau, Đường Phỉ không để Lôi Tử ở nhà mà đưa nó đến vườn bách thú như trước.

"Lôi Tử à, trong vườn bách thú có người xấu còn chưa bắt được, em cẩn thận một chút, không được bay lung tung đấy."

“Oàng oàng!” Vân Tử lắc lư đầu và đi qua đó.

Nhưng Đường Phỉ lại lấy gậy huấn luyện ra: "Vân Tử, chúng ta tập lại đi, mấy động tác mà em học hôm qua đấy, nhấc chân lên đi."

Sau khi Đường Phỉ nói xong, cô thổi còi.

Vân Tử lại không hài lòng rồi lùi lại, trên đầu hiện lên một số to tướng: -2

Nó không muốn luyện tập, nó muốn chơi!

Đường Phỉ: !!!

Sao vậy, động tác hôm qua mới học mà hôm nay lại không chịu làm rồi?

Thì ra là như vậy, khi cần cô thì nó mới vui vẻ mà làm. Khi không có chuyện gì nữa thì chiếc thuyền bạn bè nói lật là lật?

Hơn nữa, lúc này Vân Tử đang đói bụng, theo lý thuyết mà nói, lúc này dùng đồ ăn để rèn luyện hành vi tích cực là tốt nhất, không ngờ đối phương lại không vui, còn trừ cả độ hảo cảm!

Đường Phỉ đang cảm thấy ngột ngạt thì nghe thấy tiếng “Cúc cúc cúc cu” vô cùng nghiêm túc truyền đến từ trong góc.

[Cúc cu cúc cu]: Nhóc lại không nghe lời rồi, chị gái bắt cậu ấy phối hợp thay chân, vậy mà cậu ấy lại không vui!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]:!!! Cúc cu cúc cu, cậu thay đổi rồi... Trước đây, cậu không như vậy... Hức hức hức!

[Tiểu Phì Thu]: Ha ha ha ha, nhóc à, cậu đừng chống đối nữa, chị gái đối với cậu rất tốt, thậm chí còn cứu Cúc cu cúc cu hai lần, cậu nên bằng lòng đi, ngoan ngoãn và phối hợp thật tốt với người ta.

[Công Thành Sư]: Đúng rồi, đúng rồi, nhóc à, mau làm đi!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hức hức hức...

Trông Vân Tử có vẻ uất ức, nhưng nó vẫn chậm rãi đặt chân lên bục huấn luyện.

Đường Phỉ vô cùng ngạc nhiên và nhanh chóng thưởng cho Vân Tử một quả táo.

Sau khi củng cố kết quả của buổi huấn luyện ngày hôm qua, Đường Phỉ bắt đầu làm những công việc hàng ngày trong ngày, cho ăn và dọn dẹp.

Tất nhiên, hôm nay còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, và đó chính là thay chân cho Vân Tử.

Tất cả việc tập luyện đều là vì sức khỏe của Vân Tử, nếu cứ mặc kệ ngón chân của nó thì sớm muộn gì chúng cũng bị sưng tấy và đau nhức, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của nó.

Sau khi hoàn thành công việc hàng ngày của mình, Đường Phỉ bắt đầu thử thay chân cho Vân Tử.

Đường Phỉ lấy ra dao cạo thay chân và dũa điện kèm với bục huấn luyện lần trước và đánh dấu vào ngón chân của Vân Tử một chút, đột nhiên cảm thấy rất lo lắng...

Làm sao thay chân cho voi đây!

Đột nhiên, tâm trạng của Đường Phỉ suy sụp, cô nhất định phải tìm một người có kinh nghiệm để chỉ dạy cho mình mới được.

Cô suy nghĩ một lúc, và ứng cử viên sáng giá nhất vẫn là bác sĩ thú y – Tô Châm, cũng không biết người ta có rảnh hay không.

Cô gọi điện nhưng đầu dây bên kia tạm thời không bắt máy.

Thôi được rồi, lát nữa gọi lại, dù sao bây giờ ngón chân của Vân Tử cũng không có chuyển biến xấu, chuyện này không cần gấp.

[Bạn có một nhiệm vụ mới.]

[Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm nguyện của nhân viên chăm sóc Lý Nghệ: Hy vọng bạn không nhìn ra vấn đề về lượng thức ăn. Cho hỏi, bạn có nhận nhiệm vụ không? Có/Không/Chưa]

Ơ, nhiệm vụ này hơi lạ, cái gì gọi là tôi không nhìn ra vấn đề về lượng thức ăn?

Chẳng lẽ, có vấn đề gì đó với nguồn thức ăn được gửi đến hôm nay sao?

Đường Phỉ sửng sốt, không biết mình có nghĩ nhầm không, hay là hệ thống trò chơi đã xảy ra vấn đề.

Chẳng mấy chốc, nhân viên khuân vác đã mang thức ăn đến chuồng voi, thức ăn gia súc, rau cải, trái cây và các loại giống như trước đây.

“Đây là biên nhận đơn, cô Đường, phiền cô ký nhận đơn hàng.” Một nhân viên khuân vác trong số đó đưa biên nhận đơn cho cô.

Nếu như vừa rồi, không có nhiệm vụ đó nhắc nhở, sợ rằng Đường Phỉ cũng không đặc biệt chú ý như thế, dù sao lần đầu tiên hợp tác cô cũng đã kiểm tra khá cẩn thận rồi, cho nên hôm nay cô chỉ định làm một cuộc kiểm tra đơn giản là được.

Nhưng với lời nhắc đó, cô vẫn để mắt tới.

Ngay sau đó, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Ơ, 10 cân táo, 5 cân chuối, 10 cân cải trắng, 15 cân cà rốt... Số lượng này của anh không đúng rồi." Đường Phỉ nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn một trong những nhân viên khuân vác.

Dáng người của nhân viên khuân vác đó cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung dữ, thấy cô không chịu ký, liền hỏi: “Sao vậy, cô Đường, chúng tôi đều chuyển đến đây rồi mà, sao cô không chịu ký?” Giọng điệu cực kỳ khó chịu.

Đường Phỉ không dám qua loa dù chỉ một chút, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như cô bị lừa số lượng thức ăn, vậy thì trong giai đoạn cho Vân Tử ăn sẽ xảy ra tình trạng thiếu thức ăn. Nếu trong tương lai, bị quản lý truy xét, vậy thì cô sẽ phải gánh chịu oan ức này.

Cô không làm phiền đối phương, lập tức xách một bao táo và ném chúng lên cân mà không nói một lời.

"Anh nhìn xem, mới có 7 cân thôi. Còn bao chuối này cũng chỉ có 3,8 cân. Trái cây còn cân thiếu nhiều như vậy, chứ đừng nói đến thức ăn. Tôi vừa nhìn đã thấy nó ít hơn bình thường rất nhiều, lượng thức ăn này không đúng. Thật xin lỗi, tôi không thể ký được. Nếu như anh không phiền, chúng ta nên kiểm tra lại một lượt, tôi sẽ ký sau khi đã viết ra dựa theo số lượng thực tế, nếu không thì đem trả về nơi mà mọi người nhận đi.” Đường Phỉ nói rõ ràng đâu ra đấy.

Người đàn ông lực lưỡng tức giận đến mức nghiến răng: "Con khốn, mày cố ý kiếm chuyện phải không? Không phải Lý Nghệ đã nói rõ với mày rồi sao, bảo mày ký thì ký đi, mày làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì!"

Đường Phỉ nghểnh cổ: "Lý Nghệ không nói sẽ có chuyện cân thiếu thức ăn!"

Người đàn ông lực lưỡng muốn tiến lên tranh luận, lại bị một người bên cạnh ngăn lại: "Thôi được rồi, đừng tính toán với người đó, chúng ta đi tìm Lý Nghệ đi."

Người đàn ông lực lưỡng thầm nghĩ, điều này cũng đúng, có lẽ vì Lý Nghệ không nói rõ ràng nên mới xảy ra chỗ sơ suất này.

"Cũng được, chúng ta đi thôi!"

Lý Nghệ tức giận gọi điện thoại đến: "Đường Phỉ, rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Không phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao, cô không cần quan tâm gì cả, chỉ cần ký biên nhận là được rồi, chuyện đơn giản như vậy, sao cô cũng không làm được thế?”

Đường Phỉ bình tĩnh nói: "Số lượng trong biên nhận không khớp với số lượng thực tế nên em không thể ký được. Nếu ký tên, sau này trong vườn voi thiếu thức ăn thì phải làm sao?"

Lý Nghệ tức giận nói: "Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, đưa cho cô bao nhiêu thì cho chúng ăn bấy nhiêu là được rồi.”

"Làm sao có thể như vậy chứ! Chênh lệch nhiều như vậy, số lượng thức ăn từ đầu đã không có thừa rồi, bây giờ còn thiếu nhiều như vậy, nếu sau này không bổ sung cho em, Vân Tử đói thì phải làm sao đây? "

Lý Nghệ nổi trận lôi đình: "Tôi nói thật cho cô biết, chuyện này không phải là ý định của tôi, tôi chỉ là người trung gian mà thôi. La Đại Cương phụ trách chuyện này, cô hiểu rồi chứ? Đắc tội với anh ta thì cô có được ích lợi gì? Sở dĩ cô có thể trở thành nhân viên chăm sóc vườn voi là do La Đại Cương bật đèn xanh, nếu không, cô vẫn đang quét đường trong công viên kia kìa! Còn nữa, cô có thể tự mình điều tra, có bao nhiêu nhân viên chăm sóc đã bị đuổi khỏi vườn bách thú trước cô, nếu cô không chịu ký tên, thì chờ bị La Đại Cương đuổi cô ra khỏi vườn bách thú đi!"

Đường Phỉ vẫn không hề gì, nhún vai: "Để em tự đi tìm anh ta nói chuyện."

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Cho dù bây giờ cô chỉ là một nhân viên chăm sóc và muốn dựa dẫm vào người khác thì cũng không thể bị người khác thao túng. Cô chợt nhớ, Công Thành Sư trong nhóm không ngừng kêu gào rằng mình ăn không no, và tất cả các con vật đều chê cười vì nó ăn nhiều quá, bây giờ xem ra, có lẽ những than phiền của nó đều là sự thật.

Lý Nghệ được chuyển từ vườn voi sang vườn sư tử, rất có thể thịt cho sư tử ăn đã bị trừ bớt khỏi lượng thức ăn, có lẽ những gì cô ta nói về việc La Đại Cương đã làm ra chuyện này cũng là sự thật.

Vườn voi và vườn sư tử đều là những khu vực chi tiêu nhiều nhất trong vườn bách thú, đoán chừng, sau này La Đại Cương sẽ đến gây rắc rối cho cô.

Đường Phỉ đau đầu, nên cô vội vàng hoàn thành công việc hôm nay, tìm Tô Châm đến dạy cô cách thay chân cho Vân Tử mới là chuyện chính.

Bây giờ đã là buổi trưa, Đường Phỉ đến nhà ăn ăn cơm trước.

Nhà ăn của vườn bách thú Hâm Hâm được xây dựng vào những năm 80. Đây là tòa nhà một tầng rộng lớn và có lịch sử lâu đời.

Trước đó, vườn bách thú Lâm Thủy được xây dựng theo phong cách vườn Trung Hoa, tất cả các tòa nhà đều tương đối cổ điển, bây giờ đã nhiều thập kỷ trôi qua, nhà ăn với phong cách vườn cổ điển trông càng cổ điển hơn.

Đương nhiên, xem ra đã nhiều năm không tu sửa, tường cũng đã bong tróc nhiều chỗ do bị ẩm, mốc meo, khung cửa sổ bằng gỗ nhiều chỗ cũng đã mục nát.

Nhưng ngoài những điều này, các nhân viên trong nhà ăn đã dọn dẹp nơi này rất sạch sẽ.

Lúc trước, khi vườn bách thú chưa có hợp đồng, có rất nhiều khách du lịch đến đây, nhà ăn này kiêm luôn chức năng phục vụ ăn uống cho du khách du lịch. Nhưng bây giờ ít khách du lịch hơn và nhân viên cũng ít hơn, nhà ăn chỉ mở cửa cho nhân viên trong vườn bách thú.

"Đường Phỉ!" Khi Lam Lâm Nguyệt nhìn thấy Đường Phỉ vào nhà ăn nên đã gọi cô đến ngồi một cách nhiệt tình.

Đường Phỉ không quen với những nơi có quá nhiều người, nhưng cô rất biết ơn vì chuyện Lam Lâm Nguyệt đã huấn luyện cho Vân Tử, sau khi lấy cơm xong, cô đã đến ngồi bên cạnh Lam Lâm Nguyệt.

Trên chiếc bàn dài này, còn có rất nhiều nhân viên chăm sóc khác của vườn bách thú đang ngồi.

“Đường Phỉ, sao cô đến muộn như vậy?” Tô Châm cũng ngồi ở đối diện, thấy cô ngồi xuống thì cười chào hỏi.

"Bác sĩ Tô, tôi đang định gọi điện thoại cho anh."

"Ồ? Cô tìm tôi có chuyện gì?" Tô Châm có một thói quen, chỉ cần nói đến công việc thì vô cùng nghiêm túc, anh buông đũa xuống một cách vô thức.

Đường Phỉ cười nói: "Không có gì, chỉ là tôi không biết làm thế nào để cắt móng chân cho Vân Tử, khi nào anh có thời gian thì đến chỉ tôi có được không?"

Một chàng trai trẻ ngồi bên cạnh rõ ràng cũng có hứng thú với những gì Đường Phỉ nói.

"Vân Tử? Đó là voi Châu Á sao? Sao vậy, cô định cắt móng chân của voi sao?"

Đường Phỉ còn chưa kịp trả lời, Lan Lâm Nguyệt cũng đã nghi ngờ hỏi: "Đường Phỉ, muốn cắt móng chân cho Vân Tử, nhất định phải chờ sau khi tập luyện xong rồi mới cắt được, nếu không sẽ nguy hiểm đấy..."

Thật ra, lần dạy trước đây, cô ấy đã dạy các thao tác cụ thể rồi, nhưng cô ấy không hiểu tại sao Đường Phỉ lại chọn cắt móng chân cho Vân Tử một cách vội vàng như vậy, chẳng lẽ bệnh móng chân của Vân Tử đã trở nặng rồi sao?

Chàng trai trẻ ngồi bên cạnh nghe thấy Lam Lâm Nguyệt nói như vậy cũng hùa theo một câu: "Hóa ra cô là người mới đến sao. Ôi, lúc mới đến đây tôi đã nghĩ đến việc huấn luyện động vật đấy. Em gái, tôi khuyên cô đừng lo lắng."

Đường Phỉ đợi họ nói xong thì mới nhìn Tô Châm rồi nói một cách bình thản: "Bác sĩ Tô, chiều nay anh đến đi, tôi đã huấn luyện xong cho Vân Tử rồi."

Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play