Sau khi quay đầu lại, con cú nhỏ nhìn chằm chằm vào cô, cuối
cùng phát ra một tiếng "chíp", dang rộng đôi cánh bay ra ngoài, nhưng
nó cũng không bay xa mà dừng lại bên ngoài chuồng voi, lại kêu thêm một tiếng
“chíp” lanh lảnh vang dội.
Đường Phỉ đã hiểu, hóa ra các con vật đã cử Em gái cú mèo
mắt to dẫn cô đi giải cứu Lôi Tử, vì bản thân các con vật hoàn toàn không thể
tự mình làm những chuyện này, nên sau khi thảo luận, chúng đã quyết định để cô
đi cùng,
Hơn nữa, điều kỳ diệu nhất là trò chơi còn phát sinh thêm
nhiệm vụ, cô nhấn vào tạm thời chưa nhận nhiệm vụ rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên, khi thấy cô đi theo, con cú lại nhanh chóng bay
về phía trước, dẫn cô ra khỏi cửa hông và đến bên đường.
Đường Phỉ lên xe taxi ngay lập tức.
Trên đường đi, Đường Phỉ có thể lờ mờ nhìn thấy, từ đầu đến
cuối, Em gái mắt to đều đang bay theo hướng chiếc xe. Bây giờ đã biết mục đích
của bên kia, nên cô trực tiếp yêu cầu tài xế taxi chạy thẳng đến thôn Tân Ích.
Trái ngược với Vườn bách thú Hâm Hâm nằm ở phía Đông thành
phố, thôn Tân Ích nằm ở phía Tây thành phố Lâm Thủy. Nhiều thôn xóm ở đây đã
dần trở thành làng đô thị gốc* do quá trình đô thị hóa, còn thôn Tân Ích nằm ở
phía Tây cạnh thành phố, cho nên những thôn làng đặc sắc vẫn còn ở đây.
(*Làng
đô thị gốc 城中村:
nghĩa hẹp chỉ các vùng nông thôn và các làng nhỏ bị mất đất canh tác trong quá
trình đô thị hóa, nhưng vẫn thực hiện quyền tự chủ và sở hữu tập thể của dân
làng ở nông thôn. Theo nghĩa rộng, nó đề cập đến sự phát triển nhanh chóng của
đô thị nhưng dân cư có mức sống thấp và tụt hậu so với tốc độ phát triển của
thời đại.)
Lí do ông Lý chọn sống ở thôn Tân Ích hoàn toàn là vì đàn bồ
câu mà ông ta coi là vật báu này.
Ông Lý có hai người con trai, con trai lớn đã ra ngoài làm
việc, con trai thứ hai từ nhỏ đã rất có triển vọng, được nhận vào một trường
học danh tiếng và lên Bắc Kinh học tập. Chỉ là, để nuôi con ăn học, hai vợ
chồng già đã bán hàng rong từ sáng sớm đến tối mịt trong nhiều năm, nhưng vợ
ông ta đã buông tay với thế gian khi cậu út sắp tốt nghiệp tiến sĩ.
Người con trai cả đề xuất để ông Lý đến sống trong thành phố
cùng anh ấy, và người con trai út cũng bày tỏ ý muốn đưa ba mình đến Bắc Kinh.
Chỉ là sau một hồi giằng co, ông Lý quyết định ở lại thành
phố Lâm Thủy.
Ngôi nhà trong thành phố được ông ta cho thuê, còn ông ta
thì chuyển đến thôn Tân Ích.
Một mặt là bởi vì sau bao nhiêu năm, cuối cùng thú vui này
cũng có cơ hội thực hiện, mặt khác cũng là vì nó không tức cảnh sinh tình.
Mấy năm nay, ông ta nhiệt huyết đầu tư rất nhiều tiền vào sự
nghiệp chăn nuôi chim bồ câu. Ông ta không chỉ muốn nuôi dưỡng chúng thành
những chú chim bồ câu nhanh nhất, tốt nhất, mà còn muốn nuôi thành chủng loại
bồ câu toàn vẹn và xuất sắc.
Vì lý do này, trong vài năm qua, ông ta đã thông qua việc ưu
thắng liệt thải*, mua những sản phẩm bổ sung chất lượng cao từ thị trường, bạn
bè và cả trong giới, cuối cùng cũng đã nuôi dưỡng được một cặp anh chị em là
Lôi Tử và Tia Chớp.
(*优胜劣汰: Mạnh mẽ thì sống, yếu
đuối thì bị đào thải.) Đây là tâm huyết của ông ta và cũng là minh chứng cho những
giọt mồ hôi của ông ta.
Chỉ là... ngay khi ông ta sắp thành công, trong quá trình
huấn luyện Lôi Tử đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.
Mất chim bồ câu trong quá trình huấn luyện chim bồ câu là
chuyện rất bình thường. Chỉ có điều... Ba mẹ của Lôi Tử mấy đời đều không có sự
cố gì và ông ta cũng gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào Lôi Tử và Tia chớp.
Chỉ khi đó ông ta mới đau khổ khôn nguôi khi biết Lôi Tử đã
mất, trong nháy mắt lại vui mừng khôn xiết khi tìm lại được Lôi Tử.
Sau khi trải qua biết bao niềm vui và nỗi buồn, ông ta mới
biết, chú bồ câu nhỏ thân yêu của mình đã mất cơ hội trở thành một chú bồ câu
đưa thư xuất sắc vì bị thương.
Điều này đột nhiên khiến ông ta cảm thấy có một khoảng trống
rất lớn, bởi biết bao nhiêu năm tâm huyết đều đã biến thành dã tràng xe cát.
Nếu đã bị thương, thì có thể chết ở bên ngoài là được, vì
sao còn muốn trở về cho ông ta nhìn thấy mình bị thương?
Không có Lôi Tử, nhưng vẫn có Tia chớp, bảng hiệu ông Lý của
ông ta không thể bị một con chim bồ câu phá nát, vì vậy ông ta mới cầm con dao
lên.
Trong những năm qua, ông ta đã xử lý không ít chim bồ câu,
ông ta cũng đã quen thuộc với những thứ như vậy từ lâu.
Hôm nay, người bạn cũ mời ông ta đi uống rượu, ông ta uống
say khướt về nhà, nỗi phiền muộn trong lòng cũng được giải tỏa rất nhiều bởi
niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, ông ta hát điệu kinh kịch rồi
bước đi loạng choạng vào nhà.
"Thầy Lý!"
Giọng nói giòn tan
của một cô gái vang lên từ ngoài góc.
Ông Lý cố đứng vững, nhướng mi nhìn thì thấy một bóng người
vụt qua trước mắt, thật lâu sau đó mới nhận ra đó là cô gái đã đưa Lôi Tử về
nhà.
Ông ta lập tức cau mày, vừa nhìn thấy cô gái này, lập tức
nghĩ đến Lôi Tử vẫn còn chưa bị làm thịt.
“Cô tìm tôi sao?” Ông ta nhướng mày.
Đường Phỉ đã tìm nhà của ông Lý ở thôn Tân Ích trong một
thời gian, giống như Tia chớp đã mô tả, ngói của ngôi nhà này là màu xanh lam,
chuồng chim bồ câu ở trong sân, nó không bị khóa, chim bồ câu có thể vào và ra
theo ý muốn. Đường Phỉ cũng lặng lẽ vòng ra sau sân để tìm kiếm, quả nhiên, cô
tìm được chiếc chìa khóa dự phòng mà ông Lý đã giấu ở vị trí mà Tia Chớp nhắc
tới.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, vì ông Lý không có ở nhà nên cô
sẽ đợi ông ta tại một góc ở cổng thôn.
"Đúng vậy, thầy Lý, tôi tới đây để thăm Lôi Tử, không
biết có tiện không?"
Ông Lý sửng sốt: “Sao cô biết bồ câu của tôi tên là Lôi Tử?”
Trong lòng Đường Phỉ âm thầm than thở, nhưng vẫn rất thoải
mái mà nói một cách qua loa: "Thầy Lý, ông quên rồi sao, lần trước tôi đưa
Lôi Tử trở về hiệp hội bồ câu đưa thư nên đã nghe thấy Đàm nói qua rồi."
Ông Lý "Ồ" một tiếng rồi nói một cách tùy ý:
"Lôi Tử chết rồi."
Đường Phỉ kinh ngạc: "Thầy Lý, ông nói gì vậy? Sao Lôi
Tử lại chết? Không phải lúc tôi đưa nó trở về vẫn còn rất khỏe sao? Mới có mấy
ngày, làm sao có thể..."
Ông Lý liếc nhìn cô: "Sao vậy, cô không tin sao? Cô gái
à, cô chưa bao giờ nuôi chim bồ câu nên không biết đó thôi, loài chim này rất
yếu ớt, mắc bệnh một chút thì cũng về chầu ông vải ngay, có lẽ vết thương trước
đó của nó không ổn, cũng có thể là mắc bệnh gì khác, nhưng dù sao thì nó đã
chết rồi."
Đường Phỉ giật mình hoảng sợ, trong lòng cô không thể tin
được.
Cô biết Tia chớp trong nhóm chắc chắn là em gái của Lôi Tử,
khi nó bay ra ngoài cầu cứu thì chắc chắn Lôi Tử vẫn còn sống, còn ông Lý cũng
thật sự đã ra ngoài uống rượu, bây giờ mới trở về nên Lôi Tử nhất định vẫn còn
sống. Cũng chắc chắn nó đã bị ông ta nhốt trong bếp, nhưng xem ra nó thực sự sẽ
không sống được bao lâu nữa.
"Tôi hiểu mà, cô vì lòng tốt nên mới suy nghĩ như vậy,
cô gái à, cô về đi."
“Nó chết rồi, vậy xác của nó đâu?” Đường Phỉ biết rõ, dù có
hỏi cũng không thể có kết quả, nhưng trong lòng thật sự rất tức giận nên buộc
phải hỏi.
Ông Lý lập tức nổi giận.
Ông ta hét ầm ĩ: "Chết thì chết rồi, bồ câu tôi nuôi ở
đây nhiều như vậy, một con chết rồi thì cũng có lạ gì! Tôi đã sớm vứt nó đi
rồi, nói không chừng bị Đại Hoàng bên cạnh ăn mất rồi!"
Đường Phỉ dùng ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, ép bản thân
bình tĩnh lại, gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi, thầy Lý, cũng đã muộn, tôi về
trước. Cảm ơn ông... đã nói những chuyện này với tôi."
Ông Lý đưa mắt nhìn theo Đường Phỉ rời khỏi, rồi lại loạng
choạng vào nhà.
Rầm~
Ông ta đóng cửa lại.
Đường Phỉ đứng ở dưới chân tường, cách đó không xa truyền ra
hai tiếng "Chít chít", là tiếng kêu của Em gái mắt to.
Dường như có một chút không hài lòng nên Đường Phỉ đã xoa
vào thái dương hơi đau của mình, là cô đã tính toán sai. Cô vốn tưởng rằng có
thể thương lượng với ông Lý một chút. Dù sao ông ta cũng là chủ của Lôi Tử,
không ngờ rằng ông Lý lại không cho cô cơ hội nào cả, chỉ nói Lôi Tử đã chết
rồi.
Xem ra, nếu như đêm nay không cứu được Lôi Tử ra, sợ là ngày
mai Lôi Tử sẽ thật sự bị ông Lý làm thịt mất.
Đường Phỉ lấy điện thoại ra và liếc nhìn nó.
Quả nhiên có rất nhiều cuộc ghi chép trò chuyện.
[Tịch Nhất Âu]: Mọi người chào đón thành viên mới [Em gái
mắt to] gia nhập nhóm này.
[Em gái mắt to]: Chúng tôi đã mở cửa phòng bếp, nhưng chân
của @Cúc cu cúc cu bị trói rồi, ông lão đó mới về tới nên chúng tôi chưa dám
hành động.
[Tia chớp]: Trời ơi, chân bị trói sao? Vậy còn anh trai tôi
thì sao?
[Cá koi béo phì]: Tôi không hiểu lắm, không phải các loài
chim đều có cánh sao? Nếu chân bị trói rồi thì không thể bay được à?
[Tia chớp]: Bay được, nhưng nó không thể hạ cánh! Nếu chim
bồ câu bị trói chân, sẽ không thể giữ thăng bằng khi tiếp đất, cuối cùng chỉ có
thể rơi xuống, nếu không may mắn, rất có thể rơi xuống mà chết.
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Trời ơi, thật đáng sợ.
[Em gái mắt to]: Chỉ có thể đợi ông lão đó ngủ say rồi đưa
@Cúc cu cúc cu bay ra ngoài thôi. Nhưng... Có thể vẫn có một chút nguy hiểm khi
tiếp đất, nhưng chỉ cần có thể hạ cánh thuận lợi, sau đó thì quá dễ xử lý rồi.
[Tia chớp]: Được rồi, đợi ông ta ngủ rồi, tôi cũng bay đến
đó để cùng giúp!
[Công Thành Sư]: Nhưng cho dù @Cúc cu cúc cu có thể hạ cánh
thuận lợi, làm sao chúng ta có thể cứu nó quay về vườn bách thú đây, bay một
đường về vườn bách thú cũng rất nguy hiểm! Có thể bị bắt và ăn thịt bất cứ lúc
nào!
[Em gái mắt to]: Nhân viên chăm sóc của @Thằng nhóc xinh
nhất thôn đã đến nhà của Cúc cu cúc cu với tôi, chị ấy đang ở ngoài cửa.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Oa! Chị gái của tôi thực sự đi
với cậu rồi à?
[Trình tự viên]: Trời ơi, cậu thật sự đã làm được rồi! Thực
sự đã đưa cô ấy đi rồi!
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Có chị gái ở đó thì chắc chắn không
có vấn đề gì đâu! Trước đây, chị gái đã từng cứu Cúc cu cúc cu, chắc chắn chị
ấy sẽ đem Cúc cu cúc cu trở về thuận lợi!
[Ông lớn]: Tại sao đột nhiên tôi lại hơi cảm động thế này...
Đường Phỉ nhìn những ghi chép trò chuyện trong nhóm chat,
trong giây lát có hơi lo lắng, hóa ra đưa Lôi Tử bay ra ngoài lại nguy hiểm như
thế!
Cô đứng bên ngoài nhà ông Lý, lo lắng chờ đợi.
Cuối cùng, một con chim bồ câu giống như từ hướng chuồng bồ
câu bay ra, một lúc sau, trong sân có tiếng mở cửa khe khẽ, sau đó là tiếng
chim bồ câu vỗ cánh.
Dường như Lôi Tử đã thử mấy lần, ngã xuống hết lần này đến
lần khác, lại bò dậy thử lại hết lần này đến lần khác.
Mặc dù Đường Phỉ không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra,
nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra Lôi Tử như thế nào khi cô nghe thấy tiếng
động từ ngoài cửa. Vừa lo lắng, vừa sợ hãi, còn đối mặt với nguy cơ bị ngã
xuống, cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cuối cùng, cô nhìn thấy một con chim bồ câu màu xám bay qua
bức tường, cô rất muốn bắt nó, nhưng tốc độ chạy của cô hoàn toàn không đuổi
theo kịp. Lúc này, một con bồ câu nhỏ với cơ thể mạnh mẽ khác bay ra, nhanh
chóng chặn Lôi Tử đang trên không trung, đáng tiếc là nó cũng không bắt được
Lôi Tử. Nhưng sau khi chặn lại thì tốc độ rơi xuống của Lôi Tử đã chậm lại và
phương hướng cũng thay đổi, phịch một tiếng rồi rơi xuống, theo bản năng, Đường
Phi bắt lấy, nhìn kỹ lại thì thấy thứ cô đang ôm trong lòng quả nhiên là Lôi
Tử!
Cùng lúc đó, Em gái mắt to cùng với một vài con chim nó đưa
tới mà cô không biết cũng đứng trên bức tường ở sân nhìn thấy cảnh này.
Cuối cùng cũng giải cứu được Lôi Tử, Đường Phỉ vui vẻ vẫy
tay với lũ chim, cảm ơn sự giúp đỡ của chúng, sau đó đưa Lôi Tử ra ngoài.
[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của Em gái
cú mèo mắt to, thu được 60 điểm kinh nghiệm, 50 đồng vàng.]
[Bạn đã thăng cấp lên cấp 4, phần thưởng nâng cấp: Bạn có
thể chọn mở bản đồ thứ hai của mình, sau khi chọn xong, bạn có thể hoàn thành
nhiệm vụ hàng ngày của bản đồ này, cũng có thể thử thách nhiệm vụ đặc biệt để
thu được điểm kinh nghiệm và đồng vàng. Chi tiết có thể xem tại bảng điều khiển
trò chơi.]
Oa, cuối cùng cũng có bản đồ mới rồi, thật tuyệt vời, với
bản đồ mới thì có thể chăm sóc nhiều động vật hơn, khi đó tốc độ tích lũy điểm
kinh nghiệm và đồng vàng cũng nhanh hơn.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để vui mừng.
Bây giờ Lôi Tử đã được cứu, cô cũng không muốn ở lại nơi này
lâu thêm nữa, lỡ như có người phát hiện hoặc bị Lý Thiên Minh ra ngoài nhìn
thấy thì đi không được nữa.
Sau khi Đường Phỉ đi ra khỏi thôn, cô lại đi một quãng đường
nữa thì mới bắt được taxi và trở về nhà.
Sau khi kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ, Đường Phỉ chắc chắn, ngoại
trừ một số vết hằn trên chân thì Lôi Tử không có bất kỳ vấn đề nào khác.
Lúc này, trong nhóm...
[Cúc cu cúc cu]: Xin chào mọi người!
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a a! Cúc cu cúc cu!!!
[Tiểu Phì Thu]: Trời ơi, Cúc cu cúc cu, cậu không sao chứ?
[Tia chớp]: Anh trai?!