[Giúp tôi lên ngôi vua]: Chết tiệt! Chết tiệt! Thật là đáng chết mà!
[Trình tự viên]: Trời ơi, tàn nhẫn quá! Giết và ăn mà không có bất kỳ lý do gì sao?
Theo thói quen lúc rảnh rỗi, Đường Phỉ lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, ngay lập tức bị Tia chớp nói làm cô giật cả mình, cô đã từng gặp qua Lý Thiên Minh, mặc dù ông Lý này có hơi dễ xúc động, nhưng xem ra là người thật lòng yêu quý chim bồ câu. Sao có thể vô duyên vô cớ mà đột nhiên ra tay tàn bạo như vậy chứ?
[Thỏ Thỏ]: @Tia chớp người chủ của các cậu huấn luyện các cậu là để các cậu trở thành bồ câu đưa thư, tuổi của anh cậu vẫn còn nhỏ, tại sao đột nhiên lại giết cậu ấy chứ, chẳng lẽ có liên quan đến vết thương lần trước sao?
[Tia chớp]: Người đó thực sự đã nuôi nấng chúng tôi để chúng tôi trở thành những bồ câu đưa thư xuất sắc nhất, ba mẹ chúng tôi sau khi sinh chúng tôi ra cũng nói với chúng tôi như vậy, nhất định phải trở thành những bồ câu đưa thư giỏi nhất để giành vinh quang cho người chủ. Chúng tôi cũng là một chủng loại ưu tú mà ông ta đã nuôi dưỡng qua nhiều thế hệ, nếu không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, tôi và anh trai tôi sẽ trở thành những con chim bồ câu đưa thư tốt nhất ở thành phố Lâm Thủy. Chỉ đáng tiếc...
[Thỏ Thỏ]: Chỉ đáng tiếc vì anh ấy bị thương?
[Tia chớp]: Đúng vậy... Thật ra thì tôi cũng biết về vết thương của anh trai tôi, tuy rằng anh ấy bị thương nặng và trước mắt vết thương cũng đã lành rồi, nhưng để làm quen với việc bay cần nhiều thời gian hơn so với khi anh ấy không bị thương. Chỉ là người đó thực sự quá sốt ruột, nóng lòng muốn chứng minh vết thương của anh trai tôi có gây trở ngại lớn hay không, cho nên sau khi anh ấy về đến nhà thì lập tức thả cho bay đi. Cậu cũng biết đấy, ngày nào bồ câu chúng tôi cũng nhất định phải tập bay, anh trai tôi bị thương và đã lâu không bay nên đương nhiên không bay giỏi bằng tôi. Ông ta có ý định giết anh ấy và muốn loại bỏ anh trai tôi. Đều do tôi không tốt...
[Thỏ Thỏ ]: Cho dù anh cậu bay không giỏi cũng không đến mức giết anh ấy chứ, một chủng lọai bồ câu đưa thư xuất sắc, chỉ cần lấy được chứng nhận Quy Sào, có thể bán ra thị trường với giá rất tốt...
[Tia chớp]: Thỏ Thỏ, cậu... cậu nói rất đúng, tôi vốn cho rằng, cùng lắm là đem anh trai tôi đi bán thôi, không ngờ người đó lại không muốn để lộ ra bên ngoài chủng loại ưu tú mà mình đã dày công nuôi dưỡng, thà giết anh trai tôi chứ cũng không muốn bán anh ấy đi và cho anh ấy một con đường sống!
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Tàn nhẫn quá! Thật sự không phải là con người!
[Tiểu Phì Thu]: Sao lại đáng sợ như vậy!
[Trình tự viên]: Chúng ta mau thảo luận một chút, làm thế nào để cứu Cúc cu cúc cu đi!
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Đúng đúng đúng! Trong khoảng thời gian này, tôi đã dành thời gian ở bên cạnh Cúc cu cúc cu, thật là một chú bồ câu đáng yêu biết bao nhiêu! Nhất định phải cứu! Chắc chắn phải cứu! Nhưng chúng ta nên làm thế nào đây?
[Cá koi béo phì]: Cứu, nhất định phải cứu!
[Tia chớp]: Hôm nay, người đó đi dự tiệc rồi, không có ở nhà, hơn nữa có trở về nhà thì chắc chắn cũng say khướt. Muốn cứu thì nhất định có cơ hội!
[Thỏ Thỏ]: Nhà cậu ở đâu?
[Tia chớp]: Để huấn luyện chúng tôi, người đó đã mua một ngôi nhà ở dưới thôn, chuồng chim bồ câu của chúng tôi ở cạnh nơi ở của ông ta. Bình thường, chuồng chim bồ câu không khóa, chúng tôi có thể tự do bay ra vào. Nhưng hôm nay, sau khi anh trai tôi bị đưa đi, cửa chuồng bồ câu đã bị đóng lại, kích thước của tôi nhỏ nên có thể ra vào qua lỗ thông hơi của chuồng bồ câu, nhưng những con bồ câu khác không thể ra được. Bây giờ, anh ấy đang bị nhốt trong bếp ở nhà, không thể bay ra ngoài, phải làm sao đây... tôi nên làm gì với anh của mình đây?
[Thỏ Thỏ]: @Tia chớp, trước tiên, cậu đừng nóng vội, cho tôi biết địa chỉ chính xác nhà của cậu, nói cho tôi một chút về cách tìm chuồng bồ câu và nhà bếp, chúng tôi sẽ xem xem có thể giúp như thế nào. Nếu cậu có thể ra ngoài thì đến đây dẫn đường cũng được.
[Tiểu Phì Thu]: Đúng, đúng, đúng, tôi cũng quen biết không ít đồng loại ở đây, họ có thể tìm được, nhưng tôi không biết nhà bếp của bạn có khóa hay không, nếu khóa, chỉ sợ là chúng tôi cũng không thể làm gì được. Nếu nó không khóa, mở cửa bếp chắc cũng không phải là vấn đề gì to tát, như vậy thì anh trai cậu có thể bay ra rồi.
[Tia chớp]: Chắc nhà bếp không khóa đâu. Điều tôi sợ nhất là... Nếu người đó trói cánh hoặc chân của anh trai tôi... Chúng tôi đang ở thôn Tân Ích, có một cây ngô đồng rất lớn ở lối vào của thôn, bên trái có một cái ngõ và đi đến ngôi nhà thứ ba, nhà của chúng tôi rất dễ nhận ra, ngói của cả thôn là ngói màu xám, chỉ có nhà của chúng tôi là ngói xi măng màu xanh lam, có thể nhìn thấy từ xa, đây cũng là lý do rất quan trọng cho việc mỗi lần tôi được thả bay đi đều có thể thuận lợi tìm đường trở về. Nhưng tôi phải về nhà sớm và ở trong chuồng bồ câu, bởi vì mỗi lần ông lão đó về nhà đều đến chuồng bồ câu kiểm tra, nếu phát hiện ra tôi không có ở đó... Tôi sợ rằng, trong cơn tức giận, ông ta sẽ ra tay với anh trai tôi ngay lập tức.
[Cá koi béo phì]: Trời ơi! Vậy cậu mau trở về đi! Đảm bảo an toàn cho anh trai cậu trước, chúng tôi sẽ thảo luận cách giải cứu anh ấy.
[Trình tự viên]: Vậy thì... bây giờ chúng ta phải làm sao? @Tiểu Phì Thu cậu liên hệ với đồng loại của cậu để xem thử xem có bao nhiêu loài chim được gọi đến, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, chúng ta phải nhanh lên.
[Tiểu Phì Thu]: Được, tôi sẽ liên lạc ngay.
Lúc này, Đường Phỉ cũng lo lắng sốt ruột, mặc dù Lôi Tử là bồ câu của ông Lý, nhưng dù sao cũng là bồ câu do chính tay cô cứu, đối với cô mà nói nó cũng có ý nghĩa khác. Hơn nữa, ở bên nhau mấy ngày như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm thấy chết không cứu?
Những gì Tia chớp đã nói rất có lý, mặc dù ông Lý là một người nghiện chim bồ câu, thậm chí Đàm Sĩ Minh cũng nói, ông ta dốc toàn bộ thể xác và tâm hồn cho chim bồ câu, nhưng ông ta cũng rất có khả năng sẽ đi đến cực đoan, bởi vì Lôi Tử đã mất khả năng tham gia thi đấu giành giải thưởng, giữ lại cũng không có giá trị gì nữa… Để giữ lại chủng loại bồ câu đưa thư độc nhất vô nhị của mình, có lẽ ông ta sẽ thật sự giết chết Lôi Tử.
Mặc dù đối với các loài động vật, Lôi Tử là người bạn tốt của chúng và là một cá thể sống độc lập. Nhưng theo logic của loài người, Lôi Tử là tài sản riêng của ông Lý, ông ta có quyền quyết định sinh tử đối với chúng.
Ngay cả khi Đường Phỉ muốn can thiệp, cũng là vô cớ xuất binh mà thôi.
Sau một hồi cân nhắc, cô nhận ra rằng chỉ có hai con đường để đi.
Thứ nhất là trực tiếp đi tìm ông Lý để thương lượng, thuyết phục ông ta thả Lôi Tử ra.
Nếu cái thứ nhất không được, vậy chỉ
có thể tiên lễ hậu binh* thôi. Chỉ cần sử dụng cách của Tia chớp, lén lút thả
Lôi Tử đi.
(*先礼后兵: Trước
đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực. Đây cũng là một nghệ thuật quân sự mà tướng lĩnh nào
cũng phải học qua.) Chỉ có điều, làm như vậy rất mạo hiểm,
ông Lý rất yên tâm về bồ câu của mình, bình thường hoàn toàn không khóa chuồng
bồ câu lại, bởi vì ông ta nghĩ rằng chúng có thể nhận ra người nhà. Nhưng một
khi nhốt Lôi Tử một mình trong phòng bếp, xem ra ông ta đã quyết tâm thêm một
món ăn khác, nếu như thuyết phục không được... Liệu ông Lý có giết Lôi Tử ngay
tức khắc hay không?
Lòng dạ cô rối như tơ vò, nghĩ tới
nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách nào vẹn toàn.
Đường Phỉ trở lại chuồng voi với
biết bao ngổn ngang trong lòng, còn Vân Tử thì trông bồn chồn không yên như một
con kiến trên nồi lẩu.
Trong nhóm chat vẫn đang thảo luận
sôi nổi.
[Tiểu Phì Thu]: Thời gian eo hẹp,
tôi chỉ liên lạc được với một con cú, nó giúp tôi đi tìm thêm mấy loài chim,
ôi, chỉ sợ là đến không kịp thôi! Thực ra... tôi nghĩ người có nhiều khả năng
cứu Cúc cu cúc cu nhất trong số chúng ta chính là chị gái nhân viên chăm sóc
của nhóc, dù sao lần trước, Cúc cu cúc cu cũng là do chị ấy cứu.
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Nhưng hiện
tại chúng ta có hai vấn đề, thứ nhất, làm sao nói cho cô ấy biết chuyện này.
Thứ hai, hiện tại cô ấy đang bận huấn luyện cho nhóc nên không có thời gian để
quan tâm đến chuyện của Cúc cu cúc cu.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a
a, tôi rất ngoan, tôi sẽ tập nhấc chân ngay lập tức, để chị gái nhân viên chăm
sóc không còn lo lắng nữa
[Ông lớn]: Nhóc à, cậu cố lên, học
nhấc chân nhanh lên đi, như vậy thì chúng tôi bên này mới nghĩ cách truyền tin
cho cô ấy.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a
a, tôi... tôi đang cố gắng đây!
Đường Phỉ cũng kinh ngạc khi nhìn
thấy điều này, cô không bao giờ ngờ rằng những con vật này sẽ đặt hy vọng vào
cô!
Cô đầy vẻ đăm chiêu trở lại chuồng
voi, trong đầu không ngừng nghĩ ra đủ các phương án, bây giờ cũng nhá nhem tối,
ông Lý bị bắt đi uống rượu, chắc sẽ không trở về trong một khoảng thời gian
ngắn, cho dù cô muốn đi, vẫn nên đợi đến sau khi tan sở thì tốt hơn.
Lúc này, Vân Tử đang rất bồn chồn
trong chuồng voi, nó lắc đầu, không ngừng tiến tới lùi lại, cố gắng thu hút sự
chú ý của chị gái, nhưng dường như chị gái đang suy nghĩ điều gì đó, thỉnh
thoảng cũng nhìn về phía nó một cách không tập trung.
Vân Tử lo lắng đến mức dùng mũi gõ
vào lồng, phát ra những tiếng “Ầm, ầm, ầm, ầm” rất lớn.
Cuối cùng điều này cũng thu hút sự
chú ý của Đường Phỉ trở lại.
"Vân Tử, sao vậy?" Đường
Phỉ nhìn Vân Tử đang trong chuồng voi.
Chiếc mũi bị ngăn cách bởi chiếc
lồng của Vân Tử đang đưa qua đưa lại trước mặt cô, giống như xác nhận xem cô có
đang tập trung hay không.
Sau đó, nó bước đến trước bục huấn
luyện và ra sức đặt chân trước bên trái của mình lên bục huấn luyện.
Đường Phỉ: !!!
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cô không thổi còi tập, cũng không ra
lệnh nhấc chân! Hơn nữa, trong lần huấn luyện trước, Vân Tử cũng không thể nhấc
chân thành công lần nào.
Sao hôm nay lại thành công ngoài
mong đợi như vậy rồi?
Đường Phỉ hoàn toàn há hốc mồm và
sững người ngay tại chỗ.
Sau khi Vân Tử nhấc chân xong, nó
nhìn chằm chằm vào chị gái trước mặt mình, cái mũi lủng lẳng trước mặt cô: Này,
chị có thấy không vậy, cho chút phản ứng đi!
Nó hạ chân xuống và nhấc chân trước
bên phải của mình lên...
Đường Phỉ thật sự rất kinh ngạc, trước
đó, thậm chí Vân Tử còn không chịu phối hợp với việc huấn luyện, mà bây giờ lại
đang tích cực nhấc chân trái, rồi nhấc chân phải, lại nhấc chân trái, rồi lại
nhấc chân phải.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô, đột
nhiên nó hơi nghi ngờ rằng rốt cuộc mình có làm đúng không, lại gác chân mình
lên bục huấn luyện, ngoe nguẩy ngón chân, như kiểu đang nói: “Chị xem động tác
của em có chuẩn không?”
Đường Phỉ: ...
Thấy Đường Phỉ vẫn không phản ứng,
Vân Tử lo lắng "oàng" lên một tiếng, lại xoay người và nhấc hai chân
sau lên.
Đường Phỉ: !!!
Chết tiệt, không phải Lam Lâm Nguyệt
nói tất cả động tác này cần phải được huấn luyện ít nhất nửa năm sao... Tại sao
hôm nay, đột nhiên Lâm Tử lại biết làm rồi?
Hơn nữa, đối với một con voi mà nói,
thật ra nhấc hai chân trước lên thì tương đối dễ, nhưng nhấc hai chân sau lên
thì tương đối khó.
Đường Phỉ thật sự không thể tin vào
những gì mà cô nhìn thấy, Vân Tử không chỉ đột nhiên học cách nhấc chân trước
mà còn học cách nhấc chân sau! Hơn nữa, những động tác vụng về của nó càng lúc
càng linh hoạt, quả thật là một dáng vẻ không thầy cũng nên*.
(*无师自通: vô sự tự thông - thành ngữ, chỉ việc
không có thầy dạy hoặc là những người khác truyền thụ và trợ giúp hướng dẫn
cũng có thể lý giải, tìm thấy hoặc là thông hiểu vật gì đó.)
[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm
vụ tâm nguyện của nhân viên chăm sóc Lam Lâm Nguyệt, thu được 60 điểm kinh
nghiệm, 50 đồng vàng.]
Đường Phỉ: ...
Tuy nhiên, dựa trên những gì đã ghi
lại của cuộc trò chuyện trong nhóm chat, thật khó để đoán được rằng, Vân Tử
đang lo lắng cô sẽ bị phân tâm trong quá trình huấn luyện cho mình mà không thể
cứu Lôi Tử, cho nên nó mới dứt khoát dựa theo ý muốn của cô mà hoàn thành các
động tác huấn luyện.
Chỉ là... cũng không biết cuối cùng
những con vật kia sẽ nghĩ ra cách gì để truyền thông tin đến cho cô.
[Bạn có nhiệm vụ mới.]
[Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm
nguyện của Em gái cú mèo mắt to: Cứu Lôi Tử thoát khỏi hang cọp*. Cho hỏi, bạn
có nhận nhiệm vụ không? Có/ Không/ Chưa]
(*Nguyên
văn 逃出生天 - Đào xuất sinh thiên : rơi vào chỗ nguy hiểm rồi mà còn có thể tìm
được lối thoát, bằng nghĩa với câu "Đại nạn không chết".) ( truyện đăng trên app TᎽT ) Ơ? Đây là nhiệm vụ gì vậy? Em gái
mắt to là ai?
Khi cô còn đang trong sự thắc mắc,
một con cú vừa nhỏ vừa dễ thương dừng lại trước mặt cô.
Em gái mắt to?
Đường Phỉ vẫn còn đang ngơ ngác, lại
liên hệ với những gì được ghi lại của cuộc trò chuyện trong nhóm chat, Tiểu Phì
Thu nói rằng nó sẽ tìm đồng loại để thông báo cho cô, chẳng lẽ là con cú nhỏ
này sao?
Nó dừng lại trên đống cỏ khô trong
chuồng voi, đôi mắt mở to, nhìn cô không chớp mắt.
Đường Phỉ cũng nhìn chằm chằm nó.
Con... con cú này nhỏ quá!
Mặc dù, cô chưa từng nhìn thấy chim
cú, nhưng chim cú trong tưởng tượng của cô vẫn rất lớn, nhưng con này thật sự
là một phiên bản thu nhỏ.
Nó cũng... rất xứng với cái tên.
Dường như, Em gái mắt to cảm thấy
xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm như vậy, nên quay đầu đi lập tức, dường như có hơi
không cam lòng nên lại quay đầu sang hướng khác.
Đường Phỉ: !!!
Đáng yêu quá đi! Hóa ra đầu cú có
thể quay 270 độ!
Vân Tử: Tôi lo lắng chết đi được,
không phải nhấc chân lên là được sao! Bốn chân tôi đều nhấc lên rồi, chị đi cứu
đi!
Em gái mắt to: Chị ấy, chị ấy, chị
ấy, tại sao chị ấy lại nhìn tôi như vậy!
Đường Phỉ: Con cú này thật dễ
thương!
Lôi Tử: Xin lỗi đã làm phiền...
Không phải ở đấy muốn nóng lòng đến cứu tôi sao?
Đường Phỉ: Ơ, biết rồi, đến đây đến
đây~~