“Cô
là...” Cô gái đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Đường
Phỉ vội vàng tự giới thiệu bản thân.
“A…
Thì ra cậu chính là nhân viên chăn nuôi của Vân Tử, gần đây tôi hơi bận nên
chưa tới thăm Vân Tử được.”
Cô
gái tính tình hoạt bát, chậm rãi nói rồi tự giới thiệu bản thân trước: “Tôi tên
là Lam Lâm Nguyệt, là nhân viên chăn nuôi chuồng tinh tinh và khỉ núi. Cô tìm
tôi có chuyện gì sao?”
Đường
Phi: “Tôi muốn hỏi một chút chuyện, vừa rồi khi cô thổi còi, tinh tinh liền
nghe lời cô, vì sao cô làm được vậy?”
Lam
Lâm Nguyệt cười nói: “Cô chưa từng tiếp cận qua huấn luyện hành vi động vật
đúng không?”
Đường
Phỉ ngơ ngác gật đầu.
Lam
Lâm Nguyệt: “Thật ra chúng ta là người chăn nuôi, phải tìm cách huấn luyện hành
vi nhất định cho động vật, đây không phải là để động vật làm hài lòng du khách,
mà là để chúng phối hợp tốt hơn với công việc của chúng ta. Ví dụ như tiến hành
trải nghiệm, lấy máu, tiêm. Một con tinh tinh được huấn luyện sẽ ít bị tổn
thương và sợ hãi hơn so với những con tinh tinh không được huấn luyện trong
những công việc này, đó cũng là để giúp chúng tốt hơn.”
Đường
Phi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, bây giờ tôi cũng muốn huấn luyện Vân Tử, ngón
chân của nó cần được rửa sạch và cắt tỉa định kỳ, nhưng tôi phải huấn luyện nó
nhấc chân và phối hợp mới được. Cô có phương pháp đặc biệt nào không?”
Lam
Lâm Nguyệt nghe xong, ấn tượng với Đường Phỉ lập tức tốt lên nhiều.
Vườn
bách thú Hâm Hâm hiện giờ không còn so sánh được với năm đó, tất cả mọi người
đều muốn chừa lại cho mình một con đường lui.
Đề
tài nóng hổi nhất của nhân viên chăn nuôi gần đây chính là vườn bách thú hoang
dã đang chuẩn bị khai trương ở thành phố Lâm Thủy, trong vườn đã có không ít
nhân viên chăn nuôi lựa chọn chuyển công tác qua kia.
Cô
sở dĩ không có chuyển đi chính là vì luyến tiếc những động vật này.
Nếu
tất cả đều đi rồi, chúng nó sẽ ra sao đây?
Cô
thật sự không nghĩ tới Đường Phỉ này chỉ là một nhân viên chăn nuôi mới tới,
lại còn muốn cắt móng chân cho Vân Tử.
Đây
cũng không phải là điều mà người bình thường có thể nghĩ đến và làm được.
“Cô
không phải xuất thân chuyên nghiệp, tôi sợ bản thân cô tự mình thực hiện sẽ gặp
nguy hiểm. Như vậy đi, sau này sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ đến dạy cho cô một
tiếng đồng hồ, cô theo tôi học, huấn luyện hành vi động vật không phải là một
thời gian ngắn có thể học xong được, nhất định phải học theo tuần tự thì mới
làm được.”
Đường
Phi cảm động không thôi: “Lam Lâm Nguyệt, cô thật sự rất tốt! Thật sự cám ơn cô
nhiều!”
“Không
cần cảm ơn tôi, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đây là việc tôi nên làm
thôi.”
[Bạn
có nhiệm vụ mới.]
[Loại
hình nhiệm vụ: Để hoàn thành tâm nguyện của người chăn nuôi Lam Lâm Nguyệt: dạy
cô huấn luyện Vân Tử cắt tỉa móng chân. Xin hỏi có hay không tiếp nhận nhiệm
vụ? Có/không/chưa]
Đường
Phi:!!!
Có,
có, có! Phải nhận chứ!
Woa
, nhiệm vụ này thật là đơn giản nha.
Nhiệm
vụ này vốn dĩ là mong muốn từ đầu của cô, không nghĩ tới hệ thống trò chơi sẽ
giao cho cô nhiệm vụ như vậy, học được cách cắt tỉa móng chân cho Vân Tử, không
chỉ giúp Vân Tử khỏi bệnh tật, mà hoàn thành nhiệm vụ còn có thể nhận thưởng.
Giờ
phút này trong nhóm cũng vô cùng sôi nổi.
[Thằng
nhóc xinh đẹp nhất thôn]: “Ngao, vì sao hai chị gái nhân viên chăn nuôi tôi,
trong tay họ cầm theo cây gậy hả!!!”
[Tiểu
Phì Thu]: “A a a, chuyện gì xảy ra sao?”
[Ông
lớn]: “Hiện trường bạo lực gia đình...”
[Công thành sư tử]: “Thật
đáng sợ, có phải cậu sắp bị đánh rồi không? Còn chị gái nhỏ, người chăm sóc cậu
lúc trước thì sao? Sao cô ấy không ở đó để bảo vệ cậu chứ?”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Cô ấy chính là một trong những chị gái nhỏ đó...”
[Tiểu
Phì Thu]: “... Con à, các cô ấy chắc chỉ là muốn cùng con chơi trò chơi thôi.”
[Công
thành sư tử]: “Làm tớ giật mình, có chị gái nhỏ của cậu ở đó, cô ấy sẽ bảo vệ
cậu.”
[Lập
trình viên]: “... Có một nhân viên chăn nuôi kia bình thường hay chăm sóc tôi,
cô ấy cũng không tệ lắm, cây gậy mà cậu nói chính là gậy huấn luyện mà, đúng là
ngốc mà.”
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: “Mọi người à… Gậy huấn luyện là cái gì vậy?”
[Công
thành sư tử]: “Đâm, kích thích, tôi cũng muốn được đào tạo một chút.”
[Cá koi béo phì]: “Mặc dù
tôi có chút tò mò, nhưng mà chắc không có ai đến huấn luyện tôi đâu...”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “A a a, vậy tại sao phải huấn luyện tôi, tại sao - tại
sao - tại sao! Các cô ấy còn đào một cái hố dưới lồng sắt, không biết định làm
gì nữa.”
[Thỏ
thỏ]: “Mấy hôm trước cậu bị đau chân đúng không?”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Ồ, bạn nhỏ thỏ thỏ à, sao cậu biết được vậy?”
[Thỏ
thỏ]: “Mấy chị gái ấy chắc là muốn chữa trị chân cho bạn hết đau thôi.”
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: “A a a a, ghen tị sẽ khiến tôi xấu xí mất, tôi cũng muốn
chữa cái chân của mình!”
[Lập
trình viên]: “Không! Công! Bằng! Tại sao lúc tôi được huấn luyện lại không sửa
chân cho tôi! Tôi cũng muốn chữa cái chân.”
[Ông
lớn]: “Thật xin lỗi, gây khó chịu rồi, block thôi.”
[Công
thành sư tử]: “Thật thích nha, vừa có thể được huấn luyện vừa được chữa cái
chân đau... Tôi thì chỉ mong muốn có bữa cơm no, con à, con đừng có mà có phúc
mà không biết hưởng.”
[Tiểu
Phì Thu]: “Hai cô gái kia vây quanh cậu chỉ để chữa lành chân cho cậu, con trai,
cậu thật đúng là người có số tốt nhất trong chúng ta.”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Yên lặng ôm lấy chân của tôi...”
[Cá
koi béo phì]: “Tôi đột nhiên phát hiện mình không có chân......”
Huấn
luyện hành vi động vật tiến hành không thuận lợi, Vân Tử không chịu phối hợp.
Nó
dường như có tâm lý cảnh giác rất mạnh đối với nhân viên chăn nuôi khác, ngoại
trừ Lý Nghệ.
Ngay
cả Chu Dịch Đồng kinh nghiệm phong phú cũng không có cách nào để xử lý nó.
Nhưng
mà trong giờ nghỉ ngơi, sau khi Đường Phỉ trả lời câu này ở trong nhóm chat,
lúc quay lại tiếp tục huấn luyện, mọi chuyện dường như thuận lợi hơn nhiều.
Huấn
luyện voi có hai loại phương pháp thao tác, một là huấn luyện củng cố tích cực,
hải là huấn luyện củng cố tiêu cực.
Cái
gọi là huấn luyện củng cố tiêu cực chính là lấy biện pháp trừng phạt làm chủ,
một số quốc gia ở Đông Nam Á dùng phương pháp này trong quá trình huấn luyện
voi, có thể huấn luyện voi nghe lời, phục tùng, được cưỡi ngồi, gánh vác công
tác vận chuyển, thậm chí muốn voi học được kỹ năng vẽ tranh.
Mặc
dù những kĩ năng như vậy sẽ rất đặc biệt và làm mọi người kinh ngạc trong những
buổi biểu diễn, nhưng sau đó là nước mắt, là máu, và cả tính mạng của những con
voi để đổi lấy.
Phương
pháp này không thể thực hiện được, cho dù có, Đường Phỉ cũng sẽ không chấp
nhận.
Nguyên
nhân rất đơn giản, huấn luyện như vậy mất nhiều hơn được, có lẽ có thể giải
quyết vấn đề đau chân Vân Tử, nhưng sẽ tạo thành nỗi ám ảnh lớn cho nó.
Phương
pháp của Lam Lâm Nguyệt cũng rất tốt, cô là sinh viên đại học chính quy và đã
được giáo dục chuyên nghiệp về huấn luyện hành vi động vật.
Phương
pháp cô ấy dạy Đường Phỉ, chính là dần dần để Vân Tử thích ứng khẩu lệnh.
Khi
tiếng còi vang lên, Vân Tử sẽ nhận được phần thưởng nếu đến được sân tập.
Phần
thưởng chính là mấy quả táo chất lượng tốt mà Đường Phỉ đã chuẩn bị từ trước.
Vân
Tử rất thông minh, chẳng mấy chốc đã có thể hiểu được, liền nhanh chóng chạy
đến sân tập.
Sau
đó lại huấn luyện nó nhấc chân lên tiếp xúc với gậy huấn luyện.
Chỉ
là mới một bước nà ymà hai người đã gặp phải khó khăn, tiến độ của Vân Tử rất
chậm chạp.
Cuối
ngày, Đường Phỉ mệt mỏi đến mức mồ hôi đầm đìa.
“Điều
này đã rất tốt rồi, ban đầu một số động vật sẽ có thái độ ác cảm mạnh mẽ với
việc huấn luyệ,n Vân Tử có thể làm như vậy đã là một khởi đầu tốt. Huấn luyện
động vật không thể vội vàng, đó là một quá trình lâu dài, phương pháp là như
vậy, sau này cô kiên trì làm theo các phương pháp này, trong vòng một tháng, về
cơ bản nó có thể đặt chân lên bàn tập. Chỉ cần làm cho nó thích nghi với âm
thanh và cảm giác của móng chân, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn, tôi ước tính
có thể cần nửa năm, cho nên ngàn vạn lần không được gấp gáp.”
Đường
Phỉ gật đầu, liên tục nói lời cảm ơn, lúc này mới tiễn Lam Lâm Nguyệt đi về.
Trong
mấy ngày kế tiếp, ngoài công việc hàng ngày, Đường Phỉ ngày nào cũng ở cùng một
chỗ với Vân Tử, dạy nó động tác nhấc chân.
Tiến
độ...... thực sự là rất chậm.
Nhưng
mà có thể nhận thấy ác cảm của Vân Tử đối với cô so với khoảng thời gian trước
đã tốt hơn rất nhiều, dạy nó cái gì, nó nhiều nhất cũng chỉ là chơi xấu, chỉ
muốn ăn táo không muốn nhấc chân, bất quá cũng không có thao tác làm chậm lại quá
trình huấn luyện.
Hôm
nay, sau khi Đường Phỉ tiến hành một vòng huấn luyện mới cho Vân Tử liền tạm
thời rời đi một chút vì có công việc. Vân Tử liền bắt đầu nói chuyện phiếm
trong nhóm.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Ngao, hôm nay lại huấn luyện, thật sự là mệt mỏi
quá......”
[Tiểu
Phì Thu]: “Cậu phải biết thỏa mãn đi nhóc, chúng tôi muốn được huấn luyện cũng
không được.”
[Lập
Trình Viên]: “Các cậu không biết rằng lúc tôi huấn luyện có không ít thứ hay
ho, chỉ là bây giờ huấn luyện đã kết thúc, cũng không có huấn luyện thêm cái gì
mới, nên huấn luyện hay không cũng không có gì khác biệt.”
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: “Nhân viên chăn nuôi của tôi còn không nghĩ tới việc sẽ muốn
huấn luyện tôi.”
[Ông
lớn]: “Các cậu có ngốc hay không, đang yên đang lành ai thích bị huấn luyện
chứ?”
[Lập
Trình Viên]: “Trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy, chỉ là sau này mới biết được
chị gái huấn luyện cho tôi cũng là vì để tôi có thể hiểu được lời cô ấy nói.”
[Ông
lớn]: “Cậu đúng là đồ ngốc, đã bị giáo huấn đến choáng váng rồi sao.”
[Lập
trình viên]: Cậu! Cậu công kích tôi! @Tịch Nhất Âu có người công kích ta!
[Thông
báo: Ông lớn bởi vì vi phạm nội quy, bị cấm chat 30 phút.]
[Lập
trình viên]: “Ha ha ha ha ha!”
[Tiểu
Phì Thu]: “Phụt!”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Ai nha nha, Ông lớn cũng là vì tôi... Thật sự là xin
lỗi......”
[Tịch
Nhất Âu]: “Mọi người hoan nghênh thành viên mới [Tia Chớp] gia nhập nhóm.”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Ui cha, lại có thành viên mới! Gần đây chúng ta có rất
nhiều bạn mới! Chào mừng!”
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: “Hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay thật đúng là ngày tốt!”
[Ông
lớn]: “Không sai, đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh, về sau muốn làm việc gì cũng
dễ dàng hơn.”
[Công
thành sư tử]: “@Tia Chớp có ở đây không? Thành viên mới phải nói chuyện phiếm
với mọi người nhiều hơn mới có thể mau chóng làm quen nhau được.”
[Tia
Chớp]: “Tôi tới để xin giúp đỡ. Xin mọi người cứu anh trai tôi.”
[Cá
koi bị sưng]: “Hả, @Tia Chớp, anh trai cậu là ai? Có chuyện gì vậy?”
[Tia
Chớp]: “Anh trai tôi là một con bồ câu đưa thư, cách đây không lâu bị một người
xấu dùng súng cao su làm gãy cánh ở vườn thú của các cậu, các cậu còn nhớ
không?”
[Lập
trình viên]: “Đây không phải là Cúc cu Cúc cu sao? A, trước đó không phải cậu
ấy còn ở trong nhóm chat nói chuyện phiếm với chúng ta sao? Vốn là ở vườn bách
thú, có một chị gái chăm sóc nó, nhưng sau đó đưa cậu ta về nhà, Tia Chớp, anh
cậu không về nhà sao?”
[Tia
Chớp]: “Ô ô ô ô! Anh ấy đã về nhà, nhưng ông chủ của chúng tôi lại muốn giết
anh ấy để hầm canh!”
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: “Cái gì!!!”
[Lập
trình viên]: “Trời ạ! Sao lại có chuyện tàn nhẫn như vậy xảy ra? Sao chủ các
cậu lại muốn ăn thịt anh cậu?”
[Ông
lớn]: “Mọi người đừng ngắt lời, để Tia Chớp nói xong đã.”
[Tia
Chớp]: “Lúc trước anh trai cùng tôi tham gia huấn luyện thả chim bồ câu đưa
thư, sau khi cất cánh tôi liền bay về phía nhà, tuy rằng lúc đầu chúng tôi còn
bay cạnh nhau nhưng sau đó không biết vì sao giữa chừng anh ấy lại không thấy
tăm hơi đâu nữa, tôi cho rằng anh ấy đã bay đi mất, không thể trở về nhà được
nữa, không ngờ hơn một tuần sau anh trai được ông chủ mang về nhà. Tôi vốn cảm
thấy có thể gặp lại anh trai là chuyện hạnh phúc nhất, không ngờ hôm nay ông
chủ lại bắt anh trai đi, thiếu chút nữa nhổ lông bỏ vào nồi, sau đó bởi vì đột
nhiên có điện thoại hẹn ông ta ra ngoài ăn cơm, lúc này ông ta mới tạm thời thả
anh trai tôi ra. Nhưng mà... nếu như tiếp tục ở đó, anh tôi nhiều nhất chỉ có
thể sống đến ngày mai. Tôi liền tìm một cơ hội để trốn thoát ra ngoài. Anh ấy
có nói với tôi về nhóm chat này.”