Cuộc sống của sinh viên năm thứ nhất
vẫn được coi là tương đối dễ dàng, đến năm thứ hai năm thứ ba, các chuyên ngành
lớn nhỏ cùng diễn ra kỳ thi sôi nổi, lịch học cũng trở nên dày đặc hơn.
Mặc dù điều này không là gì so với
trường trung học, nhưng khoảng cách tự do lại là chìa khóa của sự chênh lệch.
Một số người ngủ trong ký túc xá và xem phim truyền hình, một số lại bận rộn
trong các câu lạc bộ của khoa, một số ra bên ngoài thực tập để tích lũy kinh
nghiệm làm việc. Một số người còn lại đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh
sau đại học.
Giang Sóc đã trở nên bận rộn bắt đầu từ
năm thứ hai, anh thường chạy đi chạy lại giữa trường học và công ty. Thỉnh
thoảng anh sẽ ra ngoài đi công tác cùng Lâm Văn Ngạn. Cuộc sống của An Vu lại
đơn giản hơn, trong thời gian nghỉ ngơi, cô sẽ ôm theo máy tính xách tay đến
thư viện để vẽ tranh, có khi ngồi tập trung vẽ đến tận nửa đêm.
Tuy hai ngôi trường chỉ cách nhau hai
con phố, nhưng thời gian yên bình để hai người bọn họ ở bên nhau cũng không
nhiều lắm.
Cách đây không lâu, có một cô gái sống
ở ký túc xá bên cạnh đã chuyển ra ngoài. Cô ấy nói rằng mình có một người bạn
trai từ trường cao đẳng truyền thông, hai người bọn họ thuê một căn nhà bên
ngoài khuôn viên trường và bắt đầu sống chung với nhau.
Chu Lạc Lạc đưa tay chống cằm, trầm
ngâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi An Vu: “Vu Vu, cậu có kế hoạch sẽ sống cùng bạn
trai không?”
Dù sao bạn trai của cô cũng đã mua một
ngôi nhà lớn, thoải mái hơn nhiều so với chiếc giường chen chúc bốn người trong
ký túc xá.
Nhưng An Vu lại lắc đầu và nói:
“Không.”
Nghe được câu trả lời rằng cô sẽ không
dọn đi, Chu Lạc Lạc có chút vui mừng. An Vu là người bạn tốt như hình với bóng
không thể tách rời của cô ấy, nếu cô dọn ra khỏi đây, cô ấy sẽ cảm thấy rất cô
đơn.
Nhưng Chu Lạc Lạc cũng thấy hơi khó
hiểu, cô ấy hỏi lại An Vu: “Chẳng lẽ bạn trai của cậu chưa từng đề cập đến
chuyện này sao?”
Anh đã nói đến chuyện này rồi, thật sự
Giang Sóc cũng đã từng đề cập đến chuyện này.
Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cô nghiêng
người ôm chăn nằm một góc rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Sau khi Vu An đã ngủ, Giang
Sóc bế cô lên ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ của cô cọ cọ, sau đó ngẩng đầu lên
nhìn cô mỉm cười.
Anh tự nói chuyện một mình về việc bản
thân hạnh phúc như thế nào, tại sao ôm cô trong vòng tay lại có cảm giác mềm
mại như vậy. Anh có cảm giác cô nhỏ bé giống như một con búp bê.
Cô bị anh làm phiền, buồn ngủ cũng
không thể nhắm mắt nổi.
Giang Sóc thấy cô tỉnh dậy liền đưa tay
véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không cho cô ngủ nữa. Anh nói cứ mãi mãi
như thế này thì thật tốt biết bao.
Vậy nên tối hôm đó, hai người bọn họ đã
trò chuyện với nhau rất lâu về vấn đề này.
Giang Sóc đang gặp một chút khó khăn.
Vào cuối năm ngoái, anh đã thành lập một công ty chi nhánh của riêng mình.
Những người trẻ tuổi luôn có ước mơ hoài bão to lớn, họ không muốn tiếp tục
theo mô hình cũ nhàm chán và muốn đổi mới dưới lớp vỏ bọc của thế hệ đã cũ.
Nhưng điều đó là một thử thách rất lớn, anh cũng ngày càng trở nên bận rộn hơn.
An Vu không hiểu được anh đang làm gì,
cô cũng không thể giúp được gì cho anh. Cô chỉ có thể cầu xin bản thân không
được làm anh phân tâm.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng chỉ cần
mình ở bên cạnh anh, chàng trai trẻ đầy ý chí kia giống như bị mất hết sức lực.
Anh sẽ ôm cô mà không muốn đi làm nữa, còn nói cái gì đó về mộ anh hùng trong
mỹ nhân trấn.
Thỉnh thoảng mới thế này, còn đã bên
nhau lâu dài rồi thì không sao.
Hơn nữa, An Vu cảm thấy những người bạn
cùng phòng ký túc xá của mình rất tốt. Cô cũng hy vọng rằng bản thân mình có
một cuộc sống đại học bình thường, chứa đầy kỷ niệm như bao người khác.
Vậy nên cuối cùng An Vu đã lựa chọn ở
lại trường học, Giang Sóc cũng tôn trọng quyết định của cô.
Nhưng anh vẫn cảm thấy không vui, vòng
tay ôm chặt cô vào trong lòng, vừa hôn vừa cắn cô rôi nói: “Anh lại phải chịu
thua nữa rồi, thật bực mình.”
An Vu chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành anh:
“Không sao đâu mà, lúc nào anh rảnh rỗi em sẽ tới đây, được không?”
“Nếu vậy lần đó sẽ phải bồi thường cho
anh.”
Người đàn ông này đã thực sự được nước
lấn tới trong vấn đề đó. An Vu cảm thấy bất cứ khi nào anh khó chịu, anh đều sẽ
đòi phải bồi thường.
Không đợi cô mở miệng trả lời, Giang
Sóc đã xoay người cô đối diện trước mặt anh, đôi môi nóng bỏng nhanh chóng rơi
xuống cơ thể của cô.
“Anh hiện tại đang rất khó chịu, mau dỗ
dành anh đi.”
…
An Vu và Giang Sóc thật sự đã bắt đầu
sống cùng nhau vào cuối năm hai đại học.
Lúc đó Chu Lạc Lạc và Lâm Kha đã tham
gia tuyển dụng của trường đã tìm được một công ty thực tập thích hợp. Nhưng bởi
vì công ty thực tập cách trường quá xa nên hai người bọn họ đã chọn thuê nhà ở
bên ngoài, còn Tống Sở thì lựa chọn về nhà để chuẩn bị tham gia kỳ thi công
khai.
Thật ra An Vu không cần quá vội vàng để
tìm một công ty. Cô hiện tại đã là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, tác phẩm
mới của cô được đăng rất nhiều phần trên một phần mềm truyện tranh. Có rất
nhiều độc giả thích thú với tác phẩm vậy nên thu nhập của cô rất đáng kể.
Bởi vì ký túc xá trở nên trống vắng nên
cô không thể ở lại trường một mình được nữa.
Người vui mừng nhất khi biết tin này là
Giang Sóc. Sau khi ngủ một mình lẻ loi hơn hai năm, cuối cùng anh cũng đã có cơ
hội động vào cô gái của mình, tất nhiên anh sẽ không bỏ qua.
Vì vậy ngay khi kỳ nghỉ hè vừa đến, anh
đã lái chiếc xe sang trọng mới mua đến để chở hành lý của cô.
Nhà của Giang Sóc thật sự rất rộng lớn.
Lúc đầu anh mua một căn hộ được trang trí đẹp mặt để thuận tiện dọn vào ở luôn.
Vậy nên mọi thiết kế nội thất trong nhà đều không phải do anh tạo nên.
Nội thất trong nhà đều là tông màu xám
lạnh, phòng khách rất rộng, phòng ngủ chính cũng rất lớn.
Khi An Vu đến đến, cô đem hành lý của
mình đẩy vào phòng dành cho khách. Nhưng chỉ mới đi vào phòng tắm một lúc, sau
khi cô đi ra, Giang Sóc đã đem tất cả đồ đạc của cô vào phòng ngủ chính.
An Vu còn có chút ngẩn người, ngơ ngơ
hỏi anh: “Tại sao anh lại đem đồ đạc của em vào phòng ngủ của mình như thế?”
Những lời này thật sự đã làm cho Giang
Sóc tức giận. Anh không quay đầu lại mà đem toàn bộ quần áo của cô lấy ra khỏi
vali, treo từng chiếc một vào tủ quần áo.
Anh thản nhiên nói: “Cái gì mà phòng
của anh chứ, đây cũng là phòng của em mà.”
“Em cũng ngủ trong phòng ngủ chính
sao?”
Giang Sóc dừng lại công việc đang làm,
xoay người nửa dựa vào tủ quần áo nhìn cô: “Nếu không thì em muốn ở đâu, đã
sống chung rồi còn muốn ngủ riêng sao?”
An Vu trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
“Em cảm thấy khả năng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa.”
Điều cô suy nghĩ là dù sao Giang Sóc
cũng đã sống ở đây một mình hơn hai năm, vì vậy anh chắc chắn sẽ không quen với
việc đột nhiên có thêm một người nào đó chuyển vào sống cùng. Mặc dù không phải
cô chưa từng sống cùng anh, nhưng ở bên nhau một ngày và ở bên nhau lâu dài có
sự khác biệt rất lớn. Cô cảm thấy bản thân cần phải có thời gian để từ từ thích
nghi.
Giang Sóc không thể hiểu được, lên tiếng
đáp lại: “Chúng ta cũng không phải là chưa từng ôm nhau ngủ, vì cái gì mà vẫn
cần thêm thời gian?”
Nhưng An Vu vẫn kiên quyết muốn ngủ
riêng mấy ngày.
Giang Sóc cảm thấy như chết trong lòng
một chút. Cô gái này cái gì cũng giỏi, nhưng lại quá chậm hiểu, tại sao cô lại
luôn suy nghĩ nhiều như vậy?
Tuy rằng ngoài miệng anh nói không
được, nhất quyết không được, nhưng ai bảo anh luôn vô cùng cưng chiều cô chứ.
Mặc dù anh tuyệt đối không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý với quyết định
của cô.
Giang Sóc muốn để cô ngủ trong phòng
ngủ chính còn bản thân mình sẽ chuyển đến phòng ngủ dành cho khách nhưng An Vu
lại không đồng ý. Phòng ngủ chính của Giang Sóc quá lớn, có cảm giác trống rỗng
và tẻ nhạt, cô thích một không gian có cảm giác bao bọc xung quanh hơn.
Tuy rằng hai người bọn họ sống xa cách
nhau, nhưng dường như không hề có sự ngăn cách.
An Vu đi ngủ sớm, có đôi khi cảm thấy
quanh người nóng như lửa đốt, vừa động đậy một chút, liền có một cánh tay vòng
qua eo duỗi ra, ôm chặt cô vào trong lòng.
Không ngờ Giang Sóc nửa đêm lại trộm
chui vào phòng.
Cô cảm thấy vô cùng nóng, lại sợ đánh
thức anh nên từ từ rút tay anh ra, để sang một góc.
Vừa mới hạ nhiệt được một lúc, anh lại
vòng tay qua ôm cô.
“Không ngủ được sao?”
“Ừm, nóng quá.”
“Anh cũng thấy nóng.”
“Vậy thì mau buông em ra đi.”
“Yên tâm đi, dù sao cũng không thể ngủ
được.”
Vì vậy ngay trong giây tiếp theo, anh
đã giữ lấy cơ thể và hôn cô.
An Vu thật sự không hiểu nổi năng lượng
của anh lấy từ đâu. Rõ ràng nhiều lần anh mệt mỏi trở về nhà vào lúc nửa đêm và
phải rời nhà đi làm lúc 6 giờ sáng. Nhưng mỗi khi làm chuyện đó, năng lượng của
anh giống như dùng mãi mãi cũng không hết.
Nếu không phải cô lắc đầu thật mạnh và
nói chỉ có thể làm một lần, có lẽ anh sẽ tiếp tục những hành động vừa rồi.
Giang Sóc thật là quá đáng sợ. An Vu mơ
mơ màng màng đánh anh một cái, còn nói không cho anh qua đây nữa. Lúc đó nói
chuyện với anh rất dễ dàng, mặc kệ cô nói cái gì anh đều đồng ý, nhưng hôm sau
liền nhanh chóng trở mặt không nhận người quen.
Trừ những lần đi công tác, ban đêm anh
thường lẻn vào phòng cô khi cô đã chợp mắt.
Anh nói anh cảm thấy lạnh.
Anh nói bản thân mình gặp ác mộng và
thật đáng sợ khi mơ thấy ma.
Anh nói hôm nay trên công ty gặp phải
một tình huống khó giải quyết, anh đang rất buồn và cần được ai đó an ủi.
Tất cả mọi lí do đều có đủ.
Vì thế, dần dần phòng ngủ dành cho
khách đã biến thành phòng ngủ chính.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong
nháy mắt đã đến mùa đông.
Sau vài ngày mưa liên tục, có vài tiếng
sấm sét và một lớp tuyết mỏng rơi xuống Nham Cảng.
Nhiệt độ hạ xuống thấp, bông tuyết rơi
trên vai nhanh chóng bị tan chảy. An Vu cầm ô và mang theo một bình nước nóng
hình con thỏ màu hồng, bắt taxi đến công ty của Giang Sóc.
Cô không lên lầu quấy rầy anh mà ngồi ở
quán cà phê đối diện với Lâm thị hai tiếng đồng hồ.
Lúc ấy Giang Sóc đang có một cuộc họp
kéo dài cả buổi chiều. Khi anh bước ra khỏi phòng họp, anh thấy các nhân viên
đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh dừng lại và thấy tuyết đang rơi bên ngoài qua
cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn lên trần nhà.
Anh biết Vu An thích nhất là ngắm tuyết
rơi, hôm nay nhất định cô sẽ rất vui.
Giang Sóc quay sang thư ký của mình hỏi
điện thoại di động. Màn hình sáng lên, An Vu gửi cho anh rất nhiều hình ảnh của
bông tuyết trong giao diện trò chuyện.
Những bông tuyết ở Nham Cảng không lớn
lắm, khi chạm đất sẽ ngay lập tức tan chảy. Cô làm một người tuyết nhỏ xinh,
nhưng chỉ bằng một quả lê lớn. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.