7.
Điểm số của An
Vu trong suốt những năm học trung học cơ sở luôn được duy trì trong top 10 của
trường. Vì vậy nên vào năm thứ ba của trường trung học cơ sở, cô đã thành công
giành được một suất trong danh sách học sinh đề xuất.
Sau kỳ thi giữa
học kỳ, những học sinh được đề xuất đủ điều kiện đã được nghỉ học sớm. Tất cả
những học sinh có đủ tư cách để nghỉ đều bỏ đi hết, nhưng An Vu thì không.
Cô vẫn dậy sớm
mỗi ngày để đợi Giang Sóc ở tầng dưới, sau đó cùng anh đến trường.
Các học sinh
ban đầu đều không hiểu An Vu đã thi đậu cấp ba rồi, tại sao cô vẫn còn quay lại
trường mỗi ngày?
Mọi người từng
nghĩ cô là một mọt sách, nhưng mãi sau này họ mới nhận ra có điều gì đó không
ổn.
Bởi vì An Vu
thường xuyên chạy đến ca ba sau giờ học.
Thời gian giữa các
tiết học rất ngắn, trên hành lang đã chật ních người qua lại, một cô gái nhỏ
đang dựa vào bệ cửa sổ trước lớp ba, cầm tờ giấy vừa mới làm xong ở tiết học
trước nghiêm túc giảng bài cho Giang Sóc.
Cậu thiếu niên
trẻ một tay chống cằm nghe, ánh mắt thỉnh thoảng lại dời đi chỗ khác, lặng lẽ
rơi xuống trên gò má thanh tú của cô gái nhỏ.
Năm đó cô vừa
tròn mười lăm tuổi, ngũ quan còn chưa phát triển hoàn thiện, trên gò má ửng
hồng nhô lên một cục mụn nhỏ. Đặc biệt mỗi khi cô tức giận, miệng cô lại phồng
ra trông giống như một con cá nóc nhỏ.
Trong ánh mắt
của Giang Sóc hiện lên một ý cười, sau đó bất ngờ bị đánh bởi bàn tay nhỏ bé
của cô.
"Giang
Sóc, cậu nghe có hiểu không?"
"Hiểu
mà."
Anh theo bản
năng trả lời trong vô thức.
"Vậy vừa
nãy tôi nói cái gì?"
"Giang
Sóc, cậu có nghe hiểu thật không đấy?"
…
An Vu cảm thấy
không vui, lại cầm bút đập vào tay anh: "Cậu lại mất tập trung rồi, không
giảng bài cho cậu nữa, hứ."
Cô tức giận nói
xong, xoay người định cầm tờ giấy rơi đi ngay lập tức, Giang Sóc đã kịp thời
phản ứng lại, vội vàng nắm chặt lấy cổ tay của cô.
"Thật xin
lỗi, tôi sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Anh xin lỗi cô
với một thái độ vô cùng chân thành.
"Hừ…"
An Vu quay đầu lại không thèm để ý tới anh, nhưng cô vẫn như cũ đứng im tại chỗ
không hề nhúc nhích.
Khóe môi của
Giang Sóc cong lên, anh nở một nụ cười vì biết cô sẽ không bao giờ mặc kệ mình.
"Cái này
cho cậu."
Anh nhét một
thanh sôcôla vào bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Thư Thu Vân
từng than thở rằng cái gì cô cũng giỏi, nhưng cô lại rất thích ăn đồ ngọt, món
mà cô đặc biệt yêu thích là sô cô la.
Vì vậy cho nên
khi cô còn nhỏ, để tránh việc bị người khác dụ dỗ rồi bắt cóc, trong túi của cô
luôn nhét đầy những viên kẹo đến mức phồng cả lên.
An Vu mà nhìn
thấy sôcôla sẽ không thể di chuyển tiếp được nữa, không biết Giang Sóc đã biết
bí mật này từ bao giờ, kết quả anh đã dùng thủ đoạn này để đối phó với cô.
Kết quả thật sự
không phụ lòng người.
"Đó là cái
gì vậy?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên.
Khóe môi của
Giang Sóc cong lên, anh có chút buồn cười.
Vừa ngại ngùng
lại vừa muốn ăn, tại sao cô lại có thể dễ thương như vậy?
"Sôcôla."
Giang Sóc cong môi cười rồi nói: "Nghe nói đây là sản phẩm vừa mới ra mắt,
hương vị ô long bạch đào, cậu nhận nó và tha lỗi cho tôi được không?"
An Vu do dự suy
nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ giảng lại một
lần nữa, đầu óc cậu đừng có suy nghĩ lung tung."
"Được, lần
này nhất định tôi sẽ chú ý."
Thành tích của
Giang Sóc thật ra không tệ, thi vào cấp ba cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Nhưng trường cấp ba mà An Vu được giới thiệu thật sự quá tốt, là trường cấp ba
tốt nhất thành phố A, dựa vào kỳ thi tuyển sinh của trung học để vào được là
rất khó.
Cả hai người họ
đều muốn học cùng trường cấp ba với nhau và không muốn phải xa nhau.
Vì vậy, trong
giai đoạn nước rút của kỳ thi tuyển sinh cấp ba, An Vu vẫn luôn học cùng Giang
Sóc, giảng bài cho anh và sửa lại các câu trả lời sai.
Với sự giúp đỡ
của cô, thành tích của Giang Sóc ngày càng trở nên tốt hơn.
"Thời gian
một tiếng, bắt đầu tính từ bây giờ, Giang Sóc, cậu không được mất tập
trung."
Đó là hai ngày
cuối cùng trước khi kỳ thi diễn ra, Giang Sóc bắt đầu làm bài thi mô phỏng
trong khoảng thời gian gấp rút cuối cùng.
Đã là mười giờ
tối, trong nhà vẫn còn sáng đèn, Lâm Nghi bưng một đĩa trái cây trên tay, nhẹ
nhàng đẩy cửa phòng của Giang Sóc bước vào.
"Mẹ,
suỵt!"
Bà còn chưa kịp
lên tiếng nói gì, Giang Sóc đã quay sang ra hiệu cho bà giữ im lặng.
Lâm Nghi sửng
sốt ngẩn người ra một chút, � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.