Giang Sóc cũng
dừng lại không trêu chọc cô nữa.
Anh bước xuống
giường ôm cô ngồi lên trên ghế sô pha. Bữa sáng đã được chuẩn bị đang bày sẵn ở
trên bàn, hình thức các món ăn rất đa dạng phong phú, có cảm giác giống như đi
ăn buffet vậy.
“Tại sao lại
mua nhiều đồ thế này, thật là lãng phí quá.”
“Có qua thì
phải có lại chứ, anh cũng phải đút cho em ăn no mới được.”
…
Con ngựa hoang
sau khi thoát khỏi dây cương này thật sự không biết giới hạn, không thể nói
được vài câu nghiêm túc. An Vu tức giận giơ tay đánh anh vài cái, anh cười nhẹ
rồi nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Ăn no đi đã
rồi hãy đánh yêu anh sau.”
…
Cổ họng có chút
ngứa ngáy, đầu óc cũng hơi choáng váng, cô đưa mắt liếc nhìn đống đồ ăn ở trên
bàn, tuy có rất nhiều loại nhưng cô lại không có cảm giác muốn ăn chút nào.
Cô không muốn
ăn đồ ăn dầu mỡ hay đồ ngọt, vậy nên cuối cùng đã chọn một bát cháo rau củ
thanh đạm.
An Vu muốn cầm
cái bát lên, nhưng Giang Sóc đã nhanh tay cầm lấy cái muỗng và đưa lên miệng
đút cho cô. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười rồi nói: “A, há miệng ra
nào.”
Cô rất phối hợp
với anh nuốt xuống cổ họng một ngụm cháo, ngẩng đầu lên, muỗng cháo tiếp theo
đã được đưa tới tận miệng.
An Vu cảm thấy
hơi khó xử, cô nói bản thân mình có thể tự ăn được, nhưng Giang Sóc đã từ chối
và nhất quyết muốn tự tay đút cho cô ăn.
“Em không phải
người tàn tật.”
Thậm chí đến đồ
ăn cũng không thể tự ăn được sao? Anh thật sự đang phóng đại mọi thứ quá mức
rồi.
Giang Sóc mỉm
cười và nhìn cô một cách đắm đuối, nói ra những lời như rót mật vào tai: “Nhưng
hôm nay em chính là công chúa.”
An Vu liếc anh
một cái: “Đây là anh đang cảm thấy áy náy sao?”
“Em nghĩ sẽ có
khả năng này sao?” Giang Sóc nhướng mi mắt lên một chút, dùng ngón tay cái của
mình lau đi vết nước trên môi cô, thản nhiên nói một cách tự tin: “Anh sẽ không
chỉ làm chuyện xấu trong một ngày thôi đâu.”
…
Cuối cùng thì
mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, cô bị coi như một người tàn tật, ăn từng miếng cháo
mà anh đút cho, thảnh thơi hưởng thụ cảm giác được đối xử như trẻ con khi mất
trí nhớ.
Ngoài miệng
Giang Sóc nói đây là bữa sáng, nhưng trên thực tế, khi cô tỉnh dậy thì bên
ngoài bầu trời đã tối sẫm lại rồi.
Vì vậy cho nên,
chính xác mà nói, đây được xem như là một bữa tối.
Hôm nay, ở
thành phố Nham Cảng có một trận mưa đổ xuống như trút nước. Trên cửa kính trong
suốt nước chảy từ trần nhà xuống sàn, từ trong phòng nhìn ra bên ngoài chỉ có
thể nhìn thấy mây mù xám xịt.
Giang Sóc chọn
ngẫu nhiên một bộ phim điện ảnh, sau đó hai người bọn họ ôm nhau nằm ở trên ghế
sô pha. An Vu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nhẹ nhàng chìm vào một giấc ngủ
ngắn. Trong khi đó, anh tận hưởng cảm giác thoải mái khi chơi đùa với những
ngón tay của cô.
Đầu cô có chút
choáng váng, mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi, nhưng không biết từ lúc nào, cô
luôn có cảm giác còn chuyện gì đó chưa làm xong.
Tâm trí cô
giống như đang lạc vào mê cung, sau một lúc lâu suy nghĩ, cô đột nhiên phát
hiện ra một lối đi phát sáng ở phía trước.
Cô giật mình mở
mắt ra.
Không xong rồi,
cô đã quên mất sinh nhật của Giang Sóc.
Theo như kế
hoạch ban đầu, An Vu định khi thức dậy sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng đồng
hồ báo thức lại không kêu lên. Cũng có thể là do Giang Sóc đã ấn nút tắt đi khi
nó kêu lên, khi đó làm gì có ai có suy nghĩ khác ngoài việc tắt báo thức đi
chứ.
An Vu có chút
bực bội khó chịu, cô lại cứ vô tư mà quên đi mất chuyện quan trọng này.
Giang Sóc quan
sát phản ứng của cô, tự hỏi tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy không vui.
Anh đưa tay xoa
lên mái tóc dài bồng bềnh của cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, em thấy không
thoải mái ở đâu à?”
An Vu ngước đôi
mắt ướt át lên nhìn anh, sau đó vòng tay ôm chặt rồi dụi đầu cô vào trong ngực
anh, ủ rũ nói: “Giang Sóc, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Giang Sóc cười
khúc khích rồi trả lời: “À, hôm nay là ngày anh trở thành người đàn ông của
em.”
Cô lắc đầu:
“Không phải.”
An Vu ngẩng đầu
lên nhìn thẳng vào mắt anh, chạm nhẹ lên đôi môi của anh rồi nói: “Hôm nay là
sinh nhật của anh, Giang Sóc.”
…
Cô nắm tay anh
dẫn đến cửa phòng ngủ dành cho khách.
Cả căn phòng
tràn ngập bóng bay xanh trắng, những dải ruy băng được treo trên không trung,
một chiếc bánh kem cao khoảng 8cm trang trí tinh xảo được đặt trên chiếc ghế
nh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.